Đợi ngoài cửa phòng cấp cứu nhiều canh giờ,Y Thanh Huyền vừa nhìn đồng hồ trên vách vừa giẫm chân qua lại,hắn chưa bao giờ biết chờ đợi là một chuyện khổ sở vậy,mỗi một phút giống như một vạn năm đăng đẳng,vì loại bỏ nôn nóng hắn không khỏi không nhìn tấm biển cấm hút thuốc lá,núp ở góc kéo một hơi khói,xung quanh đều là đám đàn em,mọi người mặt ủ mày chau nhìn cánh cửa khép kín.
“Tại sao lâu như thế? Bác sĩ bệnh viện này có phải quá tệ? Nếu không ra chúng ta trực tiếp xông vào trong!” Thấy thời gian trôi qua từng giờ,người nằm bên trong vẫn chưa biết sống chết,Y Thanh Huyền không nhịn được chất vấn,ánh mắt vừa lúc nhìn thấy một trợ thủ từ phòng cấp cứu đi ra,liền xông qua bắt được cổ áo của hắn rống giận: “Ê! Cũng đã vào trong mấy canh giờ,tình hình trong đó bây giờ thế nào!”
Trợ thủ thấy gương mặt hung thần ác sát vừa sợ vừa chỉ,hơn nữa cổ bị hắn nắm chặc thiếu chút nữa không thở được.”Này.... Vị tiên sinh.... Có lời gì...... từ từ nói....”
“Thiếu chủ,ngài buông hắn ra trước!” Đường chủ sải một bước xa đi đến hòa giải, “Tôi biết cậu rất gấp gáp muốn biết tình huống Lôi ca,nhưng cậu cũng phải cho hắn cơ hội nói chuyện.”
Y Thanh Huyền nghe ông ta nói mới để ý,liền buông thả tên trợ thủ,nhưng giọng nói vẫn cáu gắt: “Ngươi nói mau!”
“Khụ khụ khụ.....” Trợ thủ cuối cùng có thể hô hấp,nghĩ thầm người này không dễ chọc phải cẩn thận ứng phó mới được,hắn hít vài ngụm hơi mới trả lời: “Bị trúng đạn bây giờ cần nhất là truyền máu,máu của anh ta là AB,nhưng trước mắt kho máu bệnh viện chúng tôi không còn,cho nên tôi đặc biệt tới hỏi người thân của hắn,có người nào có cùng nhóm máu với hắn không!”
“Tôi là nhóm B!”
“Tôi là nhóm A!”
“Tôi là nhóm O!”
Bọn đàn em đi theo canh giữ bên cạnh không kịp nghĩ nhiều đã xung phong nhận việc truyền máu,nhưng không có một người phù hợp.
“Làm sao bây giờ? Không có một người phù hợp,Đường chủ thì sao? Ngài nhóm máu nào?”
Đường chủ lắc đầu,thở dài: “Thật không may,tôi cũng nhóm O.”
Trợ thủ sắc mặt cứng ngắc nói: “Các người không có người nào cùng nhóm máu sao? Vậy thì phải sang bệnh việc khác tìm,chẳng qua cần phải tốn thời gian,tôi lo lắng sẽ gây thời gian cứu chữa chậm hơn,với lại vết sợ không chờ được lâu đến thế.”
“Chờ một chút!” Y Thanh Huyền đột nhiên lên tiếng nói,”Tôi là nhóm AB,để tôi truyền cho hắn!”
“Thiếu chủ!” Đường chủ và bọn đàn em giật mình nhìn về hắn,dường như không thể tin được người từ trước đến giờ trong mắt không có người lại đồng ý hiến máu cho Lôi Đình Ngọc người đã từng làm người hầu của hắn.
“Tại sao! Các người dùng ánh mắt như nhìn quỷ nhìn ta làm gì?” Y Thanh Huyền không vui trợn mắt giận dữ mắng mỏ,”Tôi quyên máu cho tên kia,các ngươi có ý kiến gì!”
“Chúng em làm sao..... dám có ý kiến, ” Bọn đàn em thấy đụng trúng bão vội vàng khom lưng cười nói xin lỗi,thuận tiện giải thích, “Thiếu chủ hiểu lầm rồi,chúng em đang cảm kích Thiếu chủ đồng ý ra tay giúp cứu mạng Lôi ca,thật là nghĩa bạc vân thiên,nghĩa vô phản cố,trọng tình trọng nghĩa,xả thân cứu người, quả thực là anh hùng trong anh hùng,làm cho chúng em kính nể sát đất!”
“Coi như các ngươi biết điều!” Y Thanh Huyền không còn giận dữ,vô cùng hài lòng đắm chìm trong ánh mắt kính trọng của đám đàn em,hưởng thụ không khí được mọi người xem như anh hùng,hắn sở dĩ tự đề cử mình hoàn toàn bởi vì Lôi Đình Ngọc đã cứu hắn một mạng,không muốn thiếu nợ ân tình của tên đó mới quyên máu cứu giúp,bằng không hắn thân phận tôn quý sao có thể cho dòng máu cao quý của mình cho một tên hắn hận thấu xương.
“Thiếu chủ anh minh” Đường chủ khuôn mặt vô cùng vui mừng, “Tôi trước thay Lôi ca cảm ơn cậu! Tánh mạng của hắn phải dựa vào ngài!”
“Tôi bất quá chỉ không muốn thiếu hắn một mạng thôi!”
“Vậy xin vị tiên xin này.... Đi theo ta truyền máu.” Được chứng kiến bộ dạng hung dữ của người này,trợ thủ rất sợ đắc tội hắn.
“Vậy ngươi còn không mau dẫn đường?” Y Thanh Huyền không kiên nhẫn thúc giục, “Thời gian không phải rất khẩn cấp sao? Từ từ làm cái gì? Có tin tôi đánh chết ngươi hay không!”
“Dạ dạ....... Xin đi bên này!” Trợ thủ âm thầm kêu khổ,chọc phải lão phật gia cậy mạnh thật quá xui xẻo,hắn buộc lòng phải uyển chuyển nuốt vào trong bụng,đưa hắn nhanh đến phòng truyền máu.
Chờ Y Thanh Huyền nằm xong,lập tức có hai nữ y tá lớn tuổi đến đón,các cô cắm ống vào tay hắn,bắt đầu bài tập truyền máu.
Bị kim châm vào cơn đau nhói châm vào,Y Thanh Huyền nhướng mày nhịn đau,thật ra hắn từ nhỏ sợ nhất là chích và rút máu,nếu không phải tình huống khẩn cấp hắn sẽ không chịu làm chuyện đau đớn này,nhưng hắn đường đường là một người đàn ông,cho dù đau đớn thế nào cũng sẽ không tỏ ra sợ sệt trước mặt người khác, cho nên hắn tận lực giả bộ không coi vào đâu,để cho máu thuộc về mình từ từ bị hút ra khỏi thân thể hắn đưa sang cơ thể tên kia.
Cách một tấm vải mành màu xanh biếc,Y Thanh Huyền có thể loáng thoáng nhìn thấy cơ thể to lớn của Lôi Đình Ngọc không chút ý thức nằm trên giường bệnh màu trắng,nửa người trần cắm đầy vô số ống dẫn,con ngươi đen vốn tối như biển sâu giờ lại giống như chết nhắm chặt,sắc mặt tái nhợt như tờ giấy,tuyệt không như lúc trước y tà ác ác nhục nhã hắn.
Hồi tưởng lại cảnh tượng ngắm bán mấy tiếng trước,mục tiêu rõ ràng nếu là hắn,nếu không phải Lôi Đình Ngọc kịp thời dùng người che chở hắn,hiện tại người nằm trên giường bệnh chỉ sợ sẽ là hắn... Nếu vận khí tệ thêm một chút,rất có thể ngay cả cơ hội sống cũng không có,trực tiếp xuống địa phủ làm bạn với phụ thân.
Rốt cuộc là người nào xông vào hiện trường tang lễ ám sát hắn? Có phải là tên sát thủ giết chết cha hắn không?
Làm hắn không thể hiểu nổi nhất chính là Lôi Đình Ngọc lại xả thân cứu hắn!
Cái tên lấy chuyện nhục nhã hắn làm thú vui,hận cha hắn đến nổi đem tất cả tức giận trút lên người hắn,tại sao vào lúc quan trọng lại chạy ra bảo vệ hắn!
Y Thanh Huyền vốn muốn nói Lôi Đình Ngọc không kịp suy nghĩ,có thể ở trong cục diện khách khứa chỉ lo chạy trốn,có thể ai không cẩn thận đẩy y ra,hại y ngã trúng người hắn,mới có thể vừa lúc đỡ giùm hắn một viên đạn,nhưng suy nghĩ này lập tức bị hắn bác bỏ,bởi vì lúc ấy hắn rõ ràng nghe được Lôi Đình Ngọc bảo hắn “Cẩn thận”.
Đau khổ suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ không ra đáp án,chỉ có tăng thêm càng nhiều nghi ngờ,có câu nói muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông,chỉ có người đang hôn mê mới thể giải thích nghi ngờ trong lòng hắn.