Tự Cẩm

Chương 443: Người hạ độc 



“Độc……” Khương Y cơ hồ không thể tin được điều chính mình nghe được, cứ thì thào niệm, “Sao có thể là độc, sao có thể là độc……”

Mẫu thân ôn nhu dễ thân trong trí nhớ, chẳng lẽ không phải bệnh chết, mà là bị người hại chết?

Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, bắt lấy cổ tay Khương Tự, thanh âm đều thay đổi: “Vậy ngoại tổ mẫu thì sao?”

Ngoại tổ mẫu và mẫu thân bệnh trạng giống nhau, nếu mẫu thân là trúng độc mà chết, vậy ngoại tổ mẫu chẳng phải cũng là trúng độc……

Vừa nghĩ như vậy, làm Khương Y không rét mà run.

Khương Tự liếc nhìn cửa một cái, thanh âm hạ thấp: “Đại tỷ, ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân đều trúng độc, muội hoài nghi căn nguyên xuất hiện ở Nghi Ninh Hầu phủ!”

Khương Y thần sắc chấn động, càng thêm ngạc nhiên.

Một hồi lâu sau, nàng mới tìm về thanh âm: “Tứ muội, muội vì sao nói như vậy?”

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tự hơi hơi nheo lại: “Nếu là độc, cũng không thể vô duyên vô cớ từ trong cơ thể sinh ra, chắc chắn có người hạ độc. Đại tỷ tỷ nghĩ đi, nếu người hạ độc là Bá phủ bên kia, mẫu thân qua đời đã mười mấy năm, tay không có khả năng duỗi đến Nghi Ninh Hầu phủ ……”

Khương Y rất tán thành.

Nếu một người đã có thể hạ độc mẫu thân, lại có thể hạ độc ngoại tổ mẫu, người này tám chín phần mười là người của Nghi Ninh Hầu phủ.

Nàng mấp máy môi, muốn hỏi hỏi Khương Tự vì sao có thể phát hiện ngoại tổ mẫu trúng độc, nhưng lời nói đến bên miệng lại yên lặng nuốt xuống.

Khương Y xưa nay là người chu đáo, có một số việc nếu đối phương không nói, nàng liền không hỏi.

“Khi mẫu thân qua đời, Nhị cữu mẫu còn chưa qua cửa nhỉ?” Khương Tự đột nhiên hỏi.

Khương Y bị hỏi đến ngẩn ra, theo bản năng gật đầu, rồi sau đó mới thay đổi sắc mặt: “Tứ muội, ý của muội là --”

Khương Tự tươi cười lạnh băng: “Người hạ độc tuy còn chưa thể xác định, nhưng ít nhất có thể loại bỏ một số người.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng kỳ thật ở sâu trong nội tâm nàng mơ hồ đã có đối tượng hoài nghi.

Khương Tự đứng dậy, nhấc chân đi ra cửa.

Khương Y giữ chặt nàng: “Tứ muội, muội đi đâu? Sẽ không phải muốn báo quan chứ?”

Hiển nhiên lần kinh mã ở chùa Bạch Vân đó, muội muội một lời không hợp liền báo quan đã để lại cho Khương Y ấn tượng suốt đời khó quên.

Khuôn mặt căng cứng của Khương Tự thoáng thả lỏng, không khỏi cười: “Đại tỷ, muội là người thích báo quan vậy sao?”

Khương Y hoài nghi nhìn nàng.

Nàng không phải muốn cản muội muội, mà là hiện tại không có bằng chứng, lại là nhà ngoại, báo quan thật sự không thích hợp.

Lại nói, Tứ muội hiện tại là Vương phi, báo quan sẽ làm người ta chê cười.

Khương Y đang lo lắng đủ điều, bị một câu của Khương Tự cả kinh đến nỗi ngay cả lo lắng cũng quên luôn.

“Muội đi tìm ngoại tổ phụ!”

Khương Y vội vàng ngăn lại Khương Tự: “Tứ muội, muội đừng xúc động, ngoại tổ phụ lớn tuổi, cảm xúc không chịu nổi thay đổi quá nhanh. Lại nói tuy muội nhìn ra ngoại tổ mẫu trúng độc, lại không có chứng cứ gì, càng không tìm ra hung thủ, ít nhất chờ tìm ra dấu vết để lại rồi hẵng lộ ra……”

“Chứng cứ muội có thể tìm ra.” Khương Tự thần sắc kiên quyết, “Đại tỷ, chúng ta có thể từ từ mưu tính, nhưng thân thể ngoại tổ mẫu lại chờ không được. Không sớm bắt được người hại ngoại tổ mẫu, làm sao có thể tâm an?”

Người đó cũng là hung thủ hại mẫu thân!

Nghĩ đến đây, Khương Tự liền hận đến ngứa răng.

Nếu mẫu thân không chết, kiếp trước nàng sẽ không mẫn cảm tự ti như vậy, làm ra lựa chọn sai lầm này đến sai lầm khác.

Nếu mẫu thân không chết, phụ thân sẽ không cô đơn lẻ bóng, cô độc sống quãng đời còn lại, huynh tỷ có lẽ cũng sẽ không gặp phải những vận rủi ấy.

Khương Tự thừa nhận những điều đó đều là giả thiết, nhưng không ngăn được hận ý ngập trời của nàng dành cho người hạ độc.

Người này, nàng nhất định phải bắt được!

“Tứ muội, muội thật sự tìm ra được chứng cứ?”

Thấy Khương Tự gật đầu, Khương Y đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng buông lỏng tay ra: “Vậy được, chúng ta cùng đi.”

Lão Nghi Ninh Hầu vẫn ngồi xổm ở dưới hành lang hút tẩu thuốc, hút hút rồi ho khan khù khụ.

Khương Trạm vội vỗ vỗ lưng cho ông, khuyên nhủ: “ Ngoại tổ phụ, ngài hút ít thôi.”

Lão Nghi Ninh Hầu liếc cháu trai một cái, đưa tẩu thuốc qua: “Hút một ngụm?”

Khương Trạm do dự một chút, tiếp nhận tẩu thuốc học dáng vẻ của lão Nghi Ninh Hầu đưa tẩu thuốc đến bên miệng.

Hắn chưa từng hút thứ đồ chơi này, nhưng có thể dỗ ông ngoại vui vẻ cũng không tệ.

Đang nghĩ như vậy, một đạo thanh âm mềm nhẹ truyền đến: “ Ngoại tổ phụ, Nhị ca --”

Tẩu thuốc trong tay Khương Trạm ném vèo ra ngoài.

“Khụ khụ, Tứ muội muội đỡ hơn chút nào không?”

Lão Nghi Ninh Hầu nhìn tẩu thuốc phỉ thúy ngã trên mặt đất miệng toác ra vết rạn, đau lòng đến râu phát run.

Lúc ông phiền lòng, đều nhờ vào bảo bối này giải buồn.

Khương Tự đi đến trước mặt lão Nghi Ninh Hầu, nhặt tẩu thuốc lên đưa qua.

Lão Nghi Ninh Hầu duỗi tay tiếp nhận, lau lau bụi dính lên đó, ngữ khí cô đơn: “Thăm ngoại tổ mẫu của các ngươi xong rồi, liền sớm sớm trở về đi.”

“ Ngoại tổ phụ, con có mấy lời muốn nói với ngài.” Khương Tự nhẹ giọng nói.

Lão Nghi Ninh Hầu lúc này mới nâng lên mí mắt nhìn về phía Khương Tự.

Đứa cháu gái này là đứa giống nữ nhi mất sớm nhất.

Nhoáng một cái, cũng đã lớn như vậy.

Ánh mắt lão Nghi Ninh Hầu nhiều hơn vài phần ôn hòa, hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngài đến chỗ con vừa mới nghỉ tạm đi.”

Lão Nghi Ninh Hầu còn chưa có phản ứng, Khương Trạm đã đỡ ông dậy: “ Ngoại tổ phụ, con đỡ ngài qua đó đi.”

“Không cần ngươi đỡ.” Lão Nghi Ninh Hầu lấy tẩu thuốc gõ gõ mu bàn tay Khương Trạm, tức giận nói.

Tiểu tử ngốc này được cái rất thương muội muội của mình.

Khương Trạm cũng không giận, nhếch miệng cười cười.

Trở lại gian phòng vừa rồi, lão Nghi Ninh Hầu dắt tẩu thuốc vào bên hông, nhìn về phía Khương Tự.

“ Ngoại tổ phụ ngài ngồi trước đi.” Khương Y đỡ lão Nghi Ninh Hầu ngồi xuống.

Lời Tứ muội muốn nói quá kinh người, vẫn là để ông ngoại ngồi ổn rồi nói.

Lão Nghi Ninh Hầu phát giác ra cổ quái, nhíu mày nhìn Khương Tự.

Ở trong mắt người khác nha đầu này là Vương phi, nhưng ở trong mắt ông vẫn là ngoại tôn nữ nho nhỏ thôi, nếu hồ nháo ông nhất định phải mắng.

“ Ngoại tổ phụ, hôm nay con thăm bà ngoại, phát hiện ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“ Ngoại tổ mẫu cũng không phải sinh bệnh, mà là trúng độc.”

“Ngươi lặp lại lần nữa!” Lão Nghi Ninh Hầu thay đổi tuổi già sức yếu lúc trước, trong mắt hiện lên tinh quang.

Khương Trạm vẻ mặt kinh ngạc.

Khương Tự không hề né tránh, kiên định lặp lại nói: “ Ngoại tổ mẫu cũng không phải sinh bệnh, mà là trúng độc!”

Lão Nghi Ninh Hầu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Tự, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Tứ nha đầu, ngươi nói chuyện phải có căn cứ?”

“ Thân thể ngoại tổ mẫu chính là căn cứ, con có thể bức độc kia ra, nhưng ngoại tổ phụ phải giúp con.”

Trên mặt lão Nghi Ninh Hầu hồi phục bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Giúp như thế nào?”

Khương Tự nhìn về phía cửa, gằn từng chữ một nói: “Con muốn tìm ra người hạ độc, xin ngoại tổ phụ trước gọi trưởng bối trong phủ tụ tập cùng một chỗ.”

“Ngươi là nói…… Người hạ độc sẽ ở trong số những người đó?” Lão Nghi Ninh Hầu thần sắc chấn động, trong mắt toát ra hoài nghi.

Khương Tự nhàn nhạt nói: “ Triệu chứng năm đó của mẫu thân và ngoại tổ mẫu giống nhau, ngài nói người có khả năng hạ độc nhất sẽ ở đâu trong số những người này?”

Lão Nghi Ninh Hầu sửng sốt một lát, trong mắt phun trào lửa giận: “Ta gọi bọn hắn tới đây!”

“Không, xin cho bọn họ đến chỗ ngoại tổ mẫu cả đi.”

Không bao lâu, gian ngoài phòng lão phu nhân tụ tập không ít người.

Tô đại cữu nhìn vào bên trong, nói với lão Nghi Ninh Hầu: “Phụ thân, mẫu thân đang ngủ mà, chúng ta đều ở chỗ này sẽ quấy nhiễu lão nhân gia ngài.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.