Tự Cẩm

Chương 120: Khinh bỉ đến từ Nhị Ngưu



Nếu như thuận lợi, việc ác của Trường Hưng Hầu thế tử rất nhanh sẽ trở thành chủ đề thảo luận nóng hổi kế tiếp của người kinh thành, đến lúc đó Khương Lệ cùng Khương Bội từng ở tại Trường Hưng Hầu phủ thời gian không ngắn ít nhiều sẽ bị người ta chỉ trích.

Dù sao có một tỷ phu như vậy tồn tại, người xem náo nhiệt rất biết liên tưởng.

Đáng tiếc Khương Bội lại không rõ thâm ý trong lời nói của Khương Tự, vẫn còn đang khoe khoang: “ Nhị tỷ cho ta một cây trâm hoa Xích Kim ngọc trâm đó, Tứ tỷ ngươi xem ta đeo có đẹp hay không?”

“ Đẹp, ta hâm mộ đến muốn khóc rồi nè, Lục muội hài lòng rồi chứ.” Khương Tự bất đắc dĩ nói.

Khương Bội cuối cùng cũng nghe được Khương Tự chế giễu, lập tức kéo căng mặt: “ Tứ tỷ, ngươi sao có thể nói lời như vậy? Coi như ngươi đỏ mắt Nhị tỷ cho chúng ta không ít đồ tốt, thì nói chuyện cũng không cần âm dương quái khí thế. Nơi này cũng không phải Trường Hưng Hầu phủ, ta cũng không sợ ngươi ——”

Khương Trạm không thể nhịn được nữa, đưa tay vỗ đầu Khương Bội một cái.

Khương Bội ăn đau, ôm đầu nhìn về phía Khương Trạm: Nhị ca, ngươi làm gì vậy?”

Khương Trạm liếc mắt: “ Lục muội, ngươi có bệnh hả? Đeo lên một cây trâm liền tưởng thành đeo lông Phượng Hoàng? Quả thực không thể hiểu nổi. Tứ muội, chúng ta đi.”

Khương Tự nín cười bị Khương Trạm kéo đi lên phía trước, Khương Trạm phàn nàn một câu: “ Muội còn cười, vô nghĩa với người đầu óc có vấn đề làm gì?”

“ Vâng, muội sai rồi.” Khương Tự cười càng sâu.

Nhị ca luôn luôn đơn giản thô bạo như vậy, lại làm cho người ta không thể làm gì.

Khương Bội ôm đầu liên tục dậm chân: “ Nhị ca thật quá đáng, ta muốn đi nói cho Đại bá!”

Thứ nữ ở trước mặt mẹ cả cẩn thận lấy lòng tự nhiên biết gặp chuyện mẹ cả sẽ không có khả năng ra mặt cho nàng, muốn thu thập Khương Trạm vẫn phải dựa vào Khương An Thành.

Khương Lệ vội vàng giữ chặt Khương Bội: “ Lục muội, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là thôi đi.”

“ Dựa vào cái gì mà thôi? Ta lại chưa nói gì, nhị ca lại che chở Tứ tỷ như vậy, không khỏi quá khi dễ người rồi.”

Thấy Khương Bội không buông tha, Khương Lệ không muốn gây chuyện khuyên nhủ: “ Lục muội muội quên rồi à, Nhị tỷ nói qua mấy ngày nữa còn mời chúng ta đi Hầu phủ chơi đó, đến lúc đó Tứ tỷ cũng sẽ đi.”

Khương Bội lập tức mất hứng.

Nhị tỷ không biết trúng tà gì, cũng là tỷ muội như nhau lại đi nịnh nọt dỗ dành Khương Tự.

Nhị tỷ nói chờ lần sau sẽ lại tổ chức một buổi hội hoa xuân, đến lúc đó mời một ít quý nữ tới chơi, đây chính là một cơ hội hiếm hoi thành lập giao tình với những quý nữ kia, nàng cũng không thể bởi vì một câu của Khương Tự mà không đi được.

Nghĩ như vậy, Khương Bội đành phải lựa chọn nén giận, thầm nghĩ: Một ngày nào đó phải cho Khương Tự đẹp mặt!

Huynh muội Khương Tự vào Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân đang nhắm mắt nghe kịch.

Nhị thái thái Tiêu thị đến đây báo cáo gia sự đều đang chờ ở một bên, hai người cũng chỉ đành đứng đấy.

Hai tiểu nữ hài hát hí khúc dáng người thướt tha, thanh âm uyển chuyển như oanh hót, quay người lại hất tay áo hết sức mê người.

Khương trạm lại mang vẻ mặt không kiên nhẫn.

Y y a a hát đến đầu hắn phát đau, vậy mà còn chưa xong.

Sau một lúc lâu, hai tiểu nữ hài hát ra một chữ cuối cùng, Phùng lão phu nhân mới mở mắt ra ra hiệu cho các nàng lui ra.

“ Thỉnh an tổ mẫu.”

“ Trở về thì tốt. Trời đang nóng lên, Tứ nha đầu, nhất là ngươi một cô nương gia, ít chạy ra ngoài thì hơn.”

“Tôn nữ biết rồi.” Lúc này Khương Tự tất nhiên sẽ không chống đối với Phùng lão phu nhân.

Tiêu thị oán hận Khương Tự đi Trường Hưng Hầu phủ mà nhoáng cái đã lội trở lại, làm mất mặt nữ nhi, thừa cơ mở miệng nói: “ Những ngày Tứ cô nương không ở trong phủ lão phu nhân nhớ thương lắm đó, con đi ngàn dặm mẫu lo lắng, lời này đặt ở trên người tổ mẫu cũng giống như nhau. Tứ cô nương về sau vẫn đừng nên chạy khắp nơi thì hơn, nếu như muốn đi ra ngoài chơi thì đi chỗ Nhị tỷ ngươi kìa. Nhị tỷ ngươi nói, chờ ngươi trở về sẽ chuẩn bị một buổi hoa yến tại Hầu phủ, bọn tỷ muội tụ tập một chỗ sẽ náo nhiệt hơn.”

“ Nhị tỷ chuẩn bị hoa yến còn muốn đặc biệt chờ riêng ta?”

Tiêu thị bị Khương Tự hỏi đến cứng lại: “ Đúng vậy, trong số tỷ muội các ngươi Nhị tỷ ngươi hiểu ngươi nhất, từ nhỏ các ngươi không phải rất thân nhau sao.”

Khương Tự cười nhạt một tiếng: “ Nhị thẩm lời này có vẻ nói sai rồi, ta đối xử với các tỷ muội như nhau, không có nặng bên này nhẹ bên kia.”

Trong lòng Tiêu thị rất tức giận, nhưng nghĩ đến trong thư Khương Thiến khẩn cầu lại không tốt làm căng với Khương Tự, đành phải gượng cười hai tiếng che giấu cho qua.

Đến cùng vì sao Thiến nhi lại đối xử với Tứ nha đầu khác biệt như thế? Khi nào phải tìm một cơ hội hỏi Thiến nhi cho rõ mới được.

“ Được rồi, các ngươi đi xuống đi. Tiêu thị, ngươi báo cáo đi.” Phùng lão phu nhân nghe đến mất kiên nhẫn, đuổi huynh muội Khương Tự ra ngoài.

Sau khi ra ngoài Khương Trạm vỗ vỗ ngực: “ Vẫn là bên ngoài tự tại hơn, sớm biết thế lại chơi thêm mấy ngày.”

“ Ồ? Chơi thêm mấy ngày?” Sau lưng một thanh âm lành lạnh truyền đến.

Thân thể Khương Trạm cứng ngắc chậm rãi xoay người, bày ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Phụ thân ——”

Khương An Thành đen mặt, trong lòng tức vô cùng.

Những ngày hai đứa con ra ngoài, hắn trên miệng không nói, nhưng trong lòng thì nhớ thương đến ăn cơm đều mất vị, vừa nghe nói người trở về liền không đợi được bọn hắn thỉnh an xong đã đuổi đến Từ Tâm Đường, không nghĩ tới thằng nhóc con mắc dịch lại còn nói thế này.

Quả nhiên ba ngày không đánh liền ngứa da.

Khương Tự xách mép váy nghênh đón, cười nhẹ nhàng thi lễ với Khương An Thành: “Phụ thân, chúng con mang về cho ngài rất nhiều đặc sản, nữ nhi đều nếm qua rồi, vô cùng mỹ vị luôn.”

Khương An Thành nghe thế tâm hoa nộ phóng, trên mặt vẫn còn cố kéo căng: “ Trở về là được rồi, mang những cái đó làm cái gì?”

“ Con với nhị ca nếm thấy ăn ngon, đương nhiên phải hiếu kính phụ thân chứ, những thứ ấy đều là nhị ca mua đó.”

Khương An Thành liếc Khương Trạm một cái, tạm thời ghi nhớ cái đánh này: “ Nếu là một mảnh hiếu tâm của các ngươi, quay đầu ta sẽ nếm thử.”

Khương Tự bồi Khương An Thành trở về, Khương Trạm tự giác chậm lại hai bước, thấy Khương Tự quay đầu nhìn hắn, lặng lẽ duỗi ra một con ngón tay cái.

So với muội muội, hắn luôn cảm giác mình là gió lớn thổi tới.

Bên này phụ từ tử hiếu, một nhà đoàn tụ, Úc Cẩn trở lại tòa nhà ở hẻm Tước Tử lại cảm thấy nồi thanh bếp lạnh, ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây trong viện, ngẩn người.

Rõ ràng mới tách ra, trong lòng của hắn sao lại vắng vẻ thế này?

“ Hư hư ——” Nhị Ngưu ngoắt ngoắt cái đuôi lại gần, gặp chủ nhân không để ý tới, hai chân trước chống lên bả vai Úc Cẩn, lè lưỡi liếm một cái lên trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn.

Úc Cẩn lau mặt một phen, đưa tay túm lấy lỗ tai đại cẩu trách mắng: “ Hỗn trướng, ai bảo ngươi làm vậy?”

Nhị Ngưu bày cái vẻ mặt không sao cả, ngoắt ngoắt cái đuôi quay đầu sủa về hướng cửa.

“ Sao thế?” Úc Cẩn nhất thời chưa kịp tỉnh táo.

Nhị Ngưu khinh bỉ liếc Úc Cẩn một cái, cái đuôi to suýt nữa quét đến trên mặt hắn, chạy nhanh ra ngoài cửa rồi lại chạy trở về, hướng về phía hắn cả đầu và thân thể cùng nhau lắc lư.

Úc Cẩn không khỏi mê mang, suy tư dụng ý của Nhị Ngưu.

Ra ngoài mấy ngày nay không mang theo Nhị Ngưu, nó bị cái gì kích thích thế?

“ Gâu gâu!” Thấy chủ nhân không hiểu nó ý, Nhị Ngưu dùng cái đuôi to quất mặt đất, nhất thời bụi đất tung bay.

Vẫn là Long Đán nhìn không được, đánh bạo suy đoán nói: “Chủ tử, Nhị Ngưu có phải là trách ngài không đem vị cô nương kia về hay không?”

Ý cười bên môi Úc Cẩn cứng đờ, nhìn chằm chằm Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu vui sướng kêu một tiếng với Long Đán, ý bảo hắn đáp đúng.

Trái tim Úc Cẩn đau xót.

Ra ngoài lâu như vậy còn chưa lấy được nàng dâu về nhà, hắn đây là bị một con chó khinh bỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.