Vị sếp bụng bự không nói chẳng rằng mà mới chưa chạm rằm tháng Giêng đã một đường đuổi đi nhân viên tốt. Khiến toàn bộ nhân viên trong công ty đều khó hiểu.
Thành Khải cũng không thể tin nổi.
Xét về mọi khía cạnh, cậu vẫn không biết mình làm sai chuyện gì?
Cậu càng gặng hỏi, người sếp kia của cậu lại càng hậm hực.
Tới cuối cùng thì cậu cũng đành phải chấp nhận sự thật rằng mình lại không may tới như thế trong cái ngày 13 tháng Giêng đầu tết. Khi mà mọi nẻo đường của thành phố này đang háo hức cho lễ Khai ấn thường niên.
Vác tâm trạng nặng trĩu. Thành Khải không muốn quay trở về nhà.
Thật sự, quá tồi tệ.
__________
Hồ Tức Mạc
Thành Khải không rẽ vào cổng chính của công viên, mà đi vòng ra phía sau. Nơi ấy, có những hàng liễu đong đưa đầy ven hồ, đìu hiu và cô quạnh trong cái rét buốt của mùa xuân. Dựng chiếc xe bên bờ, cậu tựa lên yên xe, Nhìn về phía xa xăm.
Những cơn gió theo gợn sóng lướt trên mặt hồ.
Cứ như thế mà lùa lên làn tóc, rối xòa...
Nếu cuộc đời cậu như một vở kịch, e rằng chằng có vở kịch nào lại thảm thương như thế.
Vài ngày trước, Trần Đức rời khỏi Nam Định.
Không một lời từ biệt, chỉ là nghe qua đồng nghiệp nào đó có chơi với cô con gái sếp, xì xào.
Cậu mỉm cười.
Thì ra, chính bản thân cậu cũng có một ngày, phải đi nghe những tiếng bàn tán kia, chỉ để biết được rằng, người ấy không còn ở đây nữa...
Mà có lẽ, là do chính cậu tự huyễn hoặc mình thôi, một chút ghé thăm, một bữa cơm của người trọ cùng phòng, mơ ước gì?
Ngay đến hôm nay, công việc cũng chẳng còn, tại sao chứ?
Cậu, cũng chỉ mong được làm một kẻ bình thường,
13 tết. Một bờ vai, là không có.
13 tết. Một công việc, là mất đi.
Trần Đức..
Nếu biết, tôi hèn hạ tới mức, ngay cả một công việc tầm thường cũng không giữ nổi, cậu, liệu sẽ cười tôi chứ?
Cũng không biết qua bao lâu. Thành Khải rảo bước quay về.
Thật khó khăn mà đối diện với gương mặt của bố mẹ nếu biết cậu ngay trong sớm đầu xuân mà mất việc.
Rút cuộc, phải làm sao cho tốt đây?
_______
Sài Gòn những ngày trước,
Sau khi gặp Sơn.
Những điều nghi hoặc, lại gần như một lần nữa được khẳng định lại.
Lý giải cho mọi điều,
Vì sao người kia lại như chạy trốn khỏi ánh mắt cậu,
Vì sao người kia lại xót xa mà nâng niu chút mảnh tay bị đứt ấy...
Là người yêu?!
Thậm chí, trí nhớ này cũng là vì bảo vệ người mà mất đi?
Dụi đầu điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn đã đầy. Đức cố gắng điểm lại trong trí óc đã trống không...
Vẫn là, khó có thể nhớ ra bất kỳ điều gì...
Nhắm mắt lại. Tựa lưng lên thành giường.
Khắc họa từng nét trên gương mặt người kia...Thành Khải...
Thật khó hiểu. Mình như vậy mà lại đem lòng yêu một người con trai?
Trong cơn miên man suy nghĩ, Đức thiếp đi...
_____
Mộng, là ảo
Mộng, là thật
Đêm đó và kéo dài cho tới đêm hôm sau, từng chút sự việc lần lượt theo lời kể của Sơn, mà hiện về, chắp vá,rời rạc...
Tất cả đều không rõ ràng, nhưng, những giọt nước mắt vô thức theo cơn mơ tràn khỏi khóe mi, hình ảnh những chiếc tuýp sắt vung lên, ánh mắt đầy sự sợ hãi, xót xa kia, tiếng xé áo vang lên. Bờ ngực trần trụi, tiếng cười vang của kẻ nào đó....
- Thành Khải! Thành Khải....
- Không!
Đức giật mình tỉnh dậy giữa cơn mơ..
Lau đi những giọt mồ hôi đã vương đầy trán...
Tất cả....
Tất cả, đều là sự thật sao?
Đức không ngủ nổi nữa,
Ký ức không trọn vẹn, những cơn đau đầu dằn vặt cậu đến tận tâm gan,
Thành Khải...
Thực sự, giữa hai chúng ta lại đã từng xảy ra nhiều việc, như thế sao?
Đức day mi tâm. Nhất định phải làm điều gì đó...
Nhưng, để có thể nhớ lại,
Cũng chỉ có một cách: xóa đi khoảng cách giữa hai người,
Phải làm sao Thành Khải vào lại Sài Gòn đây?
Nếu để nói rằng Thành Khải bỗng nhiên từ bỏ công việc đó, quả là không đơn giản, theo cậu vào lại đây càng khó hơn...
_____
Sáng hôm sau. Đức gọi điện cho người con gái của vị sếp kia.
Cô gái nhìn thấy số của Đức, mừng vui mà nhấc máy:
_ Anh! Nhớ anh quá!
_ Chúng ta chia tay đi.
_ Chia tay? Anh đùa sao? Em đã làm gì sai chứ?
_ Em làm gì bản thân em phải rõ chứ?
_ Có phải có hiểu lầm gì không?
_ Em còn nhớ một người tên Thành Khải làm ở công ty ba em không?
_ Em biết, nhưng rút cuộc là có chuyện gì?
_ Anh ta là bạn cũ của anh. Hôm anh tới nhà anh ta chơi, nghe kể rất nhiều chuyện không hay về em. Anh thật không ngờ em là người như vậy. Nên, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Quyết định chúng ta nên dừng lại.
_ Anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, em thực sự không có....
_ Cứ như vậy đi.
Tuýt.. tuýt...
Cô gái sững người. Một lát sau mới cất giọng kêu lên:
_ Bố!!!!
Vị sếp bụng bự đang chuẩn bị đi làm,bị cô con gái diệu gọi giật giọng, giật mình:
_ Sao thế con?
_ Bố! Đuổi việc tên Thành Khải ngay cho con!!!!
_ Sao? Ai cơ?
_ Tên đó!!! Nếu bố không đuổi việc hắn con sẽ... con sẽ không tha thứ cho bố đâu!!
_????!!!. Được rồi được rồi, có chuyện gì từ từ nói bố nghe...
Và, cứ như vậy, Thành Khải thực sự mất việc đúng theo tính toán của ai đó.
Không sai được, với tính cách mấy tiểu thư đỏng đảnh ấy, chút trả thù vặt là điều vô cùng dễ xảy ra.
_______
Trải qua một đêm khó khăn, Thành Khải tỉnh giấc với giấc ngủ không trọn.
9h sáng. 14 tháng Giêng
Lễ hội Đền Trần. Cả Thành phố đều như đón thêm một cái tết, dòng người hối hả đổ về.
Ngay chính thằng con trai út Thành Vũ cũng theo bạn bè mà đi trông xe kiếm thêm.Thế nhưng ông bà Thơm không vui,
Sáng nay khi bà mới dọn hàng, một đồng nghiệp của Thành Khải đã ghé qua và gửi cho Thành Khải mấy đồ dùng cậu bỏ quên trên công ty.
Bà Thơm vừa thấy bóng dáng cậu con trai lớn bước qua, liền nhẹ giọng:
_ Con ngồi xuống đi.
_ Bố, mẹ...
Dường như linh cảm điều chẳng lành, Thành Khải lặng lẽ ngồi xuống.
Dưới tiếng thở dài của bố, tiếng sụt sùi của mẹ,ba người cứ như thế mà chìm vào trong im lặng.
Đối với những người như bố mẹ Thành Khải, không nói tới việc con cái tự ý nghỉ việc, nhảy việc đã là điều khó chấp nhận, nay còn là bị cho nghỉ nữa. Bà Thơm ban đầu còn không thể tin nổi, tuy nói Thành Khải không phải là quá xuất sắc gì, nhưng trước nay đều là một đứa chăm chỉ.
Cho đến xế trưa, một vị khách không mời mà đã quen nẻo,bước vào nhà.
Hôm nay, bà Thơm không quá xởi lởi được nữa. Bà nở nụ cười buồn mời Đức vào:
_ Cháu đi lễ đền Trần hả?
_ Vâng, cháu bay chuyến sớm, nhưng từ Hà Nội về đây mất mấy tiếng nữa ạ,
_ Không sao, tối mới đông vui, Khải nó ở trong nhà ấy.
_ Vâng.
- ---------
Trên tầng,
Thành Khải ngồi trầm ngâm bên chậu bông thạch thảo đang bung nở, chậu hoa nở muộn vậy mà vẫn thật xinh tươi, đối lập hoàn toàn với những nét u buồn trên gương mặt cậu.
Trần Đức thoáng ngẩn người, gương mặt ấy không thật rõ ràng, nhưng cảm giác nhìn nghiêng một góc, thật không tệ chút nào.
Đưa tay lên gỡ chiếc khăn đang choàng lên cổ, Đức khẽ bước tiến tới:
_ Ngồi ngoài cửa sổ mà mặc như vậy sao?
Thành Khải giật mình, ngoảnh lại.
Hơi ấm từ chiếc khăn như ngay lập tức lấp đầy chút không khí lạnh giá kia...
Âm thanh trầm thấp đầy từ tính ấy...
Không sai lệch được, ánh mắt ấy, cậu cũng không quên được..
Là Trần Đức, một Trần Đức chỉ thuộc riêng về cậu...
_......
_ Sao vậy? Đẹp trai quá sao?
Đức trêu chọc. Thành Khải sau giây phút ngẩn ngơ, mới hỏi lại:
_ Sao em lại...
_ Nếu em nói là vì anh, anh có tin không?
_Em....
_Ha ha. Đùa anh một chút thôi...
_....
Thế rồi trong bữa cơm chiều hôm ấy, Trần Đức ra vẻ vô cùng tiếc nuối mà nói:
_ Vị kế toán bên công ty ba cháu nghỉ từ trong tết mà chưa tìm được người., lương cũng cao mà giờ tìm người tin cậy khó quá...
_ Cháu thực muốn anh Khải vô lại Sài Gòn mà không biết có được không?
_ Đức, em đừng giỡn nữa,
Đức bỏ qua biểu cảm khó xử trên gương mặt Thành Khải, tiếp tục nói:
_ Công ty ba cháu còn có khu nhà dành riêng cho nhân viên nữa...,
Dĩ nhiên, vận may tốt như vậy, bà Thơm ra sức hết lòng khuyên nhủ Thành Khải.
Đối với ông bà, việc bỏ ra mấy trăm triệu chạy vào một chân trên phòng của Huyện là điều khá khó khăn, còn cứ để Thành Khải đi làm công ty tư nhân, ông bà lại không yên tâm. Với tính cách của cậu, nếu tìm được một nơi ổn định để làm việc lâu dài, xem ra mới là tốt nhất.
Nhưng, câu trả lời vẫn là sự từ chối,
Thành Khải chỉ cười cho qua, và hứa sẽ nhanh chóng đi tìm công việc mới.
Còn việc vào lại Sài Gòn, hãy là quên đi.
=========
Buổi tối, Hồ Vị Xuyên.
Cả hai chọn một chiếc ghế đá ngay bên hồ,
Đức không hiểu, vì sao Thành Khải lại nhất mực từ chối vào Sài Gòn cùng cậu, cho dù công việc đã không còn.
_ Cho em một lý do.
Thành Khải trầm ngâm, ánh mắt xa xăm mà nhìn lên những cơn sóng gợn li ti đầy mặt hồ, phủ lên ánh đèn, nhòe nhoẹt.
Lý do?.
Lý do gì đây?. Lại là bởi ta yêu người tới điên cuồng, tới mức muốn người đừng vì ta mà chịu thêm thương tổn sao?
_ Anh không thích. _ Thành Khải cất giọng.
_ Là không thích Sài Gòn, hay không thích em nữa?
_......
Đức dịu giọng:
_ Em đã biết hết, về mối quan hệ trước đây của hai ta, là người yêu, đúng chứ?
_ Đức.. em...
_Em xin lỗi, vì đã quên đi hết, và ngay chính giờ đây, những thứ em nhớ cũng không được bao nhiêu... chỉ biết rằng, em không muốn hai chúng ta,cứ như vậy mà kết thúc.
- ..........
- Cho cả hai ta, một cơ hội nữa, được không?. Em sẽ cố gắng, cố gắng nhớ lại..
Thành Khải không trả lời ngay, một lát sau mới có thể cất lên những tiếng nhẹ như hơi thở:
_ Quên đi, hãy quên đi.
_ Anh thực sự... muốn như vậy?
_ Anh, là con trai. Giống như em. Giữa hai chúng ta, sẽ không có kết quả đâu.
_ Thành Khải!
_ Em hãy về lại Sài Gòn, sống một cuộc sống mới, đi du học và làm những điều em thích.
_ Em sẽ về lại Sài Gòn, nhưng, em sẽ không đi một mình.
_ Sao em lại cố chấp như vậy... anh...
_ Ưm...
Đôi môi nhỏ mấp máy, cánh hoa đào dẫn dụ, không biết sự mê hoặc hay hụt hẫng tới tức giận, khiến Đức lập tức ghì lấy thân hình mảnh khảnh kia mà hôn lên.
Thế nhưng người trong lòng lại cố sức mà đẩy cậu ra.
Thành Khải đứng bật dậy, bỏ lại một thân hình bên bờ hồ giá rét...
Bước đi,
Trần Đức, Anh xin lỗi....
Như thế nào là đau, như thế nào là lạnh,
Như thế nào là nặng nề từng bước chân đi...
Quay lưng lại phía nhau,
Cà hai cùng đau thương muôn vàn
Nhưng,anh có thể làm gì khác đây..
Nếu cuối con đường, chính là em đứng đợi, thì dẫu con đường ấy lát bằng những mảnh sành đâm vụn, anh cũng nguyện bước lên...
Thế nhưng, nếu sự tồn tại của anh lại là vật cản trên con đường em bước tiếp.
Anh, nguyện tan đi...
Đã làm được tới thế này rồi, cố gắng, sẽ chỉ còn một chút nữa thôi...
Cả hai ta, sẽ thực sự, mà rời xa...
_______
Khi bóng người vừa khuất, bóng dáng liêu xiêu đã cách một đoạn đường dài,
Đức vẫn không thể tin nổi,
Một thứ gì đó trong trái tim thổn thức của cậu như đẩy cả người cậu mà bật dậy...
Không biết...cũng không thể hiểu nổi...
Chỉ là.... Không thể mất đi!
Cảm giác nhức nhối tràn đầy lồng ngực, theo từng bước chân mà vội vã bước theo.
Nắm lấy cánh tay của người phía trước. Từng ngón tay, khẽ siết lại hơi thở đã phảng phất chút nghẹn ngào...
- Đừng đi....
Chỉ hai từ, nhưng lại như ngàn lời sức nặng,..
Chỉ hai từ, nhưng chứa biết bao nhiêu tâm tư trong đó.
Thành Khải, xin anh, đừng đi...
Đừng để những giọt nước mắt trong cơn mơ kia tái hiện..
Chính Trần Đức giờ đây cũng không rõ vì sao, mình lại như thế này...
Một Trần Đức ngông cuồng bá đạo, chưa từng để một thứ tình cảm gì vướng víu đôi chân, thế mà giờ đây lại như muốn nắm chặt lấy tay người, run rẩy mà buông lời cầu xin, sợ hãi đôi chân người sẽ rời đi thêm từng bước...
- Em xin anh, đừng đi...
- Em sẽ cố gắng, cố gắng để nhớ lại... Thành Khải! Trí nhớ này chính là mất đi, bởi do anh! Anh không thể nào cứ như thế mà buông bỏ!
Thành Khải khẽ nhắm mắt.
Một giọt nước mắt nào, rớt xuống rồi....
Cái hình ảnh Trần Đức từ những ngày đầu tiên gục khóc trên lòng cậu, cho tới một Trần Đức đã quỳ hai đầu gối dưới háng kẻ khốn kia... tất cả, đã một phút giây nào, cậu thực sự quên đi chưa?
Thế nên đến kiếp này, dẫu chưa biết được rằng trước mắt sẽ lại là những gì xảy tới. Ngay giờ đây, tôi lại không đành lòng.
Tôi, thực sự không đành lòng.
Xoay người lại, khẽ vuốt bàn tay đang siết từ cánh tay kia, trượt xuống, tới bàn tay mình. Mười ngón, đan xen.
Thành Khải dùng đôi mắt đầy ôn nhu kia, đối với người mà nói:
- Nắm lấy tay anh.
Yêu người, ta yêu người hơn chính bản thân ta,
Yêu người, là khi vì người vui vẻ, ta chấp nhận buồn riêng cho mình.
Yêu người, là khi thấy người một chút sầu vương, ta lại tự đan lên nỗi buồn giăng kín.
Trần Đức, anh chính là yêu em nên muốn rời bỏ,
Anh lại vì yêu em nên không thể tự trụ lấy bản thân mình, mà thương xót.
Anh, thực sự không đành lòng...
Đã là như vậy, thì cứ ở bên nhau,
Nếu một ngày kia, em chẳng cần anh nữa, thì hãy coi đó như chính là số phận mà anh phải chịu đựng.
Đưa những ngón tay thon gầy, chạm lên má người đối diện,
Thành Khải ngày hôm nay,
Là, không hối tiếc.
=======
Ngày mai, rồi ngày mai nữa?
Ai biết trước được chính ngày mai bản thân sẽ ra sao?
Vậy thì cứ sống đi, cứ yêu đi, cứ điên cuồng đi...
Ngày mai là cơ hội, nhưng hôm nay, mới chính là thứ chúng ta đang giữ được trong tay. Thứ giữ trong tay lại không trân trọng, nói tới ngày mai, thật quá dại khờ...
Một đôi môi nồng ấm chạm tới, khẽ đặt trên trán Thành Khải.
Đức ôm trọn người kia, khảm sâu vào từng chút trên người.
Hai nhịp đập con tim đều đã loạn,
Là bởi vì yêu, vì thương, nên gió cũng ngọt ngào...
Từng cành cọ bên bờ hồ, đong đưa, dìu dặt...
Có những cái nắm tay đơn thuần, lại rung động tới như thế, như thế...
=========
Dĩ nhiên, đó chỉ là một góc khuất của bờ hồ,
Thế nhưng kẻ cả gan nào đó lại lợi dụng chiếc áo ấm của mùa đông mà lén lút mân mê từng ngón tay người trong túi áo...
Lạnh, lạnh chứ
Nhưng, trong lòng lại chẳng hề lạnh một chút nào...
Cả hai nhanh chóng hòa vào dòng người tiến tới lễ hội,
Đức cảm thấy, cái gì cũng thật thú vị. Những bộ quần áo lễ phục, những mâm hoa quả nghi ngút khói hương,
Ăn xin nữa, nhiều quá!
Đức chưa từng thấy nhiều ăn xin tới như vậy,
Cậu lôi ví ra,
Ban đầu là vài tờ 10 ngàn, rồi hết, rồi tới tờ 20 ngàn, và cho đến khi Đức lôi ra mấy tờ 100 ngàn thì đã bị cả đám vây quanh.
Đức hốt hoảng, Thành Khải thì phì cười:
- Chẳng phải tại cậu sao?
Đức nhăn nhó:
- Hết rồi, hết rồi.
Nhưng thực sự, nạn đóng giả ăn xin ở lễ hội đền Trần đều đã có tiếng,
Dĩ nhiên không thể tha cho Đức dễ dàng như vậy,
Cộng thêm sự chen lấn ngày càng hỗn loạn,
Đức thực sự sắp tách ra khỏi Thành Khải tới nơi,
Thành Khải như vậy mà lại len tới, kéo Đức:
- Chạy thôi!
Cả hai, vừa cố sức lách khỏi đám đông, vừa cười, tới tận khi cả hai đã chạy thoát hoàn toàn, tới gần cổng trường Cao Đẳng xây dựng gần đó, mới thở hổn hển mà dừng lại. Đức lắc lắc đầu:
- Ôi! May là mang giày đó! Nếu mang dép chắc bật cả vớ luôn!
Thành Khải cười tới bật thành tiếng.
Trong mắt cậu, Trần Đức vẫn là nên trẻ con như thế...
Vừa chọn một vệ cỏ bên đường ngồi xuống,
Cả hai lại nhìn nhau bật cười. Lớn như thế rồi, mà lâu lắm mới lại có lại cái cảm giác như thế này, chạy tới không thể thở ra hơi.
Đức nhổ một nhánh cỏ dưới chân lên:
- Trước nay chỉ xem lễ hội qua ti vi, cũng chưa đi lần nào. Nay mới là lần đầu tiên!
- Vì em muốn đinên anh dẫn em tới, còn thực ra, anh không quá thích những nơi đông người như vậy. Mọi năm nếu tới đây, đều làm chân trông xe,
- Trông xe?
- Đúng rồi, tới mùa lễ hội, đặc biệt là những ngày này việc trông xe đều kiếm được một khoản kha khá.
- Ôi, vậy chắc năm sau em phải ra ngoài này xin một chân mới được?
- Vậy chắc không ai dám gửi xe chỗ của đại thiếu gia em đâu.
- Thì, em biết làm sao được?
Đức giả như cúi mặt xuống:
- Người ta lại không chịu vào Sài Gòn với em.
- Ai mà dại như vậy nhỉ?
Thành Khải tủm tỉm. Cái kiểu giả vờ dỗi này từ trước tới nay, Đức chưa từng tỏ ra với bất kỳ ai, ngoài cậu. Thực không thể hiểu nổi, một người, vừa bá đạo, vừa ngông nghênh, lại cũng có lúc trẻ con như vậy, nếu nói ra ngoài, ai có thể tin chứ.
Thấy được đáp án đã xuôi xuôi, Đức lập tức giương đôi mắt, cố cho nó tròn lên:
- Như vậy là... người ta không muốn dại nữa?
- Ừm.. sẽ không dại nữa...
Trong tiếng trống nhạc vang lên, từng chùm pháo hoa sáng một góc trời,