Tự Cẩm

Chương 349: Châm ngòi 



Thiệp mời mạ vàng khắc hoa, nhẹ nhàng tinh xảo, nhưng dừng ở trong tay Phùng lão phu nhân lại nặng ngàn cân.

Bà nhìn đi nhìn lại vài lần, xác định thiệp là cho Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ không thể nghi ngờ, lúc này mới nâng chung trà lên một hơi uống cạn, mang theo kích động khó nén phân phó A Phúc: “Đi mời Tứ cô nương lại đây!”

A Phúc một đường chạy chậm đến Hải Đường Cư mời người, trên đường bồi Khương Tự hồi Từ Tâm Đường, lưng khom rồi khom, nhìn về phía Khương Tự ánh mắt mang theo khó hiểu cùng kính sợ.

Tứ cô nương vô thanh vô tức, làm sao lại nhận được thiệp mời trong cung?

Thật sự là không thể tưởng tượng!

“Lão phu nhân, Tứ cô nương tới rồi.”

Phùng lão phu nhân đè thiệp mời ở dưới tay: “Mời Tứ cô nương tiến vào.”

Nha hoàn thủ vệ treo mành bông vải lên, một thiếu nữ mặc áo choàng đỏ thẫm bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến.

Nhìn thấy thân đỏ thẫm kia, tâm tình Phùng lão phu nhân bất giác sảng khoái.

Tứ nha đầu mặc màu sắc rực rỡ vui vẻ, không giống mấy tiểu cô nương đó toàn mặc màu trắng tự cho là thanh lệ vô song, không nghĩ rằng thanh lệ hay không thanh lệ liên quan gì đến việc ngươi mặc y phục có màu sắc gì, thuần túy phải xem gương mặt kìa.

Chỉ bằng gương mặt này của Tứ nha đầu, cũng khó trách là có tạo hóa.

Khương Tự vào phòng, cởi áo choàng xuống giao cho nha hoàn một bên, doanh doanh thi lễ với Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu.”

Phùng lão phu nhân vươn tay, thái độ hiếm có hòa ái: “Tới ngồi bên người tổ mẫu.”

Khương Tự bất động thanh sắc đi lên trước.

Phùng lão phu nhân quan sát tỉ mỉ cháu gái, khóe mắt chất chứa ý cười: “Hôm nay trong cung đưa cho ngươi một tấm thiệp mời, ngươi nhìn một cái.”

Khương Tự nhìn Phùng lão phu nhân đẩy tới một tấm thiệp mời tinh mỹ, duỗi tay cầm lên.

Rũ mắt xem qua, Khương Tự vô ý thức vuốt ve hoa văn chạm rỗng trên thiệp, trong đầu hiện lên chính là khóe miệng mỉm cười của Úc Cẩn.

Hắn thế mà thật sự có biện pháp cho nàng nhận được thiệp.

Hiện giờ nàng nhận được thiệp mời thưởng mai yến, hai ngày sau liền phải vào cung dự tiệc, vậy hắn lại làm thế nào để chính mình trở thành người được chọn làm Yến Vương phi nhỉ?

Khương Tự yên lặng nghĩ này đó, khóe miệng không khỏi chứa nụ cười nhạt.

Mặc kệ như thế nào, nàng tin hắn có thể làm được.

Phần tín nhiệm này đại khái bắt nguồn với kiếp trước.

Lúc ấy nàng mang thân phận Thánh nữ Ô Miêu, kết hợp với hoàng tử Đại Chu liên quan đến quan hệ hai nước, tuyệt không phải chuyện cá nhân có thể đạt thành, chính là Úc Thất lại ban tới thánh chỉ tứ hôn.

Phùng lão phu nhân nhìn chằm chằm mạt cười nhạt bên môi Khương Tự, ánh mắt hơi lóe, thử hỏi: “Tứ nha đầu, ngươi có biết vì sao có thể nhận được tấm thiệp mời này không?”

Khương Tự cười: “Tổ mẫu nói đùa, cháu gái làm sao biết được quý nhân trong cung sẽ định ra thưởng mai yến, càng không cần nói có thể nhận được thiệp mời hay không. Kỳ thật cháu gái cũng đang kỳ quái, vì sao hoa yến như vậy cháu gái có thể nhận được thiệp mời chứ.”

Phùng lão phu nhân không tin, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh trên mặt Khương Tự, nhìn đến vẫn như cũ là biểu tình bình tĩnh đạm nhiên kia.

“Nếu không biết chút gì, sao không thấy ngươi kinh ngạc?”

Khương Tự kinh ngạc nhìn Phùng lão phu nhân: “Không phải tổ mẫu từng dạy chúng con, trước Thái Sơn sụp đổ mà sắc mặt không đổi mới là phong phạm mà quý nữ đại gia nên có sao?”

Một câu hỏi lại làm Phùng lão phu nhân rất là xấu hổ, muốn phát hỏa lại không có tính tình.

Đúng vậy, chỉ cần tấm thiệp mời này, đủ để khiến bà không có tính tình để phát.

Đây chính là thiệp mời tuyển phi cho hoàng tử!

Trước không nói có thể được chọn hay không, Tứ nha đầu tự dưng nhận được một tấm thiệp mời như vậy, liền đủ để khiến bà nở mày nở mặt, sau này làm mai cho Tứ nha đầu đều có thể thẳng sống lưng rồi.

Cái gì, Tứ cô nương nhà bà từng lui thân? Còn truyền ra thanh danh cả gan làm loạn?

Thì tính sao, nếu có thể trở thành người được đề cử Vương phi, trải qua lựa chọn nghiêm khắc của quý nhân trong cung, liền chứng minh phẩm cách của Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ hoàn mỹ, về sau mặc cho ai đều không thể ngang nhiên chọn lý ở trên mặt này.

Phùng lão phu nhân vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy dỡ xuống một tảng đá lớn trong lòng.

Hai cô nương xuất giá của Bá phủ liên tiếp xảy ra chuyện, thật sự là quá sốt ruột.

Đương nhiên, dù nhận được thiệp mời trong cung, Phùng lão phu nhân cũng không cho rằng Khương Tự có thể bình tước trúng tuyển.

Hoàng tử phi, đó là chuyện ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Sau khi trở về tỉ mỉ chuẩn bị một chút, thiếu cái gì trực tiếp nói với quản sự, tổ mẫu nơi này còn có hai bộ trang sức dùng lúc còn trẻ, quay đầu lại thu gom rồi sẽ bảo A Phúc đưa qua cho ngươi……” Phùng lão phu nhân một hơi nói không ít, cười kéo tay Khương Tự nhẹ nhàng vuốt ve, “Đừng làm Bá phủ chúng ta mất mặt.”

“Cháu gái đã biết.”

Xem bộ dạng bình tĩnh của Khương Tự, Phùng lão phu nhân có lòng muốn dặn dò vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời này xuống, ra hiệu Khương Tự có thể lui xuống.

Chuyện Tứ cô nương nhận được thiệp mở tiệc chiêu đãi thưởng mai rất nhanh thì được truyền khắp trên dưới Bá phủ.

Nhị thái thái Tiêu thị từ khi Đậu biểu cô tới, liền thay đổi bộ dạng bệnh tật lúc trước, quản gia càng thêm để bụng, mỗi một việc vô luận lớn nhỏ nhất định đều phải làm tốt làm người ta không tìm được bất kỳ cái gì để bắt bẻ.

Bà ta cơ hồ là nghe được tin tức này đầu tiên, lập tức bóp chặt chén trà nóng phỏng tay một hồi lâu không nói được gì.

Tiêu bà tử dường như cũng đã thoát khỏi nỗi đau tang nữ, khôi phục khôn khéo lưu loát, mấy ngày nay tận tâm tận lực giúp Tiêu thị làm việc, lại lần nữa có được tín nhiệm.

Thấy Tiêu thị như vậy, bà mềm giọng khuyên rồi khuyên.

Tiêu thị lúc này mới hòa hoãn hơn nhiều, dặn dò: “Đầu xuân, trang phục mùa xuân của trên dưới trong phủ phải chuẩn bị trước tiên, còn có mấy cái như rèm che này nọ, ta nhớ năm trước đã dùng hết hàng tồn, nên chọn mua đồ mới. Đúng rồi, Thiến Nhi nơi đó ngươi tự mình đi một chuyến, miễn cho những hạ nhân đó mắt chó xem thường người, chậm trễ nó.”

“Thái thái yên tâm, chờ lát nữa lão nô liền qua đó xem sao.”

Rời khỏi chỗ Tiêu thị, Tiêu bà tử nhẹ nhàng xoa xoa hoa lụa màu trắng bên mái, nhấc chân đi đến chỗ ở của Khương Thiến.

Từ khi Khương Thiến trở về Bá phủ, hiếm khi ra khỏi cửa viện.

Nàng ta không phải không muốn, mà là không thể.

Có lời Phùng lão phu nhân nói trước đó, nàng ta một đứa con gái xuất giá nghĩa tuyệt trở lại nhà mẹ đẻ, tự nhiên phải an phận một tí, ít nhất nhịn qua mấy ngày nay rồi lại nói.

Khương Thiến vốn định chờ huynh trưởng trúng cử liền có thể ngẩng đầu lên, tuyệt không nghĩ tới chuyện huynh trưởng nắm chắc thế mà lại xảy ra trạng huống, lại nói một năm này thật sự là xui xẻo tới cực điểm.

Nghe nói Tiêu bà tử tới, Khương Thiến lên tinh thần gặp người, chịu đựng không kiên nhẫn nghe Tiêu bà tử nói lại những việc lặt vặt đó.

Nàng ta khi nào rơi xuống hoàn cảnh như vậy, ngay cả một bà tử bên người mẫu thân nói đều phải nhẫn nại lắng nghe.

Trong lòng Khương Thiến một trận chua xót.

Tiêu bà tử lặng yên cong cong khóe môi, làm như trong lúc lơ đãng nhắc tới: “Tứ cô nương thật là tốt số, thế mà nhận được thiệp mời ngắm hoa yến trong cung.”

“ Ngắm hoa yến trong cung?”

“Phải nha, nghe nói là tuyển phi cho hoàng tử chưa cưới vợ đó.”

Ánh mắt Khương Thiến chợt co rụt lại, dùng sức kéo khăn: “ Tại sao Tứ muội lại nhận được? Các muội muội khác thì sao?”

Tiêu bà tử cười nói: “Chỉ có Tứ cô nương nhận được. Trong phủ đều nói, không chừng Tứ cô nương thật sự có thể lên làm Vương phi đấy ——”

“Không có khả năng!”

Tiêu bà tử dừng lại.

Khương Thiến nhếch môi chậm rãi bình phục lại, gượng cười nói: “Về sau Tiêu mụ mụ thường tới đây, nói cho ta nghe một chút chuyện bên ngoài nha.”

“Nhị cô nương yên tâm, thái thái dặn dò qua bảo lão nô hãy thường tới đây.”

Chờ Tiêu bà tử rời đi, mặt Khương Thiến đột nhiên trầm xuống, lẩm bẩm an ủi bản thân: “Khương Tự là cái thá gì, một nữ nhi Bá gia ngay cả tước vị đều không truyền xuống có thể lên làm Vương phi? Nằm mơ!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.