Tự Cẩm

Chương 12: Thiếu niên cùng cẩu



Lúc mà Khương Trạm nhắm mắt lại chờ chết, chợt nghe được một tiếng keng vang lên, ngay sau đó là thanh âm dao nhỏ đâm vào vật gì đó.


Hắn hét lên một tiếng, ôm bụng dựa vào tường.


Vách tường trong hẻm tối quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho dù là ngày hè vẫn ẩm ướt lạnh băng.


Khương Trạm từ từ nhắm hai mắt sờ vách tường, xúc cảm trơn trượt ẩm ướt truyền đến, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.


Xong rồi xong rồi, máu của hắn chảy cả một mặt tường, có phải là chết rồi không?


Có thứ gì đó đang kéo vạt áo của Khương Trạm.


Đầu Khương Trạm ong một tiếng.


Nhanh như vậy đầu trâu mặt ngựa đã đến lấy mạng rồi?


Không được, hắn không thể chết, muội muội còn đang ở nhà chờ hắn đáp lời mà!


Khương Trạm đột nhiên mở to mắt, đối diện với ‘ đầu trâu mặt ngựa’ túm vạt áo hắn.


Lỗ tai dựng thẳng, mặt thật dài, chóp mũi nhô ra, còn có lông tóc màu vàng xám rất dày......


Hử, tướng mạo này với ‘ đầu trâu’ chênh lệch xa cả vạn dặm, hẳn là ‘mặt ngựa’ nhỉ!


Khương Trạm xem xét tường tận một hồi lâu, rồi cẩn thận hạ kết luận.


“ Mã huynh, ta còn chưa thể chết nha, ta trên có cha già tàn tật, dưới có ấu muội mảnh mai, bọn họ còn phải dựa vào ta nuôi sống. Cầu ngài xin thương xót, thả ta hoàn dương đi ——”


‘ Mặt ngựa’ nhe răng: “ Gâu ——”


Khương Trạm giống như trong nháy mắt bị người ta bóp lấy cổ, một chữ đều không nói ra được, trừng to mắt nhìn ‘ Mặt ngựa’ sủa “ Gâu ” với hắn.


Hình như không đúng chỗ nào ấy.


“ Nhị Ngưu, trở về!” Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.


Khương Trạm giật nảy mình, đột nhiên quay đầu, liền thấy cách hơn mình một trượng đang có một thiếu niên đứng đó.


Thiếu niên kia bộ dạng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng so với hắn còn cao hơn hai tấc, mi phong thẳng tắp, mắt đen trong vắt, trên mặt tựa băng tạc cơ hồ không có biểu tình gì, như một thanh danh đao giấu trong vỏ đao, khiến người ta không dám khinh thường.


“ Ngươi là ai?” Khương Trạm kinh ngạc.


“ Người.” Thiếu niên trả lời.


“ Vậy nó là ——” Khương Trạm gian nan cúi đầu, chỉ vào ‘ Mặt ngựa ” khập khiễng chạy đến bên người thiếu niên mà ánh mắt phức tạp.


Thiếu niên nhìn sâu Khương Trạm một cái, phun ra một chữ: “Chó.”


Trong nháy mắt đó, Khương Trạm lại từ trong ánh mắt thâm thúy của thiếu niên nhìn ra vài phần ý cười.


“ Khụ khụ khụ.” Khương Trạm chỉ có thể lấy ho khan để che dấu xấu hổ.


Thiếu niên vuốt vuốt đỉnh đầu chó to, nhắc nhở: “ Ngươi còn không đi, người này sẽ lập tức tỉnh lại.”


Khương Trạm cúi đầu, lúc này mới phát hiện người lúc trước tập kích hắn đã ngã ở bên chân.


“ Hắn chết rồi hả?”


“ Không, chỉ là ngất đi thôi.”


Khương Trạm nhìn nhìn tay mình, trên đầu ngón tay dính thứ gì đó màu xanh sẫm, lẩm bẩm hỏi: “ Đây là gì thế?”


“ Rêu .” Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng truyền đến, còn quan tâm vươn tay chỉ, “ Trên tường.”


Khương Trạm nhìn lại theo, thế mới biết cảm giác trơn trượt ẩm ướt lúc ấy từ đâu mà đến.


Thì ra không phải máu của hắn, mà là rêu!


Nhận biết này làm cho Khương Trạm nháy mắt đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “ Vậy chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi.”


“ Ừm, cùng nhau chạy.” Thiếu niên nghiêm túc gật đầu.


Một suy nghĩ cổ quái từ trong lòng Khương Trạm dâng lên.


Chẳng biết tại sao, thiếu niên này mang đến cho hắn một cảm giác rõ ràng là người sống chớ lại gần, thế mà với hắn lại phá lệ thân mật như vậy.


Tướng mạo tuấn tú hẳn là còn có chỗ tốt này nhỉ?


Không đúng nha, tướng mạo của thiếu niên này so với hắn rõ ràng còn đẹp hơn một chút xíu mà.


Có lẽ đây chính là cùng thưởng thức lẫn nhau đi.


Hai người một chó chạy ra hẻm nhỏ âm u hẹp dài, một hơi chạy đến đầu đường phồn hoa náo nhiệt.


Dưới ánh mặt trời, Khương Trạm có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, phun ra một hơi nặng nề thật dài, ôm quyền cười nói với thiếu niên: “ Đa tạ ân cứu mạng của huynh đài, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”


Thiếu niên dừng một chút, nói: “Ngươi có thể gọi ta Dư Thất.”


Nói xong vẫn không quên giới thiệu đại cẩu bên người: “Nó gọi Nhị Ngưu.”


Nhìn dáng vẻ thiếu niên thì có vẻ lớn hơn mình một hai tuổi, Khương Trạm kêu một tiếng “ Dư Thất ca”, sau đó vẫy tay với đại cẩu:” Nhị Ngưu, chào mi.”


Đại cẩu khinh thường liếc Khương Trạm một cái, nghiêng đầu đi.


Thế mà lại bị một con chó khinh bỉ, không phải chỉ là nhận lầm nó thành ‘mặt ngựa’ sao, tiểu súc sinh còn nhớ ư!


Khương Trạm hừ một tiếng, hỏi Dư Thất: “Không biết nhà Dư Thất ca ở chỗ nào, ngày khác tiểu đệ nhất định đến nhà bái tạ.”


Nếu như Dư Thất ca muốn làm chuyện tốt không lưu danh, kiên quyết không chịu lộ ra chỗ ở, vậy hắn sẽ dây dưa đến cùng.


Khương Trạm hắn cũng không phải người không biết báo ân.


“ Nhà ta ở hẻm nhỏ Tước Tử, ngay cổng có một gốc cây táo lệch cổ.”


Khương Trạm lại bắt đầu tấm tắc.


Vì sao mà ân nhân cứu mạng của hắn không theo thoại bản thế nhỉ?


“ Thật sự là đúng dịp, hẻm nhỏ Tước Tử cách nhà ta không xa. Tiểu đệ họ Khương tên Trạm, ở ngay tại ngõ hẻm Du Tiền cách Tước Tử hẻm không xa, trong Đông Bình Bá phủ tôn bối đứng hàng thứ hai.”


“ Khương Trạm.” Dư Thất cười lập lại.


“Đúng, đúng, chính là Khương Trạm.” Khương Trạm nghe thiếu niên dùng thanh âm mắt lạnh thuần hậu kêu ra tên của hắn, da đầu tê rần.


Mẹ nó, người này là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện vậy? Thanh âm cũng êm tai quá đi, hắn là một nam nhân mà nghe xong cũng tâm can nhảy loạn.


“ Gâu——”


Khương Trạm đen mặt lườm đại cẩu, khóe miệng giật giật.


Tiểu súc sinh sát phong cảnh.


Đại cẩu khinh thường quay đầu đi.


“ Dư Thất ca, ta còn có việc phải nhanh trở về, chờ giải quyết xong sự tình sẽ lập tức đi tìm huynh nha.”


“Được.” Dư Thất gật đầu, lời ít mà ý nhiều.


“ Dư Thất ca lúc nào ở nhà?”


Dư Thất khóe môi khẽ cong: “Tùy thời xin đợi.”


Không được không được, còn trò chuyện tiếp nữa hắn sẽ phải hoài nghi nhân sinh mất. Khương Trạm lần nữa cám ơn, sau đó chạy về Đông Bình Bá phủ.


Trong Hải Đường Cư hoa cỏ tươi tốt, không biết ở nơi nào ve kêu không ngừng.


Khương Tự cầm một quyển sách dựa vào gốc Hải Đường lật xem, lại hơi thất thần.


Nhị ca sao mà vẫn chưa về? Hay là gặp biến cố gì rồi?


“ Cô nương, Nhị công tử tới.” A Xảo kéo cửa viện ra, dẫn Khương Trạm đi tới.


“Tứ muội ——”


Khương Tự lắc đầu, ngừng lại câu nói kế tiếp của Khương Trạm: “ Vào nhà rồi nói.”


Vừa mới vào nhà, Khương Trạm liền đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí nói với A Xảo: “ Mau bưng chén trà tới cho ta trấn an.”


A Xảo nhìn Khương Tự một cái.


Khương Tự gật đầu, A Xảo thế này mới rời đi, rất nhanh nâng  trà đến.


Khương Tự ra hiệu cho A Xảo ra ngoài chờ, kiên nhẫn chờ Khương Trạm một hơi uống hết nửa chén trà, mới hỏi: “ Nhị ca gặp được chuyện gì?”


Khương Trạm đặt chén trà xuống mặt bàn, lấy ra khăn lụa tùy tiện lau khóe miệng một cái, thở dài: “ Tứ muội, thật đúng là để muội nói trúng rồi, quả nhiên có người đi hẻm tối lấy tế trúc.”


Khương Tự nhíu mày: “ Nhị ca cất kỹ đồ xong không lập tức rời đi hả?”


Quả nhiên là ca ca không đáng tin cậy.


Khương Trạm cười ngượng ngùng: “ Ta không phải tò mò rốt cuộc có người tới hay không sao.”


“ Vậy sau đó thì sao?”


“ Người tới lấy tế trúc đi rồi. Nhưng ta còn chưa kịp đi đâu, lại có người đến!”


“ Lại có người tới? Hắn có nhìn thấy nhị ca không?”


“ Sao có thể chứ!” Khương Trạm không cần nghĩ ngợi phủ nhận, nghênh đón ánh mắt dò xét của Khương Tự, đành trung thực thẳng thắn, “ Nhìn thấy. Chẳng những nhìn thấy, người đó còn muốn giết ta nữa kìa.”


“ Nhị ca sao chạy thoát được?” Khương Tự nghe xong mà kinh hồn táng đảm.


Khương Trạm đem nước trà còn sót lại uống cạn, đè xuống xúc động khoác lác: “ Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại có người nữa đến!”


Khương Tự: “......”


Ca ca không đứng đắn như thế, nàng cũng rất buồn rầu nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.