Theo như kế hoạch, Thẩm Mục Thâm có thể về đến Trung Quốc lúc 9h30 và về đến nhà lúc 10h, nhưng bởi vì thời tiết chuyển biến xấu mà chuyến bay hoãn lại tận 3 tiếng, cho nên đến khoảng 1 giờ sáng hắn mới có thể trở về nhà.
Trễ hơn 3 tiếng đồng hồ cộng thêm hơn mười tiếng trên máy bay khiến sự nhẫn nại của Thẩm Mục Thâm hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng hắn cũng về tới nhà, tất cả bực bội tích tụ lại cũng giảm bớt đi một chút.
Ấn mật mã, mở và đóng cửa đều được Thẩm Mục Thâm làm một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Lúc này, người phụ nữ mang thai ấy hẳn vẫn còn đang ngủ.
Thẩm *lạnh lùng bạc bẽo* Mục Thâm không nghĩ tới chính mình cũng có ngày sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Hắn nhẹ đóng cửa, thay giày, chuẩn bị bước vào phòng khách.
Lúc hắn chuẩn bị bật đèn bỗng nhiên hắn dừng lại, đứng ở hành lang một lúc và nhìn về phía phòng khách.
Đồ đạc gần như không có gì thay đổi so với lúc trước khi hắn sang Anh.
Mọi thứ không thay đổi nhưng cảm giác trong lòng hắn dường như đã thay đổi.
Căn phòng này trước đây chỉ có sự quạnh quẽ và cô độc.
Từ trước đến nay Thẩm Mục Thâm không hay ở nhà, đối với hắn mà nói đây không phải là nhà mà chỉ là “nơi để ở”.
Mà nơi để ở nào chả giống nhau, không hơn không kém.
Nơi này tuy quạnh quẽ nhưng so với nhà cũ Thẩm gia vẫn tốt hơn nhiều, không nặng nề áp lực khiến người ta cảm thấy khó thở.
Đứng ở hành lang khoảng hai phút, hắn đặt vali xuống, bước qua phòng khách, đi tới mở cửa phòng ngủ.
Cánh cửa vừa mở ra, một cỗ lạnh lẽo đập thẳng vào mặt hắn.
Mất vài giây im lặng, sắc mặt Thẩm Mục Thâm trầm xuống.
Không từ mà biệt?
Ha, Tề Duyệt, cô được lắm.
Mang theo tức giận, Thẩm Mục Thâm lập tức lấy điện thoại, không do dự mà gọi cho Tề Duyệt.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được…”
Sắc mặt Thẩm Mục Thâm lúc này đen như bộ tây trang hắn đang mặc vậy.
Trong đầu Thẩm Mục Thâm nháy mắt xuất hiện hai chữ “chạy trốn”.
Hắn nhắm mặt lại và hít một hơi thật sâu để tránh cho bản thân phát cáu.
Đi ra phòng khách, nhìn thoáng qua những món đồ của Tề Duyệt, hắn lập tức vứt hai chữ kia ra sau đầu.
Tuy Tề Duyệt không được thông minh cho lắm nhưng sẽ không đến mức sẽ làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.
Thẩm Mục Thâm nhìn xung quanh một lần nữa và thấy một tờ ghi chú nhỏ dán trên tủ lạnh.
Hắn đi đến trước tủ lạnh, giật tờ note xuống.
[Thẩm tiên sinh, thời hạn của bản hiệp nghị đã hết rồi, cho nên tôi sẽ chuyển ra ngoài.
Tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh nên không gọi nói cho anh biết.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi suốt một tháng qua ---- Tề Duyệt:>]
Ở cuối tờ giấy còn vẽ một mặt cười đơn giản.
Thẩm Mục Thâm lại hít một hơi thật sâu và ổn định lại cảm xúc.
Đúng là tính theo thời hạn của bản hiệp nghị thì đã quá hai ngày, lý do Tề Duyệt chuyển đi cũng là do thời hạn đã hết.
Thẩm Mục Thâm hơi nheo mắt lại.
Hắn vậy mà cũng không tính ngày, hơn nữa Tề Duyệt cũng không nói một lời nào cứ thế lẳng lặng mà đi?
Thẩm Mục Thâm trầm ngâm nhìn lại mảnh giấy Tề Duyệt để lại.
Hắn thấy mình càng ngày càng không thể hiểu được cô vợ cũ này.
Một tháng ở chung với cô suýt nữa làm hắn quên rằng mình với Tề Duyệt đã từng ly hôn.
Thoáng nhớ lại một chút, Thẩm Mục Thâm phát hiện cách xưng hô Thẩm tiên sinh này là từ sau khi ly hôn, vậy trước khi ly hôn cô gọi hắn là gì?
Một năm trước, hắn dường như không nhớ rõ lắm về những lần nói chuyện với Tề Duyệt, số lần gặp nhau trong một năm ít đến đáng thương.
Trung bình mỗi tháng gặp nhau một lần, mỗi lần gặp cuộc trò chuyện của bọn họ không quá 5 câu, vô cùng ngắn gọn nên không có xưng hô.
Kí ức quay ngược lại một năm trước hoàn toàn khác so với bây giờ.
Cố ý lấy lòng, khuôn mặt tươi cười đầy giả dối.
Thẩm Mục Thâm trầm tư trong chốc lát, thật khó giải thích.
Hiện tại Tề Duyệt nhìn rất thuận mắt, hắn cần gì phải miệt mài hoài nghi?
Thẩm Mục Thâm nheo mắt, đem tờ ghi chú kia dán trở lại cánh cửa tủ lạnh, nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.
Hắn quay lại phòng khách, ngồi trên sofa, chân vắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay khẽ động, có chút suy nghĩ hiện lên khi nhìn khung ảnh đặt trên tủ TV.
Tấm ảnh trong khung là ảnh của Tề Duyệt.
Đây hẳn là bức ảnh chụp vào mùa hè năm nay.
Có lẽ bởi vì nụ cười dịu dàng và khả ái của Tề Duyệt nhìn rất thuận mắt cho nên Thẩm Mục Thâm liếc mắt một cái có thể nhận ra được đây là khoảng thời gian nào.
Càng nhìn cơn giận của hắn cùng trỗi dậy.
Thật phiền phức.
Nhìn một lúc lâu, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tống thư ký.
“Tống thư ký, ngày mai tra xem Tề Duyệt chuyển đến nơi nào.”
Dường như Tống thư ký cũng không nhớ rõ ngày, rất kinh ngạc hỏi hắn có chuyện gì đó với Tề Duyệt.
Thẩm Mục Thâm lạnh lùng trả lời: “Hiệp định một tháng.”
“Ngày mai phải có địa chỉ gửi cho tôi.” Thẩm Mục Thâm vẫn là tên tư bản chuyên bóc lột cấp dưới như trước.
Sau khi tắt điện thoại, có lẽ vì không mở máy sưởi hoặc cũng có lẽ vì hai ngày này không có hơi người nên ngay cả ở trong nhà hắn vẫn thấy lạnh.
Khoảng tám giờ sáng, chuông cửa vang lên rất lâu mà không có ai tới mở cửa, Tống thư ký có chút sốt ruột nên đã lập tức gọi điện, tai thì dán lên cửa và nghe những tiếng động ở trong nhà.
Ngay khi Tống thư ký tự bổ não ra kịch bản liệu sếp mình có xảy ra chuyện gì không thì cánh cửa mở ra.
Cửa vừa mở, Tống thư ký nhanh chóng đứng ngay ngắn nở một nụ cười tiêu chuẩn nhưng sau khi nhìn thấy người sau cánh cửa, nụ cười của Tống thư ký có chút cứng ngắc.
Hắn thấy sếp nhà mình vẫn mặc quần áo hôm qua, khuôn mặt u ám, tuy ánh mắt vẫn sắc bén như trước nhưng dưới mắt lại xuất hiện chút quầng thâm.
“Phó tổng, không phải ngài một đêm không ngủ đấy chứ?”
Thẩm Mục Thâm mặt không biểu cảm liếc Tống thư ký một cái, lập tức xoay người đi vào phòng khách.
Tống thư ký sửng sốt mất nửa ngày.
Sao bộ dạng sếp hắn lúc này so với lúc anh ta suýt thất tình giống nhau y đúc vậy?
Sẽ không phải vì Tề Duyệt chuyển đi mà mất ngủ cả đêm đấy chứ?
Tống thư ký không có gan hỏi, lặng lẽ đi vào.
Vừa bước vào nhà, Tống thư ký cũng cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo.
Quả nhiên thiếu Tề Duyệt, căn nhà này lại khôi phục vẻ cô quạnh vốn có.
Đi vào phòng khách, Thẩm Mục Thâm ngồi trên sofa,, giọng nói khàn khàn hỏi: “Chuyện gì?”
Tống thư ký dè dặt, cẩn trọng đặt tờ giấy lên bàn của Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm liếc mắt một cái: “Cái gì vậy?”
“Địa chỉ của Tề tiểu thư.”
Thẩm Mục Thâm dùng con mắt hoài nghi nhìn về phía Tống thư ký, đột nhiên nở một nụ cười châm chọc: “Chưa từng thấy Tống thư ký làm việc năng suất như vậy đó.”
“Tối hôm qua tôi gọi điện cho Tề tiểu thư đúng lúc cô ấy tắt máy, cho nên tôi đã gửi tin nhắn xin địa chỉ nhà để sau này thuận tiện cho việc đưa đón về nhà chính của Phó tổng.
Lúc 6 giờ sáng, Tề tiểu thư có trả lời lại tôi nói rằng buổi tối cô ấy tắt máy ngủ cho nên không có nghe được điện thoại, đồng thời cũng gửi địa chỉ cho tôi.”
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, cầm tờ giấy lên, thoáng suy tư.
Điện thoại tắt máy? Buổi sáng dậy lúc 6 giờ?
Dù gì cũng ở cùng nhau một tháng, hắn cũng biết đc Tề Duyệt có thói quen thường thức dậy vào khoảng 7 giờ sáng, vậy mà sáng nay lại dậy lúc 6 giờ.
Chất lượng giấc ngủ kém đi sao?
*** ***
Sau khi chuyển khỏi nhà của Thẩm Mục Thâm, chất lượng giấc ngủ của Tề Duyệt quả thật kém đi.
Cụ thể là bởi 2 lý do, thứ nhất là về giường ngủ.
Nếu nói về độ thoải mái thì chiếc giường của Thẩm Mục Thâm được 9/10 còn chiếc giường của cô chỉ được cùng lắm là 5/10 thôi.
Thứ hai là mỗi khi có chút động tĩnh vào ban đêm, Tề Duyệt luôn có cảm giác mình chưa khóa cửa kỹ, lăn qua lộn lại cuối cùng cô vẫn đứng lên kiểm tra một lần mới yên tâm.
Thật ra mấy hôm nay buổi sáng cô thường tỉnh dậy lúc 5 giờ, nằm đến 6 giờ mới dậy.
Sau khi gửi tin nhắn cho Tống thư ký, Tề Duyệt cũng biết Thẩm Mục Thâm đã về nước.
Cô ngồi đọc tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ, là Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt nghĩ lúc hắn gọi cho cô chắc không thấy tờ giấy cô để lại.
Đến khi đọc tờ giấy cô dán trên tủ lạnh chắc hẳn đã nói với Tống thư ký về việc cô chuyển đi nên Tống thư ký mới nhắn Wechat cho cô.
Tề Duyệt do dự một hồi lâu đến hơn tám giờ mới trả lời lại tin nhắn.
[Có chuyện gì không?]
Sau tầm 5 phút, Thẩm Mục Thâm chỉ trả lời [Ừ.].
Nhìn vào tin nhắn hắn vừa gửi trên màn hình, Tề Duyệt cũng có thể đoán ra Thẩm Mục Thâm đang dùng cái biểu cảm gì để gửi tin nhắn này.
Có lẽ là một nụ cười lạnh mang theo tức giận?
***
Wow, cô đã lợi hại đến độ có thể phân tích được cảm xúc của Thẩm Mục Thâm chỉ qua một từ rồi sao?
Không, chắc chắn là do từ này nhìn kiểu gì cũng có ý mỉa mai, hơn nữa lại được gửi từ một con người chuyên chế nhạo người khác như Thẩm Mục Thâm nữa chứ.
“Mình chuyển đi rồi không phải hắn nên cảm ơn vì sự tự giác của mình sao?” Tề Duyệt khẽ hừ một tiếng, rất muốn gửi cho hắn một biểu cảm cút cút cút nhưng thôi cô nhịn.
Tề Duyệt vứt điện thoại sang một bên đi rửa mặt xong mới định trả lời lại.
Cuối cùng sau khi rửa mặt xong, Tề Duyệt vứt luôn chuyện này sau đầu.
***
Không có mâu thuẫn, cuộc sống của cả hai lại chẳng hề liên quan đến nhau.
Tề Duyệt không chủ động liên lạc với Thẩm Mục Thâm và Thẩm Mục Thâm cũng vật.
Quan hệ của hai người trở thành quan hệ “nước sông không phạm nước giếng”.
Nhưng bữa cơm ở nhà cũ mỗi tháng một lần là điều không thể tránh khỏi.
Tề Duyệt rất nghiêm túc tuân thủ theo lời hứa, tuy Thẩm Mục Thâm không có báo trước nhưng cô vẫn chuẩn bị rất tốt.
Lúc cô về nhà vào buổi tối, phát hiện nhân viên công ty vận chuyển sofa, giường đến căn hộ đối diện và chủ nhà cũng đứng ở đó, Tề Duyệt hỏi:
“Có hàng xóm mới ạ?”
Chủ nhà cũng gật đầu, khó hiểu nói: “ Không hiểu ai nhiều tiền mà đầu năm đã bỏ hẳn ra một trăm vạn để mua một căn hộ chỉ có 40m2.”
Giá cả các căn hộ ở khu phố này khá cao, mua nhà thì ít người mua loại phòng đơn như này.
Tề Duyệt nhìn cánh cửa mở ra, cô chú ý đến rèm cửa của chủ nhà mới.
Chà, vẫn có những người có gu thẩm mỹ như cô.
Tề Duyệt cũng không quá tò mò, cô nhìn qua một lượt, rồi đi xuống tầng, bắt taxi đến Starbucks gần công ty của Thẩm Mục Thâm rồi gửi wechat cho hắn.
“Hôm nay là ngày họp gia đình, tôi ở dưới công ty anh rồi.
Cùng đi hay đi riêng?”
Không lâu sau, Thẩm Mục Thâm trả lời:
“Mười phút nữa tôi xuống.”
Thẩm Mục Thâm đặt điện thoại xuống, nhìn người đang thuyết trình trước máy chiếu giữa phòng họp: “Tóm tắt lại trong 5 phút, sau đó kết thúc cuộc họp.”
Sau đó hắn lại liếc nhìn điện thoại trên bàn.
Người phụ nữ mang thai này còn biết là phải về nhà cũ cơ đấy, nếu không phải Tống thư ký nói anh ta và Tề Duyệt vẫn còn liên lạc với nhau, Thẩm Mục Thâm sẽ cho rằng cô mang theo đứa bé bỏ chạy.
3 chương ( 38-39-40) là tặng cho bạn cherish như đã hứa
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình ạ..