Tự Cẩm

Chương 137: Một dĩa bánh hoa quế



Editor: Khuynh Vũ

☆☆ CHƯƠNG 137: MỘT DĨA BÁNH HOA QUẾ  ☆☆

Sáng sớm trong Thuận Thiên phủ bị tia nắng ban mai nhàn nhạt bao phủ, theo tiếng gà gáy không biết từ chỗ nào truyền đến, sắp sửa mở màn một ngày bận rộn.

Tú nương tử lại mất ngủ.

Mỗi khi đêm tối đến, nàng liền không cách nào chìm vào giấc ngủ, luôn cảm thấy ngoài cửa lúc nào cũng có thể vang lên tiếng bước chân, Nữu Nữu của nàng sẽ trở lại.

Nàng sao có thể ngủ được kia chứ, lỡ như ngủ thiếp đi rồi bỏ lỡ mất Nữu Nữu thì làm sao bây giờ?

Tú nương tử trợn tròn mắt nằm thẳng đơ, cho đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tiếng gà gáy đánh thức Tú nương tử mới ngủ không lâu.

Nàng xoay người rời giường, mặc y phục xong mang nét mặt chết lặng đi ra ngoài.

Mất đi nữ nhi, mỗi một ngày đối với nàng mà nói có gì khác nhau đâu? Chẳng qua là dày vò ngày qua ngày thôi.

Nàng đang chờ, chờ đến khi tên sức sinh thiên đao vạn quả kia bị đẩy đến cửa chợ chặt đầu, nhìn thấy cái lỗ máu dơ bẩn của hắn tuôn ra, nàng liền có thể an tâm đi tìm Nữu Nữu rồi.

Nữu Nữu của nàng mới mười bốn tuổi, không có nương ở bên người thì sao được.

Tú nương tử động tác chậm chạp mở cửa phòng ra.

Thống khổ tang nữ còn có mấy ngày liên tiếp mất ngủ cơ hồ làm cho phụ nhân này mất hết tinh thần, khiến động tác của nàng trì độn như bà lão.

Trên mặt đất ngoài cửa lẳng lặng đặt một cái giỏ trúc nhỏ cũ nát.

Tú nương tử bỗng nhiên run lập cập, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái giỏ trúc kia.

Trong nhà nàng có một cái giỏ trúc như vậy, ngày đó Nữu Nữu lên phố mua bánh hoa quế cho nàng, cũng xách theo một cái giỏ trúc như vậy ——

Tú nương tử bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên túm giỏ trúc lên, gỡ ra cái nắp che khuất giỏ trúc.

Tám khối bánh hoa quế cắt thành hình thoi ghép thành một dĩa, khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Tú nương tử nhẹ buông tay, giỏ trúc rơi xuống đất, bánh hoa quế trong dĩa lăn xuống.

Nàng không chuyển mắt nhìn chằm chằm bánh hoa quế trên đất một lát, đột nhiên giống như phát điên quỳ rạp trên mặt đất, nhặt lên bánh quế trên mặt đất từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng.

Bà tử nghe được động tĩnh chạy tới, vội vàng kéo lấy nàng: “ Ôi, Tú nương tử, đồ rớt xuống đất rồi sao có thể ăn chứ?”

Cả người Tú nương tử chấn động, đột nhiên bắt lấy cổ tay bà tử, hét to nói: “ Cái này lấy ở đâu?”

Bà tử trước nay chưa từng thấy dáng vẻ điên cuồng như vậy của Tú nương tử, nhất thời bị dọa sợ.

“ Nói đi, cái này lấy ở đâu ra?”

Ánh mắt bà tử dời xuống: “Ngươi hỏi mấy cái bánh hoa quế này sao?”

Tú nương tử gật mạnh đầu.

“ Không biết nha, trong nha môn đều là các đại lão gia, ai ăn bánh hoa quế nhỉ. Kì quái, vừa rồi ta đi ngang qua bên này còn không có thấy đâu, sao đột nhiên liền xuất hiện một giỏ bánh hoa quế?”

Tú nương tử ôm giỏ trúc, nước mắt rơi như mưa: “ Là Nữu Nữu, nhất định là Nữu Nữu mang bánh hoa quế đến cho ta!”

Bà tử cẩn thận từng li từng tí hỏi: “ Tú nương tử, ngươi đây là ý gì nha?”

Dĩa bánh hoa quế này xuất hiện tựa như tìm về năng lực nói chuyện của Tú nương tử, nàng lôi kéo bà tử không ngừng lầm bầm: “ Ngày đó Nữu muốn lên phố mua bánh hoa quế cho ta......”

Nói xong lời cuối cùng, Tú nương tử bật khóc nức nở, bà tử cũng đi theo lau nước mắt.

“ Bà nói, số bánh hoa quế này có phải là Nữu Nữu đưa tới không?” Trong mắt Tú nương tử hàm chứa chờ đợi hỏi.

Bà tử bỗng nhiên vỗ đùi: “ Khẳng định đúng là vậy nha! Ta nói làm sao kỳ quái như thế chứ, cái giỏ bánh hoa quế này hoàn toàn là hư không xuất hiện mà, tất nhiên là Nữu Nữu không yên tâm về ngươi, mang theo bánh hoa quế ngươi thích ăn tới thăm ngươi.”

“ Nữu Nữu không yên tâm về ta?”

“ Không phải là không yên tâm à. Chậc chậc, Tú nương tử này, ngươi mau nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình đi, đều gầy đến da bọc xương, Nữu Nữu sao có thể yên tâm được?



Tú nương tử ha ha cười lên: “ Ta biết ngay Nữu Nữu sẽ còn tới tìm ta. Nữu Nữu, con nhất định phải chờ nương với nha, không bao lâu nữa nương sẽ đi tìm con ——”

Bà tử giật nảy mình, dùng sức bóp tay Tú nương tử: “ Tú nương tử, ngươi cũng không thể nghĩ quẩn nha.”

Tú nương tử chỉ cười: “ Ta không có nghĩ quẩn, ta chỉ là muốn đi tìm Nữu Nữu của ta.”

“ Tú nương tử, ngươi thật sự là hồ đồ mà!”

Tú nương tử sửng sốt.

Bà tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “ Nữu Nữu vì cớ gì mà trở về xem ngươi? Còn không phải là vì sợ ngươi quá nhớ nó rồi sống không tốt sao! Ngươi mà thật sự có ý định tìm chết, nói không chừng Nữu Nữu sẽ không thể nào chuyển thế đầu thai được đâu!”

“ Có ý tứ gì?” Tú nương tử lập tức khẩn trương lên.

Bà tử thở dài: “ Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là bất hiếu lớn của người đầu xanh. Tú nương tử, lời này ngươi dầu gì cũng nên nghe nói qua rồi chứ?”

Tú nương tử không khỏi gật đầu.

Đây là lời xưa, nàng đương nhiên biết.

“ Tú nương tử à, Nữu Nữu trước ngươi mà đi, mặc kệ là nguyên nhân gì, trên người cũng đã cõng thua thiệt đối với mẫu thân, nếu như ngươi lại bởi vì nó mà tìm chết, vậy tội lỗi của nó sẽ càng lớn. Đến lúc đó Diêm Vương gia xem xét sổ ghi chép công đức, Nữu Nữu kiếp sau vốn dĩ sẽ được ném vào nhà giàu sang hưởng phúc, nói không chừng sẽ bởi vì vậy mà bị ném vào súc sinh đạo ——”

“ Nói bậy!” Tú nương tử kinh hãi, mặt đều bị dọa trợn tròn.

Bản thân nàng ra sao cũng không đáng kể, nhưng Nữu Nữu không thể chịu tội được!

Bà tử vỗ vỗ lưng Tú nương tử: “ Thế cho nên, Tú nương tử, ngươi phải sống cho thật tốt. Ngươi sống tốt, gánh nợ của Nữu Nữu liền ít đi, vậy kiếp sau nó sẽ có phúc phận. Ai, Nữu Nữu thật là một đứa bé ngoan mà, còn nhớ đưa bánh hoa quế cho nương nữa......”

Tú nương tử hai mắt giật giật, lẩm bẩm nói: “ Nữu Nữu của ta cũng sẽ trở thành tiểu thư khuê các, sẽ không theo ta mài đậu hũ, chịu khi dễ, càng sẽ không bị người hại chết, có phải hay không?”

“ Phải, nhất định phải.” Ánh mắt len lén đánh giá thần thái Tú nương tử dần dần toả sáng, bà tử lặng lẽ thở dài.

Xem dáng vẻ là tin rồi, có thể lấy được tiền thưởng của đại lão gia hay không trước không nói, nhưng cứu được một mạng người, bà cũng coi như tích đức đi.

Tú nương tử, thật sự là một người đáng thương mà.

Chân Thế Thành rất nhanh nhận được tin tức từ chỗ bà tử, Tú nương tử hôm nay chẳng những ăn thêm một chén cơm, mà còn chủ động quét sân.

Chân Thế Thành buông được một nỗi lo.

Có thể ăn cơm, có thể làm việc, xem ra Tú nương tử đã bỏ đi ý niệm tìm chết rồi.

Tiểu nha đầu kia thật sự là có biện pháp.

Nghĩ đến Khương Tự, Chân Thế Thành không khỏi mỉm cười.

Khương Tự đã nói với Chân Thế Thành sẽ an bài công việc cho Tú nương tử, liền phân phó A Phi mau chóng tìm một gian cửa hàng phù hợp.

Cửa hàng không cần lớn, tốt nhất là phía trước kề sát mặt đường, phía sau có viện tử có thể cung cấp cho người đặt chân.

Khương Tự không trông cậy vào cửa hàng nhỏ này có thể kiếm tiền, duy trì vận chuyển là được, mấu chốt là có một cửa hàng son phấn như thế thì nàng có thể quang minh chính đại xuất hiện ở nơi đó, tương lai thuận tiện xử lý rất nhiều chuyện.

Đối với Khương Tự mà nói, làm cho Trường Hưng Hầu thế tử thân bại danh liệt chỉ là giải quyết một cái phiền toái, đằng sau còn có càng nhiều phiền toái cần giải quyết hơn.

Vì thế, phòng ngừa chu đáo hết thảy đều là tất yếu.

Tháng năm hạ tuần liền ở trong vụ án Trường Hưng Hầu thế tử hành hạ mười nữ tử đến chết oanh oanh liệt liệt qua đi.

Trong lúc này, ngoại trừ người nhà của một nữ tử bị hại không cách nào tìm được, còn lại người nhà của các nữ tử bị hại khác lần lượt chạy đến xử lý hậu sự, Chân Thế Thành lấy được từ Trường Hưng Hầu phủ một khoản bồi thường khả quan cho bọn họ.

Thế nhân luôn luôn quên mau, rất nhanh ánh mắt của mọi người lại bị vụ án ‘Dương Quốc cữu’ chết bất đắc kỳ tử hấp dẫn tới, bởi vì án này tiến triển không lớn, trong kinh nhất thời lộ ra gió êm sóng lặng.

Thế nhưng gần đây tâm tình Úc Cẩn có phần không bình tĩnh.

Sinh nhật mười tám tuổi của hắn đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.