Tự Cẩm

Chương 30: Còn muốn đánh nữa hay không hả?



Editor: Khuynh Vũ

Vừa nghe đến tiếng của Khương Tự, khuôn mặt tuấn tú của Khương Trạm thoắt cái biến đen, sải bước trở về chắn ở trước người nàng, tức muốn hộc máu hạ giọng nói: “ Muội sao lại ra làm gì?”


“ Muội mua xong rồi mà.” Khương Tự làm như không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thành thật trả lời huynh trưởng.


“ Ôi, đây là ai nha? Nhân tình?” Thanh âm trêu tức truyền đến.


Khương Tự cách màn sa nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.


Kiếp trước nhị ca chết, những người này hết thảy đều là đồng lõa!


Khi đó nàng cùng huynh trưởng quan hệ xa cách, cũng không quan tâm hắn kết giao với bằng hữu gì, đắc tội người nào, chỉ có một lần nhị ca bị phụ thân đánh cực kỳ tàn nhẫn, mơ hồ truyền đến trong tai nàng một ít lời.


Phụ thân tức giận nhị ca qua lại với đám người Dương Thịnh Tài cháu của Lễ bộ Thượng Thư, nhị ca lại cứng cổ nói Dương Thịnh Tài giúp hắn vượt qua việc khó khăn, hắn không thể rét lạnh tâm bằng hữu.


Đây cũng là chỗ Khương Tự thấy khó hiểu.


Thôi Dật con trai của Vinh Dương trưởng công chúa cùng Dương Thịnh Tài quan hệ không tệ, mà trước mắt nhị ca và Thôi Dật rõ ràng có khúc mắc, về sau sao lại chơi cùng nhau chứ?


Nhị ca không muốn rét lạnh tâm bằng hữu, lại không biết bằng hữu huynh ấy nhận định lại muốn mạng của huynh ấy.


“ Ngươi đừng có nói bậy!” Khương Trạm kéo Khương Tự ra sau lưng, như một con mèo xù lông nhìn chằm chằm Thôi Dật đang bước tới gần, “ Muốn đánh nhau hôm nào hẵng nói, chỉ cần không phải hiện tại, ta tùy thời phụng bồi.”


Thôi Dật phe phẩy quạt xếp mạ vàng ha ha cười: “ Làm sao, sợ hù dọa tiểu mỹ nhân này hả? Không nghĩ tới Khương nhị công tử còn là người thương hương tiếc ngọc.”


“ Trong miệng ngươi chỉ toàn phun mấy lời không sạch sẽ!” Khương Trạm tức giận đến gân xanh trên thái dương nhảy thình thịch, nghẹt nỗi cố kỵ Khương Tự đang ở một bên, nên cũng không dám phát tác.


Hắn quá hiểu những tên khốn kiếp này, chuyện đùa giỡn nữ tử đàng hoàng bọn hắn thật sự làm ra được.


Mặc dù Tứ muội là cô nương Bá phủ, bọn hắn không đến mức cướp người ngay bên đường, nhưng nếu nói mấy lời quá đáng hoặc là thật sự đánh nhau rồi thừa cơ lôi kéo một chút, người ăn thiệt thòi vẫn là Tứ muội.


Khương Trạm chưa từng ảo não như thế này.


Nếu như hắn có thừa bản lĩnh như Thất ca thì tốt rồi.


Không, chỉ cần có bản lĩnh như con chó hoang kia cũng được nữa !


“ Không phải nói muốn đánh nhau sao?” Thanh âm êm ái của thiếu nữ vang lên lần nữa.


Tiếng nói vừa rơi xuống, song phương đều ngây ngẩn cả người, không ít người thậm chí bắt đầu móc lỗ tai.


Bọn họ có nghe lầm hay không? Tiểu nương tử này nói cái gì?


“ Tứ muội, muội im miệng cho ta!” Khương Trạm hiếm khi nặng lời với Khương Tự như vậy.


Hắn quả thực không thể tin được, muội muội của hắn lại hố ca ca như thế!


“ Ha ha, Khương Nhị, ngươi nghe không, muội muội này của ngươi còn chờ xem đánh nhau kìa!” Ánh mắt Thôi Dật không rời dáng người yểu điệu của thiếu nữ, gõ cán quạt cười to nói.


Những người hầu kia đều cười ầm lên.


“ Khương Nhị, rốt cuộc còn muốn đánh nữa hay không? Sao cứ lằng nhà lằng nhằng như đàn bà thế!”


“ Đừng nói nhanh như vậy, tiểu nương tử bên người người ta vẫn còn chờ kìa.”


“ Đúng, đúng, Khương Nhị ngay cả đàn bà cũng không bằng, lúc nào học được ra vẻ đáng thương, ha ha ha ——”


Khương Trạm dùng sức nắm chặt nắm đấm, gắt gao khắc chế xúc động muốn nện nát những miệng thúi này, hít một hơi thật sâu: “ Tùy các ngươi nói sao thì nói, tóm lại hôm nay ta không muốn đánh, các ngươi tránh ra!”


“ Đừng nha, Khương Nhị, ngươi muốn đi, muội muội này của ngươi còn chưa muốn đi đâu.” Thôi Dật lắc lư quạt xếp bày ra một nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng với Khương Tự, “ Tiểu nương tử, nàng nói có phải hay không?”


“ Đương nhiên không phải rồi.” Khương Tự lành lạnh nói.


Tươi cười của Thôi Dật cứng lại, ngay cả quạt xếp cũng quên phe phẩy.


Tình huống gì đây? Cô nương này thay đổi thật nhanh!


A Man liếc xéo Thôi Dật, khinh bỉ bĩu môi.


Tên này có bị ngốc không vậy? Cô nương các nàng đương nhiên là đứng về phía Nhị công tử rồi.


Tiểu nha hoàn mắt quét một vòng, yên lặng đếm đầu người.


Ừm, đối phương có năm người, nàng một người xử lý ba bốn tên vẫn không có vấn đề, để lại một tên cho Nhị công tử ứng phó, về phần A Cát —— Không thêm phiền là tốt rồi.


“ Chúng ta vội vã về nhà, nếu như các ngươi không đánh nhau với nhị ca ta, vậy chúng ta đi đây.” Khương Tự nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Khương Trạm.


Khương Trạm như ở trong mộng mới tỉnh: “ Đúng vậy, chúng ta đi trước.”


Thôi Dật sờ cằm suy nghĩ một chút.


Hình như có chỗ nào không đúng!


“ Từ từ!” Hắn khép lại cây quạt rồi duỗi ra, ngăn lại hai huynh muội, cười lạnh nói, “ Suýt chút để các ngươi lừa gạt bỏ đi, ta lúc nào thì nói các ngươi muốn đi thì có thể đi hả?”


Rốt cuộc ai cho bọn hắn quyền lựa chọn chứ, quả thực là buồn cười!


“ Vậy có thể đánh nhanh lên được không, chúng ta xác thực rất vội.” Khương Tự buông ra ống tay áo Khương Trạm, thúc giục nói.


“ A, ta hôm nay thật đúng là thêm kiến thức!” Thôi Dật nhìn chằm chằm Khương Tự, bỗng nhiên lộ ra một ý cười, quát, “ Còn đứng ngây đó làm gì, đánh thật mạnh Khương Nhị cho ta! Đánh xong, tiểu nương tử này liền thuộc về ta!”


“ A Cát, A Man, che chở cô nương đi mau!” Khương Trạm bỗng nhiên đẩy Khương Tự về sau, vung lên nắm đấm nghênh đón.


“ Đi thôi, Tứ cô nương.” A Cát trắng mặt nhìn Khương Trạm bị mấy người vây công, mang theo tiếng khóc nức nở thúc giục Khương Tự.


A Man trấn định phi thường: “Cô nương, chúng ta làm sao bây giờ?”


Khương Tự không trả lời A Man, ngược lại hỏi A Cát: “ Lấy thân thủ của Nhị công tử, ngươi nói có thể chống đỡ bao lâu?”


A Cát đã muốn gào khóc: “ Một khắc đồng hồ đi, tối đa rồi.”


Nếu như lâu hơn công tử vẫn có thể chống đỡ thêm một hồi, nhưng hắn nhất định phải che chở Tứ cô nương chạy đi.


Nhị công tử bị đánh thành đầu heo nhiều lắm thì nỗi đau da thịt, nhưng nếu Tứ cô nương bị những tên khốn nạn này chiếm tiện nghi, đó mới là xong rồi.


“ Chống đến mười là đủ rồi.” Khương Tự lẩm bẩm nói.


“ Gì cơ?” A Cát nghe không hiểu Khương Tự nói.


Khương Tự không chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh quen thuộc trong vòng hỗn chiến, trong lòng yên lặng đếm: Một, hai, ba......


Khi số ‘mười’ được nàng yên lặng đọc lên, bỗng nhiên tiếng chó sủa từ bốn phương tám hướng truyền đến.


Đám người xem náo nhiệt không khỏi nhìn trái nhìn phải, có người hoảng sợ hô: “Sao lại có nhiều chó tới đây như vậy?”


Khoảng chừng bảy tám con chó hoặc lớn hoặc nhỏ không biết từ chỗ nào lao đến, gây nên từng đợt thét lên chói tai.


Thôi Dật đang đứng ở trên đường nhàn nhã xem chiến, bỗng nhiên một đàn chó lớn chạy đến, ngoạm vào mông hắn một cái.


“ A ——.” Thôi Dật kêu thảm một tiếng, phản xạ có điều kiện dùng cán quạt hung hăng đập đầu chó lớn.


Chó lớn lừ lừ hắn, gừ gừ—— Cắn càng ác hơn.


Nhắc tới cũng kỳ, mấy con chó kia đối với đám người làm như không thấy, tất cả đều chạy đến chỗ Thôi Dật, chỉ trong  thời gian nháy mắt Thôi Dật đã bị vây quanh ở chính giữa.


Giờ khắc này, tình cảnh của Thôi Dật cùng Khương Trạm thế mà giống nhau y hệt, chỉ có điều vây quanh Khương Trạm chính là người, mà vây quanh Thôi Dật lại là chó.


Thôi Dật suýt nữa khóc thét.


Tình cảnh của hắn có thể gian nan hơn Khương Nhị a, người có thể phân rõ phải trái, chó thì không phân rõ phải trái đâu !


“ Các ngươi còn đánh cái gì, mau đuổi đám súc sinh này đi mau!” Thôi Dật khàn cả giọng quát.


Khương Trạm đạp ra một cước lại rơi vào khoảng không, suýt nữa trật luôn eo, lại nhìn từng người bên người vùn vụt biến mất, không khỏi mê man mờ mịt .


“ Nhị ca, đánh xong rồi chúng ta về nhà đi.”


“ Đây là có chuyện gì?” Nhìn Thôi Dật bị mấy con chó đuổi đến chật vật không chịu nổi, Khương Trạm vẻ mặt ngốc trệ.


“ Không biết nha, không nghĩ tới trên đường có nhiều chó hoang như vậy.”


Khương Trạm vui vẻ: “ Xem ra ngay cả chó đều không nhìn được cái tính kêu căng ngạo mạn của hắn. Từ từ, trong đó có một con chó rất quen mắt ——”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.