Tự Cẩm

Chương 447: Cái chết của Tô thị 



Vinh Dương trưởng công chúa lại là hung thủ thật sự hại chết mẫu thân, đây với Khương Tự mà nói không tính là ngoài ý muốn, ngoài dự đoán duy nhất chính là Vinh Dương trưởng công chúa thế mà mượn tay Vưu thị.

Trong một bầu không khí áp lực trầm mặc, thanh âm Vưu thị quanh quẩn ở bên tai mọi người: “Năm ấy Ý nhi vừa mới một tuổi, có một ngày Vinh Dương trưởng công chúa tìm tới ta, giao cho ta một cái hộp nho nhỏ, trong hộp đựng chính là loại trùng đó. Không, đó không nên gọi là trùng, mà là cổ. Bà ta nói cho ta, loại cổ này nghe máu mà động, chỉ cần cắt qua bụng ngón tay trái thứ ba của người đó là có thể chui vào từ đó ký sinh ở trái tim người nọ, không cần bao lâu người nọ sẽ biểu hiện ra triệu chứng suy tim mà chết, thần không biết quỷ không hay……”

“Đủ rồi, ngươi chỉ cần nói Vinh Dương trưởng công chúa vì sao làm như vậy thôi!” Lão Nghi Ninh Hầu quát.

“Vì sao làm như vậy?” Vưu thị kéo khóe môi, dùng ánh mắt mang theo châm chọc nhìn Khương Tự, “Không phải bởi vì Tô Kha đi dâng hương, kỳ thật là lén gặp Thôi tướng quân sao?”

“Nói bậy!” Khương Trạm tức giận đến gân xanh trên thái dương hằn rõ, một quyền nện vào trên bàn trước mặt Vưu thị.

Bàn gỗ hoa lê trong nháy mắt tan thành từng mảnh.

Vũ nhục tiên mẫu, làm con cái không có khả năng thờ ơ, ngay cả Khương Y đều mày liễu dựng ngược, trên mặt đầy vẻ tức giận.

“Nói nương ta cùng Thôi tướng quân gặp lén, là bà suy đoán hay là Vinh Dương trưởng công chúa chính miệng nói?”

“Vinh Dương trưởng công chúa ám chỉ.” Có lẽ là bí mật đọng lại trong lòng quá lâu, tới lúc này, Vưu thị đột nhiên có dục vọng muốn nói hết.

“Cho nên bà ta mới tìm ta, làm cho Tô kha chết đi, miễn cho Thôi tướng quân vẫn luôn nhớ mãi không quên Tô Kha ……”

Tô đại cữu tức giận đến cho Vưu thị hai cái tát, quát: “Bà ta bảo ngươi đi hại A Kha ngươi liền đi hại? Bà ta bảo ngươi đi chết lẽ nào ngươi cũng đi tìm chết luôn?”

“Ta có biện pháp nào?” Vưu thị với hai gò má sưng đỏ gắt giọng phản bác, “Vinh Dương trưởng công chúa lấy bọn nhỏ uy hiếp ta, nói ta nếu không giúp bà ta làm việc, bà ta sẽ nghĩ cách lấy mạng bọn nhỏ! Tô Sơn, ta là nương bọn nhỏ mà, không làm theo lời Vinh Dương trưởng công chúa nói, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn bọn nhỏ xảy ra chuyện sao?”

Bà ta càng nói cảm xúc càng kích động, dùng sức bắt lấy tay Tô đại cữu, khàn cả giọng hỏi: “Ông nói đi, ta có thể làm sao bây giờ, ta có thể làm sao bây giờ?”

Nói tới đây, Vưu thị hoàn toàn hỏng mất, gào khóc.

Bà ta cũng từng hôn nhân trôi chảy, sạch sẽ, nếu không phải Tô Kha không biết kiềm chế, nào đến nỗi làm bẩn tay, từ đó lưng đeo bí mật không bao giờ có thể an ổn đi vào giấc ngủ.

“Đều là muội muội ông với Thôi tướng quân dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, mới bức cho ta biến thành như bây giờ ——”

“Câm mồm!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, lão phu nhân được bà tử tâm phúc đỡ đi đến.

Mọi người đồng loạt biến sắc.

“Sao ngài lại tới đây?”

Lão phu nhân chậm rãi đi đến trước mặt Vưu thị, màu môi tuy tím đen, nhưng sắc mặt như màu tương trước đó lại đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

“Ai nói với ngươi A Kha cùng Thôi tướng quân dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng?”

Vưu thị bĩu môi cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải sao? Kinh thành ai mà không biết Tô Kha sớm đã cùng Thôi tướng quân thân mật da thịt không còn tấm thân trong sạch, cho nên sau khi hôn sự với Thôi tướng quân thất bại lại không ai nguyện cưới, để ở trong nhà mấy năm mới gả vào Đông Bình Bá phủ……”

“Đánh rắm!” Lão phu nhân rống lên một tiếng, tiếng rống này lập tức làm cho những người khác ngoại trừ lão Nghi Ninh Hầu phải giật mình sửng sốt.

Vưu thị cũng sửng sốt.

Trong ấn tượng của bà ta, bà mẫu là một lão thái thái thong dong trấn định, không có khác gì mấy với rất nhiều lão thái quân trong các phủ.

Lão phu nhân mới mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thống khoái mắng: “Uổng cho ngươi cũng là xuất thân tiểu thư khuê các, thế mà vừa há miệng liền phun phân. Ta năm đó thật là mắt bị mù mới để cho lão đại cưới ngươi!”

Khương Y tiến lên đỡ lấy lão phu nhân, thấp giọng khuyên nhủ: “Bà ngoại, ngài bớt nóng, đừng tức giận hư thân.”

Tinh thần Lão phu nhân tuy không tốt, nhưng lưng lại ưỡn đến thẳng tắp, phất phất tay nói: “Chỉ có nhịn đến hư thân, chứ không có tức đến hư thân thể, hôm nay ta phải mắng cho thống khoái!”

Lão thái thái mắng một hơi ước chừng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, chỉ vào chóp mũi Vưu thị nói: “ Hầu phủ chúng ta không phải lừa hôn người ta. Năm đó ta từng để Lưu mụ mụ cẩn thận kiểm tra cho A Kha, A Kha trong trong sạch sạch, lúc này mới đồng ý hôn sự với Đông Bình Bá phủ. A Kha với Thôi Tự là thanh mai trúc mã không giả, dù vậy nó đều là xuất phát từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp, chẳng lẽ làm nương của ba đứa con rồi còn đi xằng bậy với Thôi Tự?”

“Tỷ tỷ không phải người như vậy.” Tô nhị cữu không thể nhịn được nữa nói.

Khương Y cũng nhịn không được nói: “ Nương con với cha con tình cảm rất tốt. Con vẫn còn nhớ rõ, trước khi nương lâm chung có nói với phụ thân rằng người không hề hối hận khi gả cho phụ thân, phụ thân mới là người quan trọng nhất trong lòng của người.”

Nàng cũng chưa từng quên dáng vẻ gào khóc của phụ thân khi nghe xong lời này, khóc như một đứa trẻ.

Sau đó, mẫu thân liền mang theo vô hạn quyến luyến với phụ thân cùng con cái nhắm lại hai mắt.

Vưu thị không hé răng.

Lão phu nhân lại không cách nào nguôi giận, giọng căm hận nói: “A Kha mới là vô tội nhất, chỉ bởi vì Vinh Dương trưởng công chúa nhìn trúng vị hôn phu của nó, hôn sự tốt tốt đẹp đẹp của nó vụt mất, thanh danh cũng không còn, kết quả còn vì thế mà mất đi tính mạng. Ngươi cái đồ độc phụ này đến bây giờ không đi trách Vinh Dương trưởng công chúa ngoan độc vô sỉ, không đi trách bản thân mình ngu xuẩn, vậy mà còn đi trách A Kha, cái này ngoại trừ có thể chứng minh ngươi thật sự rất ngu ra còn có thể chứng minh cái gì?”

“Ta không có cách nào cả ——” Vưu thị lẩm bẩm nói. 

Lão phu nhân cười lạnh: “Đừng có lấy Vinh Dương trưởng công chúa uy hiếp ngươi làm cái cớ! Bà ta có thể uy hiếp ngươi như vậy, đổi lại là ta quay đầu liền đem tin tức này rải ra ngoài, đến lúc đó Vinh Dương trưởng công chúa không những không dám hại bọn Tuân nhi, mà còn phải cầu nguyện bọn Tuân nhi đừng có xảy ra chuyện. Vưu thị, ngươi cho rằng công chúa là có thể không kiêng nể gì ư? Bà ta không biết xấu hổ, Hoàng Thượng còn muốn mặt đấy!”

Vưu thị hoàn toàn ngây người.

Lão phu nhân lười đến lại nhìn Vưu thị lần nữa, xoay người nói với Tô đại cữu: “Bà ta tuy rằng là tức phụ ngươi, là nương của mấy đứa Tuân nhi, nhưng lời này ta để lại ở chỗ này, giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngươi coi là đem Vưu thị tới quan phủ, hay là để tự bà ta chấm dứt đi.”

Dứt lời, lão phu nhân vươn tay với Khương Tự: “Tự Nhi, đỡ ngoại tổ mẫu trở về phòng.”

Khương Tự đỡ lấy một tay khác của lão phu nhân, lại nói: “Con còn có một vấn đề muốn hỏi.”

Vưu thị xoay chuyển nhãn châu nhìn về phía nàng, bỗng nhiên cười: “Lão phu nhân không phải nói, uy hiếp không dùng được ư.”

Nếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bà ta cần gì phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác.

Khương Tự cười lạnh: “Thế nhân đều biết Vinh Dương trưởng công chúa đoạt vị hôn phu của nương ta, truyền ra tin tức như vậy không ai cảm thấy kỳ quái. Nhưng nếu truyền ra tin tức Yến Vương phi muốn gây bất lợi cho thế tôn Nghi Ninh Hầu, bà đoán thế nhân sẽ nghĩ như thế nào? Có thể đoán ra rằng mẫu thân của thế tôn Nghi Ninh Hầu là một độc phụ trước hại tiểu cô sau hại bà mẫu hay không? Cứ như vậy ngược lại không cần ta làm gì, đại biểu ca cùng đại biểu tỷ có mẫu thân như bà cũng đã đủ xui xẻo……”

Mặt Vưu thị nháy mắt không còn chút máu.

Khương Tự lại uy hiếp bà ta!

Mấy người bọn họ nghe Khương Tự nói muốn hại Tuân nhi, chẳng lẽ liền mặc kệ sao?

Vưu thị nhìn mọi người, dần dần tuyệt vọng.

Tâm niệm trăm chuyển, bà ta cuối cùng vẫn vì tiền đồ của nhi nữ mà thỏa hiệp, nhận mệnh nói: “Ngươi hỏi đi.”

“ Cổ trùng mà bà hại ngoại tổ mẫu làm sao mà có được?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.