Ánh mắt âm lãnh của Đậu Nương chậm rãi đảo qua đám người, khàn giọng hỏi: “Các ngươi nói, cái này công bằng sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta là một nha hoàn thân phận thấp hèn, liền xứng đáng rơi xuống kết cục như vậy, mà người chà đạp ta lại không có mảy may trừng phạt sao?”
Mọi người trầm mặc.
Đậu Nương cũng thật ngốc, mạng của hạ nhân vốn dĩ đã tiện mà, làm sao có thể so với chủ tử được?
Chẳng qua cảnh ngộ Đậu Nương gặp phải xác thật có chút đáng thương.
Không ít hạ nhân nghĩ đến từng gặp phải một ít cảnh ngộ bất công cùng ủy khuất, âm thầm thở dài.
“Có một đêm, nam nhân ta đánh ta tàn nhẫn, ta hôn mê rất lâu mới tỉnh lại. Hắn ôm ta khóc, nói hắn kỳ thật không muốn đánh ta, nhưng hắn khống chế không được, hắn chỉ cần tưởng tượng đến nhi tử nuôi nhiều năm như vậy thế mà lại là của người khác liền hận không thể lập tức chết cho xong.” Đậu Nương mang ánh mắt sâu thẳm nhớ lại chuyện cũ, “Hắn nói đến cái chết nhắc nhở ta. Nếu hắn không muốn sống nữa, mà ta vẫn không cam tâm chưa trả thù được người hại ta liền muốn chết, ta đây dứt khoát thành toàn cho hắn, cho hắn đi trước một bước, chờ ta báo thù xong sẽ tự đi xuống tìm hắn, đến lúc đó một nhà ba người chúng ta sẽ được đoàn tụ.”
Đậu Nương xoa xoa khóe mắt, thần sắc trở nên sắc bén: “Cho nên chờ sau khi hắn ngủ say, ta dùng một sợi dây thừng thắt chết hắn. Người trong thị trấn đều biết chúng ta mất nhi tử nên mấy ngày này thương tâm gần chết, lại thêm cha mẹ của nam nhân ta sớm đã không còn, cũng không có họ hàng gần nào, ta chỉ tùy tiện viện cái cớ nói hắn bởi vì tưởng niệm nhi tử mà bệnh chết liền không ai hoài nghi. Cứ như vậy, chờ xử lý hậu sự của nam nhân ta xong, giữ đạo cho hắn ba tháng, ta liền bán sạch gia sản của cải lấy tiền mặt tới kinh thành. Chuyện kế tiếp, đại nhân cũng biết rồi.”
“Tuy rằng đã biết quá trình ngươi nhập phủ, nhưng bản quan rất muốn biết ngươi vì sao chắc chắn rằng có thể thuận lợi nhập phủ?”
Đậu Nương cười cười: “ Ta bày quán ở ngay vị trí trên con đường đến Trân Bảo Các mà Bá phủ nhất định phải đi qua. Lúc ta còn làm nha hoàn ở Bá phủ liền biết cách một khoảng thời gian Bá phu nhân sẽ đi dạo Trân Bảo Các. Bà ta vẫn là người thích ăn đồ ngọt, thiết nghĩ khẩu vị của một người sẽ không dễ dàng thay đổi. Ta ở Nam Hà vốn dựa vào một tay đồ ngọt không người có thể so sánh mà sống, lo gì đối phương không mắc câu!”
“Nói như vậy, Bá phu nhân mang theo đại cô nương đi mua đồ ngọt, gặp được ác bá phá sạp hàng của ngươi cũng không phải trùng hợp?”
“Không sai, ác bá khi dễ một phụ nhân không nơi nương tựa là thật, nhưng bình thường ta đều thành thành thật thật nộp đủ tiền bạc, hôm đó trong lòng biết thời cơ tới rồi, vì thế cố ý chọc giận ác bá. Quả nhiên, Bá phu nhân nhìn thấy ta bị phá sạp, liền sai nha hoàn dẫn ta tới trước mặt nói chuyện, hỏi ta có nguyện đến Bá phủ làm đầu bếp nữ không.” Đậu Nương nói tới đây cong môi cười một tiếng, đôi mắt sáng đến kinh người, “Ta đương nhiên vui lòng.”
Chân Thế Thành thở dài dưới đáy lòng, vuốt vuốt chòm râu: “ Quá trình mưu đồ giết hại Bá phu nhân, ngươi nói một chút đi.”
Vì báo thù mà một thân một mình đi vào kinh thành bán đồ ngọt kiếm sống, thuận lợi chờ đến khi Bá phu nhân tự nguyện mắc câu, phần kiên nhẫn này thật là kinh người, nam tử trên đời quả nhiên đều xem nhẹ nữ tử.
“ Sau khi ta vào phòng bếp bên ngoài liền thành đầu bếp nữ chuyên môn làm điểm tâm ngọt. Làm việc ở phòng bếp bên ngoài muốn lẫn vào nội trạch thực không dễ dàng, nếu muốn giết chết Bá phu nhân càng là khó như lên trời, ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Không nghĩ tới ngay cả ông trời đều giúp ta, không bao lâu sau Bá phu nhân thế mà lệnh cho quản sự điều ta tới phòng bếp nhỏ của chủ viện, dưới sự để tâm ta rất nhanh liền thăm dò được địa hình cùng quy luật thay ca của bọn nha hoàn.”
“Cho nên ngươi liền động thủ?”
Đậu Nương cười cười, liếc mắt nhìn Vĩnh Xương Bá một cái: “Không, ta vốn dĩ không tính toán động thủ nhanh như vậy. Mặc dù ý nghĩ giết người đã cất ở trong lòng ta rất lâu, song càng đến trước mắt lại càng lo lắng thất bại trong gang tấc. Nguyên nhân thúc đẩy ta hạ quyết tâm, là ta ngoài ý muốn biết được Vĩnh Xương Bá mắc chứng mộng du. Một người mắc chứng mộng du, sau một giấc ngủ dậy phát hiện người bên gối đã chết đều không biết là ai giết, đây là cơ hội ông trời cho ta, ta làm sao có thể không bắt lấy!”
Khương Tự vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe Đậu Nương nói, nghe đến đó đầu óc chợt nổ ầm một tiếng, cầm lòng không được lui về sau nửa bước, trong nháy mắt mồ hôi lạnh liền ướt đẫm quần áo.
Sau lưng, một bàn tay vững vàng đỡ nàng.
Khương Tự ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải một đôi mắt lạnh lùng.
Đỡ lấy nàng là Tạ Ân Lâu.
Chớp mắt này, Khương Tự quên mất kéo ra khoảng cách, cũng quên luôn nói lời cảm tạ, một khuôn mặt đẹp hoàn toàn không chút huyết sắc, lông mi kịch liệt run rẩy.
Tạ Ân Lâu cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Dĩ vãng, Khương Tự là người thế nào hắn đều có chút mơ hồ, hôm nay, từ lúc bắt đầu Khương Tự chính là xuất sắc như vậy, đối mặt với phủ Doãn Thuận Thiên vẫn đĩnh đạc mà nói, giống như không có gì có thể làm nàng cảm thấy khiếp đảm, nhưng hiện tại vì sao thoạt nhìn nàng yếu ớt như thế?
Tạ Ân Lâu hoang mang, trong giọng nói toát ra một tia quan tâm.
Khương Tự lúc này mới phục hồi tinh thần, lùi lại một bước kéo dài khoảng cách, miễn cưỡng cười cười: “Ta không có việc gì.”
Nàng đương nhiên có chuyện!
Sau khi nghe đến nguyên nhân Đậu Nương quyết định động thủ, nàng rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận vì sao kiếp trước Vĩnh Xương Bá phu nhân trước khi nàng chết vẫn còn yên ổn tồn tại, mà kiếp này lại đột nhiên bị hại chết.
Kiếp trước Vĩnh Xương Bá mộng du không phải hiện tại đã chẩn bệnh ra, mà là sau khi ầm ỹ ra trò cười ngủ chuồng heo mời danh y đến mới biết được, nói cách khác, kiếp trước lúc này Đậu Nương còn chưa có hạ quyết tâm ra tay.
Có khi chính là như vậy, một ý niệm chuyển biến, nhân sinh về sau liền hoàn toàn khác biệt.
Nàng không biết kiếp trước Đậu Nương cuối cùng có động thủ hay không, hay là chưa đợi đến động thủ đã bị người phát hiện, tóm lại, bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà nàng không biết, Vĩnh Xương Bá phu nhân tránh thoát một kiếp.
Chính là kiếp này, nàng vốn dĩ có lòng tốt nhắc nhở Tạ Thanh Yểu, muốn phụ thân của bạn tốt tránh đi trò cười ngủ chuồng heo, cũng miễn cho Tạ Ân Lâu bởi vì vậy mà đánh mất hôn sự đang thương nghị, chính là dưới trời xui đất khiến lại thúc đẩy cái chết của Vĩnh Xương Bá phu nhân.
Khương Tự nghĩ đến đây, cơ hồ không đứng thẳng được.
Nói như vậy, Vĩnh Xương Bá phu nhân chẳng phải là bởi vì mấy câu nói của nàng mà chết sao?
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu theo vầng trán trơn bóng của thiếu nữ lăn xuống, xẹt qua gò má tái nhợt của nàng biến mất ở bờ môi không hề có tí huyết sắc nào.
Khương Tự căn bản không dám nhìn đôi mắt Tạ Ân Lâu, chật vật nghiêng đầu: “Không có việc gì.”
Ánh mắt Tạ Ân Lâu tối sầm xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu như không thoải mái liền đi nghỉ ngơi đi.”
Hắn nói như vậy, lại chủ động kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Đậu Nương đã nói tới quá trình hành hung: “Ta thấy Xuân Phương cất xong y phục rồi đi ra ngoài, mà Bá phu nhân đến phòng khách dùng cơm, liền vụng trộm tiến vào phòng ngủ của Bá phu nhân trốn vào tủ quần áo, cũng châm lửa mê hương. Cứ vậy chờ mãi đến trời gần sáng, ta mới từ trong tủ quần áo đi ra, dùng giá cắm nến đâm chết Bá phu nhân. Ha ha ha, lúc ấy Bá phu nhân chảy thật nhiều máu, đáng tiếc Vĩnh Xương Bá ngủ say hệt như lợn chết, cái gì cũng không biết đâu. Ta đem giá cắm nến nhét vào trong tay hắn, cởi lớp y phục ngoài cùng gói kỹ rồi lặng lẽ rời đi.”
Đậu Nương nhìn về phía Triều Vân thần sắc đờ đẫn: “Dự định ban đầu của ta chính là giá họa cho Vĩnh Xương Bá, khiến ông ta nếm thử thống khổ tự tay giết vợ, song khi đi đến trong viện lại đột nhiên nghe được tiếng khóc như có như không. Ta theo tiếng khóc tìm qua, liền thấy Triều Vân đang đốt vàng mã. Lúc ấy ta liền có chủ ý, dứt khoát đem chôn huyết y ở nơi đó, nếu như Vĩnh Xương Bá nhận tội danh giết vợ tự nhiên càng tốt, nếu phát hiện không đúng, ít nhất còn có một con dê chịu tội thay……”
Mọi người nghe xong mà liên tục hít không khí.
Nữ nhân này thật sự quá đáng sợ.
“Mặc kệ nói thế nào, có thể ở trước mặt hai đứa con của ngươi cùng nhiều người như vậy vạch trần chuyện xấu nhiều năm trước của ngươi, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi, ha ha ha ——”
Sắc mặt khó coi đến cực điểm, Vĩnh Xương Bá rốt cuộc mở miệng: “Ngươi có thể nói một chút, ta rốt cuộc lừa gạt ngươi như thế nào không?”