Gương mặt cố kìm nén của Đinh Việt hiện lên trước mắt tôi, không phải đột nhiên anh thay đổi, mà là anh cảm thấy nguy hiếm, là từng bước từng bước của Hạ Trường Ninh đã khiến anh không thể không chia tay, không
thể không để tôi ra đi.
0o0
Kỳ nghỉ đông còn dài, còn lâu mới tới năm mới. Tôi không về nhà mà
mua vé máy bay trở về thị trấn nơi tôi sống hồi nhỏ. Khi gọi điện thoại
cho mẹ yên tâm, tôi đã ngồi trong sân nhà bà ngoại và nghiền bột giúp bà rồi.
“Phúc Sinh, con không về nhà Ðinh Việt chơi à?”.
Tôi nghĩ, chắc chắn là Hạ Trường Ninh đã báo cho mẹ tôi chuyện tôi và Ðinh Việt chia tay rồi đơn độc rời đi. Tôi bình tĩnh nói với mẹ: “Mẹ,
con và Ðinh Việt chia tay rồi”.
Mẹ thở dài và nói: “Vẫn là nhà giới thiệu thì tốt hơn, biết ngọn biết nguồn…”.
Tỏi ngắt lời mẹ: “Mẹ, sau này con không muốn ai giới thiệu cho con
nữa. Con không thích Hạ Trường Ninh và không muốn qua lại với anh ta.
Con quyết định thi nghiên cứu sinh. Con còn nhỏ, muốn học nhiều một
chút…”.
Mẹ nghe tôi nói xong chợt sững lại: “Giời ơi, Phúc Sinh, con gái thì
học lắm làm gì! Bây giờ con đi làm rồi, tìm lấy đối tượng yêu nhau hai
năm là cưới, kết hôn xong nửa năm sau có con là hợp rồi. Nếu con muốn
thi nghiên cứu sinh, dù năm sau thi đỗ thì tốt nghiệp cũng hai mươi lăm, hai mươi sáu rồi, tuổi càng lớn càng không tốt”.
Tôi hiểu cách tính toán của bố mẹ, nhưng tôi muốn bước trên con đường của mình. Mẹ tôi vẫn càu nhàu trên điện thoại, tôi đưa máy ra xa, giọng nói thúc giục của mẹ ẩn sau làn gió. Không thấy tiếng gì nữa, tôi đưa
điện thoại lại gần, mỉm cười và nói: “Con quyết định rồi mẹ ạ!”.
“Ban nảy mẹ nói con có nghe không hà? Phúc Sinh, sao con đi làm lại
trở thành một người khác hoàn toàn thể? Không nghe lời nữa hả? Sao con
không suy nghĩ cho bố mẹ, bố mẹ khó khăn nuôi con ăn học, đi làm, sao
con lại muốn học tiếp? không muốn bố mẹ an tâm đúng không?”.
Tôi hơi đau lòng. Bố mẹ lúc nào cũng thế, họ luôn suy nghĩ vì bạn,
bạn phải chấp nhận nếu không sẽ làm tổn thương trái tim họ, sẽ làm khó
họ. Quỹ đạo cuộc sống trong mắt họ không phải là thứ bạn muốn. Tôi muốn
đi học tiếp, muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi vòng tay bố mẹ, muốn làm
chủ cuộc sống của mình. Làm con gái ngoan mệt lắm, tôi không muốn làm
nữa.
“Con nói gì đi chứ? Bây giờ con đang ở đâu? Mau về nhà ngay”. Giọng mẹ tôi vô cùng gấp gáp.
“Trước Tết con sẽ về, con đang chơi ở nhà bạn học”.
“Bạn học nào? Đứa nào chứ?”.
“Có nói mẹ cũng không biết. Nói chung con lớn rồi, con biết cách tự
chăm sóc cho mình, mẹ yên tâm đi”. Tôi không muốn nói cho mẹ biết tôi
đang ở nhà bà ngoại, tôi không muốn mẹ tôi thông báo địa điểm cho Hạ
Trường Ninh. Bây giờ tôi thực sự thấy mệt mỏi khi phải gặp anh ta.
Mẹ tôi thở dài, và nói với tôi bằng giọng diệu cực kỳ nghiêm trọng: “Phúc Sinh, con ăn nói với mẹ thể há?”.
Lòng tôi nặng trĩu, nhẹ nhàng nói với mẹ: “Được rồi, con ở nhà bà
ngoại. Con muốn nghỉ đông ở đây. Mẹ, con mong mẹ đừng nói với Hạ Trường
Ninh là con ở dây. Bới vì, dù anh ta có tốt đẹp trong mát bố mẹ nhưng
không hẳn là người con muốn”.
Tôi cúp máy, tắt nguồn.
Bà ngoại kiểng chân bưng cho tôi một bát lòng đỏ trứng đánh với đường, cười và nói với tôi: “Phúc Sinh à, ăn đi”.
Tôi bưng bát ngồi ăn trên cái ghế nhỏ, vừa ăn nước mắt vừa rơi.
Bà ngoại lo lắng hỏi: “Phúc Sinh ngoan, có chuyện gì thế?”.
Tôi làm nũng với bà: “Dì giới thiệu đối tượng cho cháu tên Hạ Trường
Ninh, bố mẹ thích, cháu không thích. Anh ta cứ bám lấy cháu, anh ta là
một tên lưu manh”.
Tử nhỏ bà đã rất chiêù tôi, chỉ vài lời, bà nghe xong đã tức: “Sao
lại thế chứ! Cứ mặc kệ dì, cháu không thích là không được rồi”.
Tôi cười tươi như nhận được thành chí, vui vẻ ăn một miếng to.
Thế nhưng, chỉ sau một ngày, ngoài sân vọng vào tiếng gõ cửa. Bà ngoại ra mở, tôi nghe thấy tiếng của Hạ Trường Ninh:
“Cháu chào bà, Phúc Sinh có đây không ạ?”
Tôi giật mình, sao anh ta lại tìm tới đây? Mẹ tôi thực sự bảo anh ta sao?
Chưa đợi tôi có phản ứng gì, bà ngoại đã ra tay rồi, thể hiện phong cách của giáo viên, hỏi anh ta: “Cậu là ai?”.
“Chào bà ngoại, cháu tên là Hạ Trường Ninh, cháu là…“.
“Cậu chính là cái tên lưu manh cứ bám theo Phúc Sinh nhà tôi hả? Phúc Sinh ở đây, tôi không bao giờ để nó gặp mặt một tên lưu manh đâu, cậu
đi đi”. Bà ngoại nghe thấy tên Hạ Trường Ninh một cái là sầm mặt lại.
Tôi nấp sau cánh cửa sổ vén rèm nhìn ra ngoài. Ha ha! Bà ngoại giống
như một chú gà chọi đang xù cánh chuẩn bị chiến đấu, Hạ Trường Ninh xấu
hổ hết chỗ nói. Tôi cố kìm nén để không cười thành tiếng. Bà ngoại tuyệt với quá!
Hạ Trường Ninh cười khan và không biết phải đối đáp với thái độ của
bà ngoại thể nào! Anh ta cười khan chán chê rồi lịch sự hỏi bà ngoại:
“Phúc Sinh không sao chứ ạ?”.
Bà ngoại nghi ngờ nhìn anh ra: “Phúc Sinh nhà tôi thì có chuyện gì chứ? Có chuyện cũng không cần cậu quan tâm”.
Hạ Trường Ninh quay người bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Bạn trai Phúc Sinh phạm tội, Phúc Sinh không sao? Lạ thật…”.
Tôi tức điên! Anh ta lẩm bấm nhưng nói to đến mức tôi ở trong nhà còn nghe rõ ràng. Anh ta lại có âm mưu gì, bà ngoại đừng có mắc lừa là
được.
Tôi đang định ra ngoài thì bà ngoại sớm đã phát hoảng, bà tiến lên
trước giữ anh ta lại: “Hạ Trường Ninh, ban nảy cậu nói cái gì? Phúc Sinh nhà tôi làm sao?”.
Xong rồi!
Hạ Trường Ninh có vẻ khó khăn thì bà ngoại kéo tay mời anh ta vào nhà, ngồi ngoài phòng khách điệu bộ bất an.
Bà ngoại lo lắng hỏi anh ta: “Cậu nói bạn trai của Phúc Sinh à? Nó có bạn trai từ bao giờ chứ? Phạm án gì?”.
Tôi lạnh lùng đứng dựa cửa, nhìn anh ta nói: “Đừng giả vờ nữa, nói
đi, có chuyện gì?”. Hạ Trường Ninh cười với vẻ rất sung sướng, đứng dậy
thăm dò tôi, sau đó nói với bà ngoại: “Chuyện không liên quan tới Phúc
Sinh, cô ấy không sao là được rồi. Cháu chỉ tới thăm cô ấy. Chuyện này
không thể tiết lộ được bà ạ! Cháu xin cáo từ”.
Bà ngoại nghe thấy câu “không thể tiết lộ” lại càng hoảng, thấy Hạ
Trưòng Ninh cũng không có động tỉnh gì, ăn nói lễ phép, lịch sự, nên
nhìn tôi và nói: “Phúc Sinh, cháu tiễn cậu Hạ đi”.
Nhìn ánh mắt bà tôi đoán bà muốn tôi đi nghe ngóng xem sao. Có gì
nghe ngóng chứ, cái tên lưu manh này có cớ nào mà không tìm được? Đợi
tôi tiễn ra ngoài cửa anh ta chắc chắn sẽ nói: “Nói bừa thể thôi”
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng tôi vô cùng tò mò và nghi ngờ thái độ
thay đổi quá nhanh của Ðinh Việt. Tại sao anh lại đột ngột đòi chia tay? Sao anh lại muốn đòi lại cái áo khoác? Sao anh lại thay đổi thành một
người hoàn toàn khác?
Tiễn Hạ Trường Ninh ra ngoài cửa, tôi đứn lại và hỏi: “Nói đi, có
chuyện gì?”. Hạ Trường Ninh Sững lại nhìn tôi, rồi ngáp: “Bên ngoài lạnh quá, lên xe ngồi đi?”.
“Tôi không muốn biết nữa, chào”. Dựa vào cái gì mà anh ta dắt mũi tôi chứ, tôi hừ một tiếng, tôi sẽ không bao giờ làm cô gái ngoan ngoãn như
trước đây nữa, tại sao tôi phải ngoan ngoãn chứ?
Hạ Trường Ninh không giữ tôi lại. Khi tôi đóng cổng, anh ta đột nhiên nói: “Phúc Sinh, thất
tình… cũng chẳng phải việc gì to tát”.
Anh ta đến để cười nhạo tôi, hay là tới đợi tôi nhào vào lòng anh ta
khóc lóc ? Tôi nhìn anh ta và cười: “Cám ơn”. Sau đó đóng cửa đi vào.
Bà ngoại lo lắng nhìn tôi, tôi bực tức nói’. “Anh ta là tên lưu manh
nói trắng thành đen, để đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn nào cả.
Bà ngoại, bà đừng tin anh ta, không có chuyện gì đâu ạ”.
Tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa, quay vào nói với bà ngoại: “Bà thấy
chưa, cái tên mặt dày lại tới rồi! Anh ta là loại lưu manh mật dày không biết xấu hổ”
Bà ngoại như hiếu ra định nghĩa lưu manh về Hạ Trường Ninh. Bà ra
ngoài mở cửa, còn nói với tôi: “Dám quay lại thì bà đánh cho vài chổi”.
Cửa mớ, bên ngoài là một viên cảnh sát và hai người mặc thường phục.
Bọn họ nhìn vào sân thăm dò một lúc, thấy tôi đứng ở cửa liền nói với bà ngoại: “Ninh Phúc Sinh có ở đây không?”.
Bà ngoại giật mình, quay lại nhìn tôi, không biết làm thể nào.
“Bà, bà đừng lo, chỉ có chút chuyện cần cô ấy hợp tác diều tra thôi ạ”. Một người mặc thường phục hòa nhã nói với bà.
Trong lòng tôi rối như tơ vò, tôi hỏi bọn họ: “Là tôi, có chuyện gì không?”.
“Chúng tôi thuộc đội điều tra tội phạm kinh tế, có việc cần cô hợp tác điều tra”.
Tôi nhớ đến Ðinh Việt. Anh thực sự phạm tội sao? Hạ Trường Ninh đang rảo
bước về phía tôi. Tôi nghe thấy anh ta bắt chuyện với bọn họ: “Tiểu
Trịnh, sao các cậu lại ở đây?”.
“Anh Hạ, lâu lắm không gặp, tụi em giải quyết công việc” Người mặc thường phục thân mật bắt tay Hạ Trường Ninh.
“Chuyện gì thể, Phúc Sinh là bạn gái anh”. Anh ta còn quay sang nháy
mắt với tôi, là có ý muôn nhắc tôi đừng gào lên tôi không phải bạn gái
anh ta ư?
Hạ Trường Ninh dùng mối quan hệ này để giúp tôi, tôi không phải là
dứa ngốc nên thừa hiểu. Tôi muốn gào lên nhưng cuối cùng vẫn câm miệng.
Tiểu Trịnh chớp mắt rồi kéo Hạ Trường Ninh ra một góc thì thầm, sau
đó quay lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Anh Hạ và Cô Ninh cùng tới cục một
chuyến, làm bản tường trình là được rồi”.
Hạ Trường Ninh nửa cười nửa không nhìn tôi, là thái độ đăc ý sau khi
ép người ta xong. Tôi hận một nổi không cho anh ta một cái tát được.
Tôi nhịn.
Sau khi bọn họ đi, bà ngoại vội vàng hỏi tôi: “Phúc Sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Trường Ninh, đã xảy ra chuyện gì?”. “Bà ngoại, không sao đâu. Một người bạn của Phúc Sinh xảy ra chút chuyện, cần cô ấy hợp tác điều tra, không liên quan tới Phúc Sinh đâu”.
Hạ Trường Ninh ân cần trả lời bà ngoại: “Bà cứ yên tâm, cháu đi với cô ấy một chuyến rồi đưa cô ấy về nhà”.
Sợ bà ngoại lo lắng nên tôi cố cười vui vẻ với bà sau đó cầm túi xách theo Hạ Trường Ninh lên xe.
Mấy viên cảnh sát đang đợi chúng tôi ngoài cổng, hai xe cái trước cái sau nối đuôi nhau vào nội thành.
Hạ Trường Ninh nhìn xe cảnh sát phía trước, tôi lo lắng nhìn anh ta. Ðinh Việt đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Đinh Việt lén vượt biên nên bị bắt”.
Những lời anh ta nói khiến tôi run rẩy, lắp bắp hỏi lại: “Anh ấy.., sao anh ấy lại lén vượt biên”.
Hạ Trường Ninh cười: “Là anh đánh rắn động cỏ, theo hai người tới Lệ Giang. Tên đó cảm thấy có chuyện nên muốn bỏ chạy”.
Tôi nhắm chặt mắt, nhớ lại lần đầu tiên gặp Đinh Việt.
Trái tim
dập thình thịch như chú hươu non, nụ cười ấm áp, gương mặt tuấn tú, thái độ lễ phép của Ðinh Việt… Anh làm sao thể? Tại sao anh phải bỏ chạy?
Tại sao Hạ Trường Ninh lại nói “đánh rắn động cỏ”? Ðinh Việt dẫn tôi về
Lương Hà không phải vì muốn giới thiệu tôi với bố mẹ anh và thăm thú
phong cảnh Lệ Giang sao?
“Nói thật với em, anh ta lợi dụng chức quyền ở Cục Ngoại thương đêr
lấy trộm ba mươi tám giấy phép kinh doanh của các công ty đầu tư nước
ngoài sau đó photo và bán cho những tập đoàn buôn lậu. Những tập đoàn
này lại tự khắc những con dấu công để lừa lấy chứng nhận nhập khẩu ô tô, báo giá xe thấp để nhập một lượng xe hơi lớn lên tới hai trăm chiếc, số tiền liên quan tới vụ án lên tới hơn bốn tỉ nhân dân tệ”.
“Vy Tử tới đây để điều tra vụ án về Ðinh Việt, điều tra anh ta hơn
một năm rồi. Anh ta vô cùng cẩn thận, không có dấu hiệu xuất nhập gì về
tiền bạc cả, không mua xe, không mua nhà, trước giờ không tiêu món gì
lớn cả… Ngoài việc cá cược với anh hơn năm trăm nghìn tệ và mua chiếc áo khoác hơn hai mươi tám nghìn tệ cho em”.
“Anh đánh động một cái là anh ta biến ngay. Sáng hôm sau cả hai người tụi em đều mất tích. Anh và Tiểu Ðại đuổi tới Lương Hà mới biết anh ta
không hề về nhà, mà đi thẳng đường nhỏ vượt biên luôn”.
Từng lời từng chữ của Hạ Trường Ninh như sấm đánh lùng bùng bên tai tôi.
Ðinh Việt đột nhiên nói lời chia tay, sự kìm nén trong mắt anh ấy,
nổi buồn vương trên khuôn mặt, thêm hành động kỳ lạ khi đòi lại chiếc áo khoác nữa, giống như từng tia điện xẹt qua đầu tôi.
Tôi nhớ lại có lần Ðinh Việt nói chuyện ra nước ngoài, nếu thực sự là như thế, anh định đi nước ngoài thật sao? Tôi là cái gì chứ? Là một trò giải trí của anh trước khi đi sao? Không, không, tôi không tin.
“Anh không tới Lệ Giang thì Ðinh Việt sẽ không đi, đúng không?”.
Tôi nghỉ giọng nói của tôi quá đổi mong manh, tới mức Hạ Trường Ninh
phải ngoảnh đầu sang nhìn tôi: “Phúc Sinh, anh ta phạm tội, nếu không bị bắt thì chỉ còn cách chạy trốn mà thôi”.
“Ý anh là, nếu anh ấy không mua cái áo khoác đó, không cá cược với anh thì tụi anh sẽ không nghi ngờ anh ấy?”.
Nếu như thế thì tôi phải đối mặt với chuyện này thế nào đây?
Tôi biết Hạ Trường Ninh đã nói thế thì có nghĩa là Ðinh Việt thực sự
đã làm chuyện đó. Nhưng tôi thà rằng bị anh ấy chơi đùa còn hơn là vì
anh ấy đối xử tốt với tôi mà bị lộ chân tướng. Hạ Trường Ninh nghiêm mặt nói: “Phúc Sinh, chuyện không liên quan tới em thì đừng nghĩ do bản
thân mình gây ra. Đinh Việt phạm pháp thì anh ta sẽ bị báo ứng. Trong
tài khoản của anh ta có máy trăm nghìn tiền mặt là tài sản bình thường.
Cậu ta mua áo khoác, cả cược thì chúng ta cũng không thể nói anh ta điều gì. Nhưng anh vừa đánh động là anh ta lập tức vượt biên, chứng tỏ anh
ta chắc chắn có vấn đề. Còn về chứng cứ, đó không phải là việc anh và em phải lo. Không tìm được chứng cớ cũng là việc của Vy Tử. Anh không phải cảnh sát, Ðinh Việt chẳng liên quan gì tới anh cả”.
Tôi nhìn Hạ Trường Ninh mà cảm thấy buồn lòng, tôi lặng lẽ nói: “Anh
đã làm gì đó với chiếc áo khoác đúng không? Ðúng không? Ðúng không? Vì
thế anh mới tới Lệ Giang nhanh như thế., vì vậy mới khiến Ðinh Việt cảnh giác, vì thể anh ấy muôn chia tay… và lấy lại chiếc áo”.
“Em nhầm
rồi, Phúc Sinh, anh chẳng làm gì với chiếc áo cả, là do Ðinh Việt đa
nghi mà thôi. Còn anh, chỉ là vô tình nghe được một cú điện thoại, nên
rất vui khi nghe được thứ mà anh muốn biết. Còn chiếc áo đúng là anh chỉ xem xem nó có phải hàng fake giá một nghìn tệ không mà thôi”.
Hạ Trường Ninh đột nhiên cười: “Ðinh Việt là một người quá cẩn thận,
cái áo khoác đó đúng là hàng fake, anh nghỉ do anh ta gặp anh và Vy Tử ở siêu thị nên nghĩ bản thân không nên mua đồ đắt tiền. Còn vụ cá cược có thể cậu ta chỉ muốn chứng minh rằng mình có khả năng mua áo khoác đắt
tiền, nằm trong thu nhập bình thường của anh ta. Có điều, hải quan đã để ý anh ta từ một năm trước, Vy Tử đi theo ba ngày rồi mất tăm là muốn
cắt đút đường dây, cho dù anh ta làm gì cũng không chạy thoát được”.
Một Ðinh Việt đẹp trai, một Đinh Việt dịu dàng, tâm địa của anh thực sự xấu xa đến thể sao?
“Anh ấy đòi chia tay, đòi lại áo khoác là vì không muôn lằng nhằng
với tôi, đúng không?”. Tôi muốn biết đáp án này đến phát điên mất, vô
cùng muốn biết. Tôi không rõ có phải trái tim hư vinh của mình đang giở
trò không nhưng tôi vẫn nghĩ Đinh Việt thích tôi. Anh thích tôi, không
phải là giả. Tình cảm hẹn hò trong hai tháng qua không phải giả dối,
không phải anh không quên được Vy Tử, không phải thế.
Hạ Trường Ninh thở dài và nói: “Ðinh Việt thực lòng với em. Phúc
Sinh, đừng bao giờ nghĩ rằng anh ta không để ý tới em nên mới đá em. Cái tên đó cũng còn chút lương tâm, biết có chuyện nên đã vội chia tay với
em”.
Trong lòng trống rỗng, không cảm thấy vui về chút nào.
Gương mặt cố kìm nén của Ðinh Việt hiện lên trước mắt tôi, không phải đột nhiên anh ấy thay lòng đổi dạ, mà là anh ấy cảm thấy nguy hiểm, là
từng bước từng bước của Hạ Trường Ninh đã khiến anh ấy không thể không
chia tay, không thể không để tôi ra đi.
“Nhớ kỹ nhé, tới Cục Công an làm bản tường trình, em không hề biết
chuyện gì về cậu ta cả. Cho dù cảnh sát nhắc nhở em điều gì đi nữa em
cũng không được nói ra những nghi ngờ mà em nhìn thấy, nghe thấy. Chỉ
một câu mà thôi, em không biết gì cả”. Cổ họng tôi đắng ngắt, tôi vốn
không biết chút gì cả, bảo tôi nói gì bây giờ?
“Ý anh là, nếu họ hỏi em có biết chuyện Ðinh Việt có ý định ra nước
ngoài không thì em nhất quyết nói em không biết”. Hạ Trường Ninh nghiêm
mặt nhấn mạnh câu này.
“Tại sao?”.
Hạ Trường Ninh cười khà khà và nói: “Phụ nữ khi ghen rất phiền phức,
anh nghĩ em cũng không muốn bị quậyy cả đêm ở cục cành sát đúng không?”.
Ý anh ta là Vy Tử sẽ gây khó đề cho tôi, cố ý làm khó tôi?
Tôi mơ hồ nhìn về phía trước, nhẹ nhàng hỏi Hạ Tường Ninh: “Tôi có thể gặp anh ấy không?”.
“Không thể, vụ án còn chưa thẩm tra, khi nào thấm tra xong thì bàn
tiếp”. Hạ Trường Ninh lợi dụng mối quan hệ đặc biệt ở bên tôi khi tôi
làm bản tường trình. Đều là những câu hỏi đơn gián, đại loại như quen
anh ấy từ bao giờ, quen như thế nào, qua lại với anh ấy bao lâu rồi,
tình hình gia đình Ðinh Việt thế nào…
Hạ Trường Ninh ở bên cạnh không nói tiếng nào, thấy tôi ký tên, lấy dấu vân tay xong mới cười với viên cảnh sát làm bản tường trình: “Tụi anh đi đây, hôm nào
rổi thì đi ăn bữa cơm”. Ngũ Nguyệt Vy bước vào, sầm mặt nói: “Xin lỗi cô Ninh, vẫn cỏn một câu hỏi chưa rõ ràng”.
Viên cảnh sát nhìn cô ta xong quay sang nháy mắt với Hạ Trừờng Ninh rồi đứng dậy nhường chỗ cho Vy Tử.
Gương mặt cô ta lạnh tanh, chăm chú nhìn bản tường trình sau đó cầm
bút lên viết lại, hỏi tôi mà không thèm ngẩng đầu lên: “Cô và Ðinh Việt
quen nhau bao lâu rồi?”.
Tôi sững lại, Hạ Trường Ninh cười hi hi và nói: “Ban nảy nói hết rồi”.
“Anh là ai chứ? Ra ngoài!”. Ngũ Nguyệt Vy ném bút lên mặt bàn rồi cao giọng quát.
“Vy Tử, có phải là muốn đánh nhau trận nữa không?”. Hạ Trường Ninh khoanh tay thong thả đáp.
“Anh nên hiểu rõ, đây là Cục Công an, tôi đang điều tra người nắm rõ tình hình, mời anh ra ngoài đứng đợi. Ra ngoài!”.
Hạ Trường Ninh bật cười: “Giở trò này với tôi à? Phúc Sinh, chúng ta đi”.
“Cô Ninh, mời cô thực hiện nghĩa vụ của công dân, phối hợp với cảnh sát điều tra”.
Tôi vốn không hiểu gì về những chuyện này cả, bước vào đồn Công an
chẳng khác gì học sinh bị thầy cô mắng, kêu mộtt nói một, kêu hai nói
hai, tôi không biết phải trá lời thể nào nữa.
“Phúc Sinh đừng sợ, đợi luật sư tới rồi nói. Cảnh sát tìm Phúc Sinh
để đìêu tra, cô ấy có quyền mời luật sư, trong trường hợp luật sư của cô ấy chưa tới đây, cô ấy có quyền giữ im lặng”. Hạ Trường Ninh bắt đầu
gọi diện cho luật sư.
Ngũ Nguyệt Vy ném bút ra ngoài, lạnh mặt nhìn tôi: “Cô Ninh, có có
thể về được rồi. Sau này cần cô phối hợp chúng tôi sẽ thông báo cho cô”.
Hạ Trường Ninh cũng đang định kéo tay tôi ra ngoài.
Vy Tử dịu dàng nói: “A Ninh, anh không được đi. Có một số chuyện anh không thể không nói rõ ràng”.
Hạ Trường Ninh quay lại nhìn cô ta cười, rồi dịu dàng nói với tôi:
“Phúc Sinh, anh và Vy Tử có chút chuyện, em tự về nhà nhé! Chuyện của
Ðinh Việt không liên quan đến em, đừng sợ”.
“Hạ Trường Ninh!”. Ngũ Nguyệt Vy lại sầm mặt lại, bước vài bước tới
trước mặt tôi rồi lườm Hạ Trường Ninh: “Anh ra ngoài, còn cô Ninh có thể đợi luật sư tới rồi mở miệng nói”.
Hạ Trường Ninh bật cười: “Phúc
Sinh, anh đứng ở bên ngoài. Đợi luật sư tới là chúng ta về. Nhớ kỹ, cô
ta động vào một sợi lông tay của em, anh sẽ lập tức mời tòa án kiểm tra
thương tích”.
Tôi chớp mắt, đột nhiên rất muốn cười. Tôi chẳng phạm pháp thì sợ cái gì chứ, lẽ nào không còn trời đất gì sao?
Sau khi Hạ Trường Ninh đi Ngũ Nguyệt Vy ngồi bên bàn làm việc, không để ý gì tới tôi. Tôi lấy điện thoại ra chơi điện tử.
“Cô nhớ kỹ, anh ấy là người đàn ông của tôi”.
Tôi chả thèm ngẩng đầu lên mà trá lời: “Làm sợi xích mà xích vào, đừng thả ra cắn người làm gì”.
“Chẳng qua là do tôi theo hơi chặt nên anh ấy mới tìm một đứa con gái chảng ra làm sao để chọc tức tôi, nghĩ tôi không biết gì à?”
.
Tôi ngước mắt nhìn cô ra, trên gương mặt xinh xắn ấy lộ rõ vẻ bất mãn. Tôi
thở dài: “Cô không ngốc nghếch nhưng lại quá kiêu ngạo, cô làm thể này
thì Hạ Trường Ninh cần cô sao? Nếu não anh ta ngập nước thì còn nghe
được”.
“Nói thật với cô, Hạ Trường Ninh tiết lộ cơ mật vụ án suýt nữa khiến
Ðinh Việt chạy trốn, tôi muốn tố cáo anh ấy thì dễ như trở bàn tay”.
“Được thôi, anh ta vào tù rồi thì xã hội sẽ bớt đi một mối họa! Những cô gái lương thiện trong sáng như tôi có thể tránh được, kẻo sẽ bị anh
ra hạ độc thủ. Cảm ơn cô trừ hại cho dân”.
Ngũ Nguyệt Vy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: “Hạ Trường Ninh xấu xa
đến mức ấy sao? Anh ấy nâng cô lên tận trời cao, còn cô thì ném anh ấy
xuống bùn đen”
“Không phải cô cũng nâng anh ta lên tận trời cao còn anh ta ném cô xuông bùn đen sao?”.
“Không thể coi thường cô được nhỉ? Cô Ninh, tôi nghĩ tôi và Hạ Trường Ninh đều nhìn nhầm cô rồi”.
“Nói đúng đó, anh ta mà dám gây họa cho nhân gian thì phiền cô hãy tỏ rõ tinh thần vì nước vì dân của cảnh sát mà bắt anh ta! Tôi nhất định
sẽ tặng cờ đỏ cho đơn vị cô”. Tôi nói xong liền nhìn cô ta, nhe răng,
rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện tử.
“Phúc Sinh, anh vẫn quyết định chỉ hại một mình em”. Giọng nói lành lạnh của Hạ Trường Ninh vang lên ngoài cửa.
Tôi giật mình, quay lại nhìn, anh ta cười nhạt.
Quay sang nhìn Ngũ Nguyệt Vy, cô ta đang thu dọn dồ đạc rồi ưỡn ngực
bước ra ngoài, tiện tay còn về vỗ vai Hạ Trường Ninh : “A Ninh nhớ bảo
trọng đấy, đây là một con thỏ biết cắn người”.
Tôi có ngu đến mấy cũng biết thừa cô ta và Hạ Trường Ninh đang chơi tôi, tôi ngồi nhìn Hạ Trường Ninh không thèm nói gì.
Đột nhiên anh ta mở miệng, học tôi nhe răng, sau đó chỉ vào bức tường đối diện rồi cười ha ha: “Phúc Sinh, em đáng yêu quá, muốn anh đưa về
nhà không?”.
Tôi cầm túi chạy vọt ra ngoài, anh ta đứng dựa cửa cũng chẳng thèm chặn tôi lại.
Tôi quay lại dịu dàng cười với anh ta: “Tôi và Ðinh Việt có kết hôn
trong nhà lao thì anh đến tham dự cũng phải mừng phong bì thật dày”.
“Phúc Sinh, em tìm anh chàng thanh niên cao to dẹp trai nào tới chọc
tức anh đi! Em chưa yêu Đinh Việt tới mức ấy đâu”. Anh ta tặc lưỡi.
Tôi cũng học anh ta tặc lưỡi hai tiếng: “Hạ Trường Ninh, có phải anh yêu tôi đến điên cuồng rồi không?”.
Anh ra nhìn tôi thăm dò một lượt rồi nói: “Anh yêu em, yêu điên cuồng rồi em cũng đá anh xuống bùn đen, lại còn đi giày cao gót giẫm giẫm
nữa, cảm giác tự chuốt nhục vào thân thoải mái lắm đó”.
Tôi dám cá
rằng, mỗi từ anh ta nói đều giống như vỏ đạn bắn ra từ một khẩu súng,
rơi xuống kêu rất đanh. Tôi cười hi hi rồi co cẳng giẫm lên chân anh ta, nhìn anh ta xuýt xoa vì đau tôi mới sung sướng nói: “Lưu manh”.
Ra khỏi Cục Công an, tôi khóc.
Gió đông thổi tới từng cơn như những con dao nhỏ cứa vào mặt tôi, lòng tôi run lên từng hồi lạnh lẽo.
Hạ Trường Ninh nói tôi vẫn chưa yêu Đinh Việt tới mức điên cuồng. Tôi
biết, trong mắt tôi Đinh Việt quá xuất sắc, tôi cảm thấy anh ấy tốt, tôi thích anh ấy.Nhưng qua hai tháng hẹn hò tôi vẫn chưa yêu anh ấy tới mức không màng tất cả.
Trong đầu tôi cứ hiện lên cảnh chia tay giữa tôi và Ðinh Việt. Hai má anh ấy căng ra, trong mắt là nổi đau kìm nén.
Tôi rất lo lắng cho anh ấy. Hai tháng, tôi hiểu Ðinh Việt được bao nhiêu?
Trong mắt tôi Đinh Việt đẹp trai, thẳng thắn, dịu dàng và quan tâm
tới người khác. Tôi thực sự không thể tướng tượng được anh ấy lại là
người coi tiền như tính mạng.
Cho dù anh ấy mua cái áo khoác hai mươi tám vạn tệ, anh ấy nói, dù
tiêu tốn lương cả năm mua quần áo cho Phúc Sinh cũng đáng. Anh ấy nói
trang điểm cho bạn gái trở nên xinh đẹp là trách nhiệm của dàn ông.
Anh ấy cả cược với Hạ Trường Ninh, anh ấy nói, con người tranh nhau thể diện.
Còn Hạ Trường Ninh nói, mua áo khoác rồi lại trả và đối lấy hàng fake cùng
kiểu là do Ðinh Việt cảm thấy phung phí quá, còn cá cược chỉ vì muốn che đậy.
Tôi chỉ hy vọng những tờ chứng nhận kinh doanh của các doanh nghiệp
và chứng từ copy phạm vi kinh doanh không phải do Đinh Việt biết rõ mục
đích mà vẫn chủ động bán ra ngoài, có lẽ do vô ý để lộ điều gì đó nên
mới rơi vào tay tập đoàn buôn lậu.
Đinh Việt đòi lại chiếc áo có thể vì anh ấy muốn xác nhận xem Hạ
Trường Ninh có làm gì với cái áo không thôi. Không phải tôi cũng nghi
ngờ Hạ Trường Ninh đã gắn máy theo dõi trong chiếc áo nên mới theo chúng tôi đến Lệ Giang một cách chuẩn xác sao?
Nói anh ấy vượt biên, ai mà chả biết Vân Nam có nhiều nơi chỉ cần sểnh chân một cái là xuất cảnh rồi.
Tôi suy nghĩ vẫn vơ rồi cũng về tới nhà. Bố mẹ đợi tôi về, sắc mặt vô cùng lo lắng: “Ôi trời Phúc Sinh đã về rồi, cảnh sát tìm con có việc gì thế?”.
Tôi lác đầu: “Môt người bạn con có chút chuyện, hỏi vài câu thôi, không có gì cả”.
Mẹ tôi nghe xong phát cáu: “Con học kiểu nói dối ở đâu thê? Rõ ràng là Ðinh Việt có chuyện mà con còn nói không có gì”.
Tôi giật cả mình, trong lòng càng buồn bả, mệt mỏi nói với mẹ: “Vẫn còn chưa định tội, có thể anh ấy không sao”.
Bố mẹ tôi lần lượt thở dài, không biết là vì may mà đã chia tay hay là vì con gái gặp phải người không tốt, đại loại thế.
Đóng cửa phòng, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh. Ở nhà bí bách ba
ngày, bố mẹ thấy tâm trạng tôi không tốt, chắc họ nghĩ do chúng tôi đã
chia tay nên tôi không còn dây dưa gì với Ðinh Việt nữa, vì vậy cũng
không nhắc lại chuyện này. Cả nhà ba người đều ở nhà, đọc sách rồi lại
đọc sách, Xem tivi rồi lại xem tivi, lên mạng rồi lại lên mạng. Cả gia
đình đều là giáo viên, đều có kỳ nghỉ đông, nhìn mặt bố mẹ mà tôi thêm
phiền.
Ngày thứ tư, Hạ Trường Ninh tới tìm tôi, tôi lấy lý do muốn ra ngoài
hóng giỏ để đi gặp anh ta. Có thể là tôi thực sự muôn biết thông tin về
Ðinh Việt.
Anh ta hẹn gặp tôi ở quán của A Thất. Vừa bước vào quán, A Thất thấy
tôi vào liền vội vàng quay người đi vào trong quầy rượu lấy một chai
Vang đỏ xuống và lau bằng vải trắng, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn tôi.
Sợ tôi đập vỡ tiếp à? Tôi liếc thấy Hạ Trường Ninh đang ngồi trong góc, tôi đã tới quầy trước và nói chuyện với A Thất:
“Rượu này đắt không?”.
A Thất cười hề hề đáp: “Không đắt, không đắt chút nào”. “Sao không dán
giá tiền lên đây? Nếu như tôi có đập tiếp thì cũng phải nhìn giá rồi mới đập”.
Cậu ra run lấy bấy, suýt nữa đánh rơi cả chai rượu.
Tôi đi vài bước rồi quay lại nói tiếp: “Nếu như còn để tôi nhìn thấy các anh đóng cửa không để tôi đi thì… hiểu chứ”.
Cậu ta gật đầu. Thực ra tôi cũng không biết cậu ta có hiếu gì không nữa.
Hạ Trường Ninh nghe thấy liền bật cười, anh ta ngã ngớn ra ghế, điệu bộ không có vẻ gì là nghiêm túc.
Hạ Trường Ninh gọi món, sau đó thành khẩn nói với tôi: “Phúc Sinh,
anh không đọc nhiều sách nhưng ở bên em anh cảm thấy rất vui. Anh chính
thức theo đuổi em, được không?”.
Mọi việc trên đời không có đúng sai, chỉ có nhân quả. Tôi cũng thành
khẩn đáp lại anh ta: “Nếu như bắt đầu thế này thì có lẽ đã khác. Bây
giờ, khác rồi. Hiện tại tôi không muốn có bạn trai”.
Anh ta thở dài, giọng điệu có chút buồn bả: “Ban đầu ai để ý tới em chứ”.
A! A! A! Tôi lại bị anh ta đả kích! Giọng điệu của tôi trở nên lạnh
lùng từ lúc nào không biết: “Ðúng thế, phàm trong ngoại giả chuyết nội,
tôi cũng đâu có để ý anh(15)”.
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi hói lại: “Có ý gì?”.
Tôi nửa cười nửa không nhìn anh tạ, lạnh lùng buông lời: ” Sách Liệt từ, thiên Hoàng đế”.
Ánh mát anh ta bổng chốc vừa sâu thẩm vừa đen nháy, nhìn tôi không
chớp, sau đó cao ngạo hất cằm: “Anh đã từng nói nếu em tới ăn cơm anh sẽ thông báo về tình hình của Ðinh Việt. Là tin tốt, anh ta không phạm
tội. Muốn biết nguyên nhân không?”.
Tôi lại bị thiên lôi đánh trúng, cảm giác vô cùng vui vẻ. Tôi nghỉ
niềm vui và hạnh phúc của tôi viết ngay trên mặt rồi, Hạ Trường Ninh vốn không có ý đợi tôi trả lời mà nói luôn: “Anh không muốn nói cho em
biết, ănxXong thì em về”.
Anh ta rất điềm tĩnh cúi xuống căt sườn bò, cắt tới mức khúc sườn cứ vặn vẹo vòng vòng trong đĩa.
“Dao nên mài sác một chút”. Tôi cũng không cắt được.
Anh ta để dao sang một bên rồi dùng tay cầm dẻ sườn bò lên gặm, động tác vô cùng hoang dã.
“Trước đây ở trong rừng sâu đói quá phải ăn cả kiến còn dính đầy đất, thế này là ngon lắm rồi”.
Thấy tôi không động tĩnh gì, anh ra lại giở giọng châm chọc: “Những người chưa học hành nhiều đều thể cả”.
Tôi bật cười, lấy con dao quân đội Thụy Sỉ trong túi ra, cắt sườn thành từng miếng nhỏ rồi nho nhả xiên lên ăn.
Hạ Trường Ninh nói: “Sao em không mang dao thái rau tới?”.
“To quá, túi của tôi không để vừa”.
“Ninh Phúc Sinh, anh là mãnh thú sao? Em đến gặp anh còn mang theo dao?”.
Tôi gặm sạch miếng sườn, nuốt trôi rồi nói với anh ta: “Anh nhầm rồi, tôi luôn mang theo bên mình, để gọt hoa quả. Đôi phó với lưu manh thì
tôi sẽ gọi 110″.
Hạ Trường Ninh lấy giấy ăn lau tay, không nói thêm câu nào nữa.
Tôi thong thả ăn xong, đặt ba trăm tệ lên mặt bàn và nói: “Ðừng khách khi với tôi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết thông tin về Ðinh Việt”.
Hạ Trường Ninh lập tức đứng dậy, cao giọng nói: “Ông đây ăn cơm với
phụ nữ chưa bao giờ phải để họ móc tiền ra trả! A Thất cũng không lấy
đâu! Mau đi tìm Đinh Việt của em đi”.
Tôi cũng đứng dậy, cất tiền đi và nói với anh ra: “Vậy cảm ơn. Bye”.
Ra khỏi nhà hàng, tôi run rẩy bấm số gọi Ðinh Việt, điện thoại tắt máy!
Tôi vội đi tìm Mai Tử và Mai Sơn, hai người họ nói cũng không tìm
thấy Ðinh Việt. Tôi lo lắng phát điên lên mất. Rốt cuộc mọi chuyện là
thế nào?
Từ hôm đó, Hạ Trường Ninh và Ðinh Việt cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Nháy mắt đã đến Tết, vụ buôn lậu này cũng được phá án thành công, đài báo ti vi thay nhau đưa tin.
Báo buổi tối đã có một bài dài và tỉ mỉ về ngọn nguồn của vụ án này.
Hiệu đề chính và phụ đều vô cùng hay ho: Vụ án hơn bốn tỉ nhân dân
tệ, con cá sấu buôn lậu lớn sa lưới – Nữ cảnh sát xinh dẹp cải trang
điều tra, trai đẹp nằm vùng làm gián điệp. Tôi sững lại khi đọc nội dung bên dưới của bài báo: Nữ Cảnh sát hải quan đã dùng kế tuyệt vời để
thuyết phục nhân viên Cục Ngoại thương lan truyền thông tin, lấy tài
liệu về các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, thu hút tập đoàn buôn lậu
cắn câu. Ròng rã một năm cũng đã phá tan vụ án, một mẻ bắt gọn tập đoàn
buôn lậu. Tay tôi bắt đầu run, run mãi.
Hóa ra ba ngày Ngũ Nguyệt Vy và Đinh Việt ở Thụy Lệ là vì thuyết phục anh ấy làm công việc này.
Ðinh Việt không phạm tội, anh ấy là anh hùng, ngay cả Hạ Trường Ninh cũng không biết rõ nội tình.
Nhưng tại sao anh ấy vẫn muốn chia tay với tôi?
Chắc anh ấy không bị bắt mà sớm đã không còn ở trại tạm giam nữa rồi? Tôi buông tay, tờ báo rơi xuống đất.
Vụ việc này rất ầm ĩ, mặc dù đã đổi tên nhưng những ai quen biết Ðinh Việt đều biết đó là anh. Những người không quen anh giờ cũng đã biết là anh
từ miệng những người quen anh. Ðinh Việt đã nghĩ việc ở Cục Ngoại
thương, nghe đâu là về quê cũ làm ăn. Anh ấy chẳng để lại cho tôi một
lời nhưng tin tức về anh ấy càng ngày càng nhiều. Có người nói, những
người không bị khép tội tử hình trong tập đoàn buôn lậu nói, họ muôn xử
Ðinh Việt nên anh ấy phải thay tên đổi họ trốn đi.
Có người nói, gia đình Ðinh Việt vô cùng giàu có, sau khi giúp cảnh
sát vụ này sợ bị trả thù nên sớm đã ra nước ngoài. Còn có người nói Ðinh Việt đã yêu nữ cảnh sát nên cả hai đã cùng nhau bỏ đi. Những lời đồn
này đốii với tôi mà nói đều như nhau, đều có một kết quả, đó là Ðinh
Việt đã ra đi, và chẳng để lại cho tôi lấy một lời.
Kỳ nghỉ đông trôi qua, học kỳ mới bắt đầu, ánh mắt các thầy cô trong
trường nhìn tôi thật kỳ lạ. Cô Trần chơi với tôi khá thân liền lén lút
hỏi tôi: “Nghe nói Ðinh Việt mua cho em cái áo khoác hơn trăm nghìn tệ,
tặng quà là phải tặng ngọc phỉ thúy hàng triệu tệ, đúng không?”.
Tôi nghiêm túc giơ chiếc vòng ngọc mua mấy trăm tệ ở Ðại Lý ra rồi tó vẻ bí mật nói với cô ấy: “Không đến tiền triệu đâu, chỉ đáng giá bốn,
năm trăm nghìn tệ thôi”. Cô Trần nâng tay tôi lên vuốt ve như đang nâng
bàn tay vàng vậy.
Lúc chữa bài kiểm tra tôi “không cẩn thận” đánh rơi cái vòng xuống đất, cả văn phòng đều thốt lên.
Tôi tỏ vẻ không quan tâm: “Cái cũ không đi cái mới không đến, vạn sự bình an”. Ánh mắt cô Trần nhìn tôi như muốn bóp chết tôi.
Thật buồn cười. Có phải tôi là đồ biến thái không nhỉ?
Đinh Việt
đột nhiên chia tay, thân phận là gián điệp, mất tích một cách bí ẩn, tất cả đều trở thành những vết thắt trong lòng tôi.
Tôi quyết định thi nghiên cứu sinh, rời xa thành phố này.
Cho dù tôi không yêu sâu sắc anh ấy nhưng dù sao đây cũng là mối tình đầu của tôi. Đinh Việt là người đàn ông đầu tiên tôi thích từ trước tới giờ. Tôi phấn đầu chăm chỉ học hành, mục tiêu là: Thay đổi môi trường,
làm lại từ đầu.
—————————————————————————————————————————
Chú thích
(15) Trích trong sách Liệt từ, thiên Hoàng đế, có nghĩa là: Ai coi trọng bề ngoài thì nội tâm nhất định sẽ kém cõi (ND)