Tự Cẩm

Chương 318: Không phải mộng 



Nháy mắt nhìn thấy Khương Y, ánh mắt Chu Tử Ngọc chợt lóe lên, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.

Khương Y đẩy ra Khương Tự đỡ nàng, từng bước một đi tới trước mặt Chu Tử Ngọc.

Trầm mặc một lát, Khương Y hỏi: “Phu quân, ngươi vừa mới nói cùng Thôi cô nương lưỡng tình tương duyệt, là thật sao?”

Chu Tử Ngọc không hé răng.

“Là thật sao?” Khương Y hỏi lại.

Nàng cật lực khống chế lông mi run rẩy, không cho nước mắt lăn xuống.

“Ngươi nói a, có phải thật hay không?” Lần thứ ba hỏi, âm điệu của Khương Y đã bắt đầu mất khống chế.

Bị thê tử liên tiếp hỏi ba lần, Chu Tử Ngọc rốt cuộc nhẹ nhàng gật gật đầu, ngữ khí trầm trọng: “Y nương, là ta có lỗi với nàng……”

Khương Y liên tục lui về sau, vẻ mặt thất hồn lạc phách: “Không có khả năng, ta không tin, ta không tin……”

Sao có thể tin được, rõ ràng thành thân mấy năm nay hắn ôn nhu săn sóc nàng như vậy, ngay cả lớn tiếng tranh chấp đều chưa từng có.

Nhiều lần bị bà bà trách móc nặng nề như vậy, phu quân đều sẽ bảo vệ nàng, an ủi nàng, cho nàng chỗ dựa kiên định nhất.

Hiện tại, người nam nhân này nói với nàng, hắn với nữ tử khác lưỡng tình tương duyệt, còn cầu cha mẹ chồng cùng phụ thân thành toàn……

Vậy nàng tính là gì?

Trước mắt Khương Y biến thành từng đợt màu đen.

Nàng mới biết được, thì ra trời sập đất lún chính là loại cảm giác này.

Đây là một cơn ác mộng đi, nhất định là một giấc mộng, chờ nàng tỉnh lại thì tốt rồi……

Khương Y xoay người, ngơ ngác đi ra ngoài.

Khương Tự kéo lại tay Khương Y.

Khương Y giật giật tròng mắt, hơi hơi mỉm cười với Khương Y: “Tứ muội, sao ngay cả muội ta đều mơ thấy ——”

Khương Tự dùng sức nắm lấy tay Khương Y: “Đại tỷ, tỷ thanh tỉnh một chút, không có giấc mơ nào hết, hết thảy chuyện này đều là thật sự!”

Sự tình đã tới tình trạng này rồi, nàng tuyệt không có khả năng để đại tỷ tiếp tục lừa mình dối người nữa.

“Thật ư?”

Khương Tự gật đầu: “Chu Tử Ngọc cùng Thôi cô nương lén lút gặp gỡ là thật, Chu Tử Ngọc chính miệng nói cùng Thôi cô nương lưỡng tình tương duyệt là thật, Chu Tử Ngọc cầu phụ thân thành toàn cũng là thật nốt. Không có mơ, chúng ta cũng không có khả năng sống ở trong mơ. Đại tỷ, tỷ nói phải không?”

Ánh mắt Khương Y dần dần khôi phục rõ ràng, rõ ràng qua đi là thống khổ cùng khiếp sợ che trời lấp đất.

Khương Tự ngược lại yên lòng.

Thương tâm tuyệt vọng không sợ, một đời này nàng không xuất giá, sẽ mãi mãi ở bên đại tỷ, tin tưởng đại tỷ sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra.

“Y Nhi, con lại đây.” Khương An Thành mở miệng.

Khương Tự bồi Khương Y đi qua.

Trên mặt Khương An Thành rất bình tĩnh, đáy mắt như ẩn chứa một ngọn lửa, bình tĩnh dừng ở trên mặt trưởng nữ: “Đứng ở phía sau phụ thân.”

Khương Y mờ mịt đi qua, ngực như bị đâm một lỗ, trống rỗng khó chịu.

Khương An Thành nhìn về phía Chu Tử Ngọc: “Ngươi vừa mới nói làm ta thất vọng rồi?”

Chu Tử Ngọc thái độ cung kính, ngữ khí hèn mọn lại thành khẩn: “Đều là tiểu tế không đúng. Nhưng việc đã đến nước này, tiểu tế không thể lại có lỗi với Thôi cô nương, liền cầu nhạc phụ thành toàn tiểu tế đi……”

“Ta đánh chết ngươi thằng khốn nạn!” Khương Trạm tức giận đến vung nắm tay vọt qua.

Mắt thấy Chu Tử Ngọc ăn vài quyền, Khương Tự lúc này mới đi qua giữ chặt Khương Trạm: “Nhị ca, vẫn là nghe phụ thân đi, đánh người không phải biện pháp giải quyết vấn đề.”

Khương Trạm đen mặt thu hồi tay.

Khương An Thành cười to: “Thành toàn? Ta sống 40 năm, đối đãi mọi người rộng lượng khoan hậu, nhưng đối đãi với súc sinh cũng không biết nên thành toàn như thế nào.”

Chu Tử Ngọc không nghĩ tới Khương An Thành sẽ nói ra lời nói khắc nghiệt như vậy, hơi hơi biến sắc.

Vợ chồng Chu Thiếu Khanh tuy rằng đau lòng nhi tử, nhưng hai người đều là người coi trọng quy củ, tuyệt không nghĩ tới một Trưởng tử từ trước đến nay luôn lấy làm kiêu ngạo sẽ gây ra loại sự tình này, giờ phút này đều không còn mặt mũi nào cãi lại.

Trong phòng quanh quẩn tiếng cười của Khương An Thành, tiếng cười kia mang theo vô tận trào phúng cùng phẫn nộ, khiến người nghe thấy trái tim nặng trĩu như bị cự thạch đè ép.

Tiếng cười đình chỉ, Khương An Thành nhìn về phía Chu Tử Ngọc ánh mắt tràn đầy khinh miệt: “Nữ nhi của ta là người đứng đắn quy quy củ củ, sao có thể cùng một tên súc sinh ở bên nhau? Yên tâm, ta sẽ không để cho nó ở lại cái ổ sài lang này đâu. Có điều ngươi phải nhớ kỹ, không phải ta thành toàn ngươi, mà là người không thể chung sống với súc sinh!”

Khương Trạm vỗ tay: “Phụ thân nói hay lắm!”

Hắn trước kia vẫn luôn cảm thấy khi phụ thân giáo huấn hắn là uy phong nhất, hiện tại mới biết được, rõ ràng là khi giáo huấn người khác mới uy phong nhất á.

Chu Thiếu Khanh liên tục lau mồ hôi trán: “Ông thông gia, tiểu súc sinh chỉ là nhất thời hồ đồ, không đến mức như thế đâu.”

“Nhất thời hồ đồ? Ta không nhìn thấy.” Khương Tự lành lạnh đáp lời.

Chu Thiếu Khanh nhíu mày nhìn Khương Tự, tức giận trong lòng: “Khương Tứ cô nương, ngươi còn nhỏ,chuyện của người lớn vẫn không nên xen vào cho thỏa đáng.”

Thà hủy đi một tòa miếu cũng không hối hận một cuộc hôn nhân, người nhà như bọn họ sao có thể nháo ra trò cười hòa li chứ?

Với cả, Thôi đại cô nương là thân phận gì, cho dù hòa li thật, còn có thể gả cho trưởng tử làm vợ kế hay sao?

Nhi tử thật là hồ đồ!

Khương Tự nghe vậy lạnh lùng cười: “Chu đại nhân lời này nói sai rồi. Chu Tử Ngọc còn sống lâu hơn ta mấy tuổi, lại có thể làm ra loại chuyện mưu hại thê tử, cùng quý nữ chưa chồng tư thông cơ mà.”

Chu Thiếu Khanh hít vào một hơi: “Cái gì mưu hại thê tử? Lời này không thể nói lung tung!”

Khóe môi Khương Tự treo ý cười mỉa mai: “Chu đại nhân lẽ nào đã quên, trước đó không lâu đại tỷ ta đi chùa Bạch Vân gặp cảnh ngựa bị chấn kinh suýt nữa mất đi tính mạng, người sai sử xa phu còn chưa tìm ra nhỉ? Hiện tại ta có lý do hoài nghi, chủ mưu sau lưng chính là Chu Tử Ngọc!”

Khương Tự vừa nhắc tới chuyện này, Khương An Thành nhất thời thay đổi sắc mặt.

Vốn suy nghĩ vì ngoại tôn nữ Yên Yên, ông chỉ tính toán hòa li là xong việc. Nhưng nếu Chu Tử Ngọc đã sớm tồn tâm tư hại trưởng nữ, vậy không thể tiện nghi cho súc sinh này như thế được!

Ông muốn Chu Tử Ngọc thân bại danh liệt, đời này đều đừng nghĩ bước chân vào quan trường!

“Chúng ta đi!” Khương An Thành phất tay áo xoay người.

Khương Y không nhúc nhích.

Khương An Thành dừng lại, nhìn về phía trưởng nữ.

Sắc mặt Khương Y trắng hơn cả giấy, tay khép lại trong tay áo dùng sức nắm chặt, tùy ý để móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.

Nàng không thấy đau chút nào, bởi vì những cái này đều không thể lấp đầy chỗ trống trong lòng nàng giờ phút này.

Trái tim Khương Tự lập tức treo lên.

Nếu như dù Chu Tử Ngọc thân bại danh liệt, một lòng cưới người khác, trưởng tỷ cũng kiên trì lưu tại Chu gia thì nên làm gì bây giờ?

Vợ chồng Chu Thiếu Khanh thấy thế liếc nhau, trong lòng hơi hơi buông lỏng.

Chỉ cần con dâu không muốn đi bước kia, sự tình sẽ có đường sống cứu vãn.

“Y Nhi, con nghĩ như thế nào?” Khương An Thành hỏi ra những lời này, sắc mặt có phần khó coi.

Đối mặt phụ thân, nước mắt áp lực nhẫn nhịn hồi lâu của Khương Y rốt cuộc lăn xuống từ khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, con đi cùng ngài.”

Khương An Thành không khỏi lộ ra nụ cười: “Được, chúng ta đi.”

Nhưng Khương Y cúi đầu, thanh âm càng nhẹ: “Nhưng Yên Yên thì sao?”

Hắn cầu phụ thân nàng thành toàn, nàng không phải người mặt dày mày dạn, chính là nữ nhi Yên Yên làm sao bây giờ?

Yên Yên mới ba tuổi, sao có thể rời khỏi mẹ ruột?

Vừa nghĩ như vậy, Khương Y liền có cảm giác như có dao nhỏ đâm vào ngực nàng.

Lúc này, Vinh Dương trưởng công chúa rốt cuộc mở miệng: “Nghe các vị nói nhiều như vậy, ta còn chưa hỏi qua ý tứ của tiểu nữ. Minh Nguyệt, con với Chu công tử xác thật là lưỡng tình tương duyệt, không phải hắn thì không gả?”

Mọi người đều nhìn về phía Thôi Minh Nguyệt.

Thôi Minh Nguyệt mím môi, đột nhiên che mặt khóc òa lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.