Tôi ngồi xuống vị trí chủ vị, nhìn Tần Lĩnh và Tần An lần lượt đi vào ngồi xuống ở hai bên.
Tần An sau khi ngồi xuống nhìn lên thấy tôi thì sững người: "Hạng mục lần này là do cô phụ trách?"
Tôi cười cười đáp: "Thì sao? Sợ tôi làm khó dễ anh ư? Không phải anh là thiếu gia chân chính nhà họ Tần, là người được cả gia tộc đặt niềm tin hy vọng vào sao?"
Tần An bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, vẻ mặt vô cùng bực dọc.
Tần Lĩnh thì cầm tài liệu đấu giá ngồi ở một phía khác.
Hai nhóm đại diện cho hai công ty khác nhau đến đấu thầu, Tần An dĩ nhiên là đại diện cho Tần thị.
Tần Lĩnh đại diện cho công ty do chính hắn sáng lập, quy mô tuy vẫn còn hơi nhỏ, nhưng theo tin đồn, hắn đã thu hút được rất nhiều tinh anh trong lĩnh vực này.
Còn Tần An là được cha Tần giao phó cho trọng trách này.
Xem ra buổi đấu giá này sẽ là màn đấu trí giữa ba chúng tôi.
Có một sự thật thú vị là tôi và Tần Lĩnh đều học khoa tài chính, đều là những sinh viên xuất sắc nhất khoa, nhưng chẳng đụng mặt nhau được mấy lần.
Còn Tần An, hắn học khoa học máy tính.
Thật ra ban đầu Tần An dự định tận hưởng nốt những ngày cuối cùng của cuộc đời sinh viên. Tuy nhiên, tiểu tiên nữ lương thiện đáng yêu là tôi đây sao có thể để hắn toại nguyện. Tôi phá huỷ vài dự án của hắn, buộc hắn phải tham gia vào công việc của công ty sớm hơn dự kiến.
Sao Tần An có thể cho phép tôi thắng hắn được?
Ngoài ra Tần An còn vô cùng tự tin là mình có thể làm tốt hơn Tần Lĩnh.
Tôi cố ý k1ch thích Tần An: "Tần công tử thấy sao về Tần Lĩnh? Dù anh ấy không phải thiếu gia thật, nhưng tài nguyên và bản lĩnh lại là hàng thật giá thật nha."
Vẻ mặt Tần An thoáng chốc trở nên càng tệ hơn.
Tôi lại quay sang Tần Lĩnh, hỏi: "Còn anh thấy sao? Anh có tự tin mình sẽ chiến thắng được thiếu gia hàng thật giá thật nhà người ta không?"
Tần Lĩnh nhàn nhạt đáp vô cùng tự tin: "Tôi tự tin là tôi có thể chiến thắng bất cứ thứ gì."
Tần An không giữ được bình tĩnh nữa, hắn tức giận vỗ bàn đứng lên.
Tôi lại bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Tần tổng là có ý kiến gì với Từ gia sao?"
Mặc dù ngữ khí của tôi bình thản nhưng từ ngữ mang ý vị cảnh cáo rất rõ ràng.
Tần An nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay, bực bội ngồi xuống.
Một lúc sau hắn tức giận nói: "Cậu đừng có tự tin như vậy, hôm nay hoa rơi nhà nào còn chưa biết đâu."
Tần Lĩnh không buồn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chẳng mấy chốc các công ty đều bắt đầu nộp dự án lên.
Kết quả được kiểm toán bởi bên thứ ba.
Dự án của Tần An không mấy nổi bật nên số lượng người tham gia đấu thầu không nhiều.
Tuy nhiên Tần An vẫn muốn cạnh tranh với Tần Lĩnh để chứng minh hắn ta giỏi hơn Tần Lĩnh rất nhiều.
Các công ty khác cũng biết về công ty mới được sáng lập bởi con trai Tần gia, công ty công nghệ Lĩnh Nam gồm nhiều trang thiết bị tiên tiến. Bầu không khí cạnh tranh bỗng chốc dâng trào.
Cuối cùng chỉ còn lại công ty của Tần An và Tần Lĩnh, mấy công ty không đáp ứng được yêu cầu khác đã dần rút lui. Vòng cuối cùng của dự án chính là bỏ phiếu lựa chọn, cũng là vòng quyết định ai sẽ thắng cuộc đấu thầu lần này.
Tôi không kìm chế được cảm thấy người thắng có lẽ là Tần Lĩnh.
Công ty mới mở của Tần Lĩnh đã thu được nhiều thành quả ấn tượng trong hai năm qua, hiển nhiên đã vượt quá kỳ vọng.
Tình hình tài chính của công ty này cũng triển vọng hơn rất nhiều so với Tần gia đang xuống dốc.
Ngoài ra dự án đấu thầu lần này là về công nghệ chip.
Tần An mải mê tập trung vào ưu điểm của Tần thị mà Tần Lĩnh lại nhấn mạnh về lợi ích của công nghệ mới mà hắn sở hữu.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn vẻ mặt đang co quắp của Tần An.
Tần Lĩnh đã không thèm tranh đấu gì ở Tần gia. Thay vào đó anh ta mở hẳn một công ty mới, thu hút biết bao nhân tài, để lại một ấn tượng sâu sắc với người trong giới.
Nghĩ tới việc một công ty đã thành lập lâu năm như Tần thị lại bại dưới tay một công ty nhỏ chưa mở được hai năm, lỗ không còn một xu, tôi cảm thấy rất là vui vẻ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy kết quả đấu thầu mà mình mong đợi từ nãy đến giờ xong, nụ cười trên môi tôi vụt tắt.