Tự Cẩm

Chương 455: Đại khoái nhân tâm



Trưởng sử Vương phủ tìm tới Lương y chính.

“Vừa mới đi khám bệnh cho Vương phi xong?” Lão đầu vuốt râu hỏi.

Nếu là Vương phi thật sự thân thể có bệnh nhẹ, một khi bởi vì không đi phúng viếng mà bị người bắt được nhược điểm lão cũng tiện ứng đối.

Lương y chính gật đầu.

“ Thân thể Vương phi ra sao?”

Lương y chính hơi hơi chần chờ, nói: “Có chút khí huyết hư, kê thuốc bổ bồi bổ chút là được rồi, trưởng sử chớ lo lắng.”

Lão trưởng sử yên lặng văn vê một sợi râu.

Khí huyết hư? Này còn không phải là không bệnh sao!

Thấy sắc mặt trưởng sử như vậy, Lương y chính vội an ủi: “Ngài thật sự không cần lo lắng, Vương phi không có việc gì.”

Trưởng sử: “……”

Lão đầu nản lòng thoái chí phất phất tay: “Lương y chính đi làm việc đi.”

Lương y chính không hiểu ra sao rời đi.

Từ Vương gia đến trưởng sử, một đám sao mà đều không ai bình thường vậy nè?

Nghi Ninh Hầu phủ rất nhanh thì biết được tin Khương Tự không tới phúng viếng, trong lúc nhất thời, người biết chuyện tâm tình phức tạp.

Tô đại cữu tuy rằng lý giải cách làm của Khương Tự, lại không nghĩ rằng nàng có thể làm đến tuyệt tình như vậy.

Người đều đã chết, cho dù vì mặt mũi hai người, cũng nên tới bái tế một cái chứ.

Ở vị trí Vương phi, Khương Tự xem như một người có thân phận hiển hách nhất trong đông đảo thân thích của Nghi Ninh Hầu phủ, không biết còn bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Cữu mẫu đã qua đời, thân là ngoại tôn nữ Yến Vương phi không tới phúng viếng, điều này sẽ làm người khác nghĩ như thế nào?

Chê cười Nghi Ninh Hầu phủ không có mặt mũi là một phần, chỉ sợ ngoại tôn nữ cũng sẽ bị người ta chỉ trích khuyết thiếu lễ nghĩa.

Tô đại cữu thấy hơi lo lắng cho tương lai của Khương Tự: Ngoại tôn nữ không hiểu chuyện như thế, chỉ sợ phong quang chỉ là nhất thời.

Linh đường Nghi Ninh Hầu phủ bố trí đến túc mục trang nghiêm, một đôi nhi nữ của Vưu thị mặc áo tang ngồi quỳ một bên, sớm đã khóc đến đôi mắt sưng đỏ.

Khi Khương An Thành mang theo Khương Y, Khương Trạm đến phúng viếng, Tô Thanh Sương ôm Khương Y khóc rống, nhất thời bi thương quá độ mà ngất đi.

Trong linh đường một trận binh hoang mã loạn.

“Đại cữu, con đưa đại biểu muội ra phía sau nghỉ ngơi.” Khương Y đỡ Tô Thanh Sương nói với Tô đại cữu.

Khương Y thiện tâm, tuy rằng cực kỳ hận Vưu thị đã nằm trong quan tài, nhưng lại không có giận chó đánh mèo đến trên đầu Tô Thanh Sương.

Tô đại cữu có phần trấn an, thầm nghĩ: So với Khương Tự, ngoại tôn nữ Khương Y này vẫn hiểu chuyện hơn nhiều.

“Đi thôi, khuyên nhủ biểu muội thật tốt.” Tô đại cữu dứt lời, đảo qua hai thứ nữ, trầm khuôn mặt nói, “Các ngươi cũng ra phía sau đi.”

Nhị cô nương Tô Thanh Tuyết cùng Tam cô nương Tô Thanh Vũ vội bò dậy, một trái một phải ôm lấy Tô Thanh Sương rời khỏi linh đường.

Khương An Thành nói với Tô đại cữu: “Nén bi thương.”

Trong lòng Tô đại cữu lắp bắp kinh hãi, quan sát kỹ lưỡng Khương An Thành, thấy giữa mày ông là quan tâm thật lòng, trong lòng hiện lên một ý niệm: Không lẽ Khương An Thành còn chưa biết chân tướng muội muội qua đời?

Tô đại cữu đoán không sai, Khương An Thành giờ phút này xác thật còn chưa hay biết gì.

Đây là ngày ấy sau khi rời khỏi Nghi Ninh Hầu phủ, ba người Khương Tự thương lượng qua.

Phụ thân đối với mẫu thân dụng tình quá sâu, nếu biết được chân tướng, chỉ sợ sẽ chịu không nổi làm ra một ít chuyện kinh thiên động địa, tỷ như xách đao xông vào Nghi Ninh Hầu phủ trực tiếp chém chết Vưu thị này nọ.

Nếu Nghi Ninh Hầu phủ đã cam chịu muốn Vưu thị đền mạng, hà tất ô uế tay phụ thân.

Đợi mấy ngày, quả nhiên truyền ra tin Vưu thị chết.

Đến lúc này, lại lo lắng Khương An Thành sẽ đập linh đường người ta, Khương Y cùng Khương Trạm tính toán, dứt khoát kéo dài tới sau này rồi hẵng nói.

Khương An Thành nhiều năm qua thừa nhận nỗi đau tang thê, khoan tim thấu xương, cho nên đối với Tô đại cữu trung niên tang thê phát ra sự đồng tình từ nội tâm, vỗ cánh tay ông ta liên thanh an ủi.

Tô đại cữu không khỏi liếc nhìn Khương Trạm một cái.

Khương Trạm miễn cưỡng gật gật đầu.

Hắn kỳ thật cũng có xúc động đập linh đường, vừa rồi khi bái tế Vưu thị càng là ghê tởm như ăn phải ruồi bọ. Chẳng qua nghĩ đến trưởng tỷ khuyên bảo đủ kiểu, hắn chỉ có thể nhịn.

Vẫn là Tứ muội thống khoái tiêu sái, dứt khoát không tới, quả thực làm hắn thật hâm mộ.

Thôi, dù sao Vưu thị đã đền mạng, ngọn nguồn cái chết của mẫu thân không thể trách đến trên đầu những người khác của Nghi Ninh Hầu phủ, người nên trách là hung thủ thật sự hại chết mẫu thân —— Vinh Dương trưởng công chúa.

Nghĩ đến đây, Khương Trạm rũ mắt che đi sát khí chợt lóe mà qua, sờ sờ vị trí bội đao bên hông.

Khương An Thành không hề hay biết tâm tình của nhi tử, thở dài hỏi Tô đại cữu: “Tại sao lại đột nhiên như vậy?”

Tô đại cữu mặt mang đau thương, đáy mắt lại một mảnh đạm mạc: “Bệnh cấp tính.”

“Thật là không nghĩ đến ……”

“Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến chứ.” Tô đại cữu giơ tay đè đè khóe mắt.

Ai có thể nghĩ đến Vưu thị hại chết muội muội lại tới hại mẫu thân, ông ta thế mà cùng chung chăn gối với độc phụ như vậy gần hai mươi năm!

Tô Thanh Tuân vành mắt đỏ bừng nhìn Tô đại cữu, trong lòng nghi hoặc như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn.

Mẫu thân rõ ràng thân thể đang khỏe mạnh, như thế nào lại đột nhiên qua đời?

Nói là bệnh cấp tính, nhưng phụ thân đau thương không khỏi làm hắn cảm thấy không đủ sâu, mà biểu hiện của tổ phụ, tổ mẫu lạicàng quá mức bình tĩnh……

Đúng lúc này, Tô Thanh Tuân nghe Khương An Thành hỏi: “Tự Nhi còn chưa tới sao?”

Tô Thanh Tuân không khỏi ngẩng đầu.

Tô đại cữu bị hỏi đến ngẩn ra, nói: “Vương phủ truyền tin tới tới, nói Vương phi không thoải mái lắm ……”

Khương An Thành vừa nghe tâm liền treo lên, nghiêng đầu hỏi Khương Trạm: “Mấy ngày trước ba người các ngươi không phải còn cùng nhau tới thăm ngoại tổ mẫu ngươi sao, khi đó Tứ muội ngươi thế nào?”

Khương Trạm chỉ có thể bịa chuyện: “Lúc ấy nhìn Tứ muội sắc mặt không được tốt……”

Khương An Thành trừng Khương Trạm một cái: “Vậy ngươi trở về sao không rên một tiếng? Sớm biết thế liền phái người đi xem Tứ muội ngươi.”

Nhi tử như vậy có ích lợi gì?

Khương Trạm yên lặng trợn trắng mắt. 

Rõ ràng còn có đại tỷ kia mà, vì cái gì luôn là hắn bị mắng?

Tô đại cữu kéo kéo khóe miệng.

Trách không được ngoại tôn nữ tùy hứng như thế, hoá ra là bị làm cha sủng.

Tô Thanh Tuân yên lặng nghe, tâm tư lại đặt tới nơi khác: Biểu đệ bọn họ tới không tới hai ngày sau mẫu thân liền qua đời, Tự biểu muội lại không tới phúng viếng mẫu thân, ở trong đó lẽ nào có liên hệ gì đó?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có ẩn tình, nếu không phải trong linh đường chúng mục nhìn chằm chằm, người đến người đi, hận không thể lập tức hỏi cho ra nhẽ.

Lại có người đến phúng viếng, Tô Thanh Tuân đè xuống suy nghĩ hỗn loạn chết lặng dập đầu đáp lễ.

Trong thất, Tô Thanh Sương đã tỉnh táo lại, kéo tay Khương Y thấp giọng nức nở.

Khương Y thở dài, khuyên nhủ: “Đại biểu muội, người chết không thể sống lại, nén bi thương đi.”

Tô Thanh Sương lau nước mắt: “Biểu tỷ, ta hiểu, nhưng ta vẫn nhịn không được…… Lòng ta rất khó chịu……”

Khương Y duỗi tay ôm Tô Thanh Sương vào trong lòng, không tiếng động vỗ vỗ vai nàng, nói thêm lời khuyên lại không nói được.

Nói thật thì, là bọn họ thái độ kiên quyết yêu cầu Vưu thị đền mạng.

Nhưng nàng không hối hận.

Nàng tuy rằng không lợi hại như Tứ muội, nhưng cũng biết mối thù giết mẹ không đội trời chung, tuyệt không hối hận cũng chính là đường sống. Lúc này tìm mọi cách an ủi Tô Thanh Sương đau khổ tang mẫu, không khỏi có chút giả mù sa mưa.

Khương Y là người thật thà, chỉ có thể khô cằn vỗ vỗ Tô Thanh Sương coi như an ủi.

“Đại biểu tỷ, Nhị biểu tỷ sao lại không tới vậy?” Nhị cô nương Tô Thanh Tuyết đột nhiên hỏi.

Khương Y liếc Tô Thanh Tuyết một cái, nhàn nhạt nói: “Vương phủ không đưa tin tới à?”

Tô Thanh Tuyết không nghĩ tới từ chỗ Khương Y chạm vào cái đinh mềm, ngượng ngùng im miệng, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.

Mẹ cả chết rồi, rốt cuộc không phải lo lắng bởi vì làm hư đồ của Nhị ca ngu ngốc mà tương lai bị mẹ cả thu thập nữa.

Thật sự là đại khoái nhân tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.