Tự Cẩm

Chương 322: Đánh cuộc



“Ngươi thì có sở trường gì?” Phùng lão phu nhân tràn đầy không kiên nhẫn.

Khương Tự nghiêm túc nói: “Lớn lên đẹp.”

“Phụt.” Khương Trạm nhịn không được bật cười.

Phùng lão phu nhân sửng sốt một hồi lâu, tức giận đến môi run run: “Tứ nha đầu, đây là lời mà một tiểu thư khuê các nên nói sao? Cưới vợ cưới hiền, nhà cao cửa rộng cưới vợ coi trọng chính là đức hạnh xuất thân của nữ tử, dung mạo là thứ không quan trọng nhất. Lời này của ngươi mà truyền đi, có biết sẽ làm bao nhiêu người nhạo báng hay không?”

“Phải, tổ mẫu nói rất có đạo lý, như vậy xem ra Chân gia là coi trọng đức hạnh của cháu gái. Bởi vậy có thể thấy được, người nhà chân chính thanh quý tuyệt sẽ không thị phi chẳng phân biệt, rõ ràng là nhà trai sai lại muốn hạ thấp cười nhạo nhà gái vốn dĩ chẳng có chút sai lầm nào.”

Phùng lão phu nhân bị Khương Tự chẹn họng sắc mặt biến hóa liên tục, cuối cùng trầm khuôn mặt hỏi: “Lão đại, chuyện Chân gia cầu hôn sao ngươi không nói gì với ta?”

“Lại không chuẩn bị đáp ứng, liền không nhắc.”

Phùng lão phu nhân nhấc quải trượng đánh chân Khương An Thành một đòn thật mạnh: “Ngươi chẳng lẽ là ma chướng?”

Khương An Thành nhíu mày: “Mẫu thân đây là ý gì?”

“Chân đại nhân là quan to tam phẩm, rất được thánh sủng, nhi tử trò giỏi hơn thầy, tuổi còn nhỏ đã là Giải Nguyên lang, chờ xuân sang năm thi hạ tràng đỗ tiến sĩ là cái chắc. Mối hôn sự tốt như vậy ngươi vì sao không đáp ứng?”

Khương An Thành liếc nhanh Khương Tự một cái, thầm nghĩ ông cũng muốn đáp ứng nha, nhưng nữ nhi không nhìn trúng thì có biện pháp nào?

Lý do này đương nhiên không thể nói ra, Khương An Thành ho nhẹ một tiếng: “Cũng không tính là tốt nhất. Một nhà có nữ trăm nhà cầu, sao có thể mới đến một người tới cửa cầu hôn là đã đáp ứng ngay được, cũng phải coi sau này sao nữa chớ.”

Khương Trạm không khỏi gật đầu.

Phụ thân đại nhân nói không sai, Tứ muội thật vất vả mới từ hố lửa nhảy ra, nếu muốn hứa gả cho người ta nữa nhất định phải mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng.

Lại nói, nếu nhất định phải chọn cho Tứ muội một người nam nhân, hắn cảm thấy Dư Thất ca so với tiểu tử Chân gia kia mạnh hơn nhiều á.

Hắn thích Dư Thất ca!

“Hồ đồ!” Phùng lão phu nhân tay cầm quải trượng run run, hận không thể gõ tỉnh cái đầu không thông suốt của trưởng tử.

Một nhà có nữ trăm nhà cầu, vậy cũng phải xem cầu chính là nhà nào. Có nhà như Chân gia tới trước, sau này còn nhìn cái gì?

“Ngươi từ chối thế nào?” Phùng lão phu nhân không cam lòng truy vấn.

“Liền nói nữ nhi còn nhỏ, muốn chờ thêm một thời gian.”

“Chờ cái gì!” Phùng lão phu nhân rốt cuộc nhịn không được nhắm quải trượng lên người Khương An Thành, thần sắc vặn vẹo, “Ngươi lập tức đi nói với Chân gia, đáp ứng bọn họ cầu thân!”

“Mẫu thân ——”

Phùng lão phu nhân hòa hoãn, quét Khương Tự một cái, ánh mắt sắc bén: “ Nếu hôn sự với Chân gia thành, ta liền đáp ứng cho Đại a đầu hòa li với Chu gia!”

Chu Tử Ngọc cùng Thôi cô nương bị nhiều người ngăn ở trong phòng như vậy, muốn đè xuống chuyện này là không có khả năng, mà người đi con đường khoa cử quan trọng nhất chính là danh dự. Nháo ra gièm pha như vậy, tiền đồ của Chu Tử Ngọc coi như xong.

Cứ như vậy, bỏ qua cửa quan hệ thông gia với Chu gia không tính là đáng tiếc, nhiều lắm là mấy cô nương trong phủ lục tục xảy ra chuyện không dễ nghe thôi.

Mà những hư danh này đương nhiên so ra kém lợi ích thực tế khi kết thân với Chân gia.

“Mẫu thân, đây là hai việc khác nhau, con không đáp ứng!”

Phùng lão phu nhân lạnh lùng liếc Khương An Thành một cái, từ chữ xuyên 川 trên ấn đường đến nếp nhăn nơi khóe miệng đều lộ ra không cho cự tuyệt: “Nếu là như vậy, ta đây liền sai người đưa Đại a đầu về Chu gia thôi. Lão đại, ngươi chớ có quên, ta là nương ngươi, ngươi lẽ nào muốn ngỗ nghịch bất hiếu?”

Ở Đại Chu, cái mũ “Bất hiếu” đủ để ép người ta tới không dám ngẩng đầu.

Đại Chu trước đó từng bị dị tộc thống trị, phá hủy quốc sách lịch triều lịch đại hiếu trị thiên hạ của các đời trước đó, mà tới Đại Chu mới lập, liền coi trọng phục hưng hiếu đạo, coi hiếu đạo là gốc rễ của tác phong văn hóa.

Một người nếu như truyền ra thanh danh bất hiếu, đừng nói là làm quan tập tước, chính là bình thường qua lại với người đều sẽ bị người ta khinh thường, mà con cái người này càng sẽ bị người ta coi khinh.

Một người đều không hiếu thuận cha mẹ, còn trông cậy vào hắn có thể dạy tốt con cái sao?

Đương nhiên, con bất hiếu vẫn không phải số ít, nhưng cha mẹ của những người này thường thường vì suy nghĩ cho gia tộc cùng con cháu hậu bối mà sẽ giúp con bất hiếu che dấu, không dám để cho người ngoài biết tình hình thực tế.

Phùng lão phu nhân dùng “Hiếu” bức Khương An Thành đi vào khuôn khổ, khiến Khương An Thành tuyệt vọng lại đau lòng, cơ hồ là không thể tin nhìn bà ta, lẩm bẩm nói: “Mẫu thân, ngài không thể như vậy……”

Ông có thể không cần danh hào Đông Bình Bá, chính là con trai con gái làm sao bây giờ? Ông làm phụ thân đã đủ vô năng, cũng không thể lại bởi vì thanh danh của chính mình mà liên lụy bọn nhỏ.

Phùng lão phu nhân nâng nâng mí mắt, phun ra hai chữ: “Ta có thể.”

Khương Tự mắt lạnh nhìn tổ mẫu bức bách phụ thân, mím môi.

Thế đạo chính là kỳ quái như vậy, bên phía yêu ít hơn luôn luôn chiếm ưu thế, tỷ như rất nhiều con cái làm trời làm đất với cha mẹ, tỷ như tổ mẫu đối với phụ thân.

“Ta không muốn.” Khương Tự nhàn nhạt mở miệng.

Đang cùng trưởng tử phân cao thấp Phùng lão phu nhân đưa lực chú ý tới, cơ hồ sắp bị Khương Tự làm cho tức cười, lạnh như băng nói: “Tứ nha đầu, việc này còn chưa tới phiên ngươi có nguyện ý hay không, khi nào thì hôn nhân đại sự cũng có thể để tiểu bối làm chủ?”

Phùng lão phu nhân đã bất mãn Khương Tự tới cực điểm, nhưng mà đối diện với khuôn mặt xuất chúng ấy, vẫn là đem lửa giận chôn ở đáy lòng.

Vô luận ngoài miệng nói thế nào, bà ta không thể không thừa nhận Khương Tự nói đúng: Ưu thế lớn nhất của Tứ tôn nữ đại khái chỉ có gương mặt này.

Đối với người có chỗ hữu dụng, Phùng lão phu nhân nguyện ý nhẫn nại.

Khương Tự sớm đã nhìn thấu Phùng lão phu nhân.

Ở trong lòng vị Tổ mẫu này đại khái chỉ còn lại có ích lợi, đối phó người như vậy kỳ thật cũng không khó, kéo xuống những thứ vô dụng đó, dùng ích lợi nói chuyện là đủ rồi.

“Cháu gái cũng không có hứng thú thảo luận cái gì hôn nhân đại sự, có điều cảm thấy tổ mẫu không khỏi quá coi thường cháu gái đi.”

Phùng lão phu nhân ánh mắt trầm xuống, bình tĩnh nhìn Khương Tự.

Khương Tự cùng Phùng lão phu nhân đối diện, nở nụ cười xinh đẹp: “Tổ mẫu chẳng lẽ cảm thấy trừ bỏ Chân gia, cháu gái không thể gả đến nhà càng tốt hơn sao?”

Phùng lão phu nhân bị nụ cười kia làm cho suýt hoa mắt, tự nhiên lại có kiên nhẫn nghe tiếp, trên lý trí vẫn cảm thấy vớ vẩn: “Ngươi cho rằng bản thân còn có thể gả cho nhà còn tốt hơn Chân gia?”

“Tổ mẫu, vậy chúng ta liền đánh cuộc thế nào?”

“ Đánh cuộc cái gì?”

“Liền đánh cuộc cháu gái có thể gả vào nhà còn tốt hơn Chân gia, nếu không thể, cháu gái tùy ý tổ mẫu an bài. Đương nhiên phải có điều kiện, chuyện của Đại tỷ phải giao cho phụ thân xử lý, tổ mẫu không được nhúng tay nữa.”

Phùng lão phu nhân bình tĩnh nhìn Khương Tự, mày càng nhăn càng chặt, một hồi lâu mới nói: “Tứ nha đầu, ngươi nói muốn gả cho nhà còn tốt hơn Chân, vậy khi nào gả? Ngay cả một thời hạn đều không có, này chẳng qua là một câu nói suông mà thôi.”

“ Muộn nhất sang năm đính hôn. Tổ mẫu muốn đánh cuộc sao?”

Phùng lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Tự hồi lâu, gật gật đầu: “ Vậy ta liền chờ xem.”

Thời gian một năm, bà ta còn chờ được.

Khương Tự cong môi cười: “Vậy để cho phụ thân với Nhị ca làm nhân chứng chứng kiến đi.”

Nếu đã sống ở ổ hổ lang, vậy xông vào ổ hổ lang khác một lần thì đã sao, huống chi đến lúc đó còn có người cùng nàng sóng vai tiến lên.

Khương Tự nghĩ: Hóa ra hạ quyết tâm chỉ là chuyện trong nháy mắt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.