Tự Cẩm

Chương 464: Khiêu khích đến từ Thái tử 



Khương Tự không đi Nghi Ninh Hầu phủ phúng viếng, sự tình nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu người không lên tiếng liền trôi qua, nếu bị ngôn quan nhiều chuyện theo dõi, e phải chật vật chút.

Mấy ngày trước đây sổ con như tuyết rơi cùng với các ngôn quan vây công vốn đã làm Úc Cẩn nhận ra vài phần kỳ quặc, mà nay ngôn quan mắng đến lợi hại nhất bị biếm, không thể nghi ngờ chứng thực suy đoán của hắn.

“Thái Tử thật là ăn no rửng mỡ.”  Tay Úc Cẩn tì trên mặt bàn một cái, hỏi Khương Tự, “Chúng ta từng đắc tội hắn?”

Khương Tự nỗ lực nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Trước mắt còn không có.”

“Vậy thì kỳ quái, ta đã không có thanh danh tốt như lão Tứ, lại không được sủng ái như lão Lục, hắn tự dưng đi chèn ép chúng ta làm gì?” Úc Cẩn hoang mang, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.

Nghĩ tới nghĩ lui không có manh mối, hắn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: “Có lẽ chính là đầu óc có bệnh. Tới mà không trả lễ thì không tốt, hắn nếu đã bất nhân với chúng ta, vậy ta cũng không cần khách khí ——”

Khương Tự lắc đầu: “Thôi, theo ta thấy Thái Tử là châu chấu sau Thu nhảy nhót không được mấy ngày, chúng ta không đáng ra tay, chờ coi là được.”

Nếu phát triển theo quỹ đạo kiếp trước, ngày Đông chí năm Cảnh Minh mười chín, Hoàng Thượng sẽ như năm rồi suất lĩnh hậu duệ quý tộc hoàng thất, văn võ bá quan đi ngoại ô tế thiên.

Mà lần này đã xảy ra một chuyện lớn: Gió tuyết đến bất ngờ, đoàn người Cảnh Minh Đế không thể không ngủ lại hành cung, kết quả Thái Tử ngủ với sủng phi của Cảnh Minh Đế là Dương phi …… Cảnh Minh Đế dưới cơn tức giận phế đi Thái Tử.

Đây là một sự kiện trứ danh phế Thái tử vào năm Cảnh Minh mười chín.

Sau đó, Thái Tử được lập lại, rồi lại bị phế, bắt đầu từ đó chính thức tiến vào thời kỳ đoạt đích tàn khốc huyết tinh.

Khương Tự tuy không phải người tuyệt đỉnh thông minh, nhưng Thái Tử ngủ với sủng phi của Hoàng Thượng mà còn có thể được lập lại, ít nhất nói rõ một điểm: Đối với đứa con trai trưởng mà nguyên hậu lưu lại Cảnh Minh Đế không phải coi trọng bình thường.

Cũng chính là Thái Tử thật sự là bùn nhão không trét lên tường được, cuối cùng mới cho các hoàng tử khác cơ hội tranh đoạt thịt xương.

Lần đầu tiên Thái tử bị phế gần trong gang tấc, về sau còn sẽ lập lại, trong thời gian ngắn lòng từ phụ của Hoàng thượng với Thái tử hãy còn, lúc này ra tay đối phó Thái Tử liền không cần thiết, một khi lưu lại dấu vết bị Hoàng Thượng biết được ngược lại sẽ không ổn.

“Dựa vào trời không bằng dựa vào mình mà.” Úc Cẩn nói.

“A Cẩn, coi như nghĩ cho con của chúng ta, tạm thời lấy an ổn làm trọng đi.”

Nghe Khương Tự nói như vậy, Úc Cẩn còn có thể nói gì, chỉ có thể thành thật gật đầu.

Có cục tức không thể xả, sau khi rời khỏi Dục Hợp Uyển hắn đi thẳng đến Diễn Võ Trường, lôi Long Đán ra thao luyện đến chết đi sống lại.

Long Đán nằm ở trên mặt đất cứng rắn, hữu khí vô lực xin tha: “Chủ tử, ngài vẫn là bỏ qua cho ti chức đi, không phải còn có Lãnh Ảnh sao.”

Úc Cẩn liếc Long Đán một cái, cực kỳ ghét bỏ: “Ta thấy ngươi là đi dạo sông Kim Thủy đào rỗng thân mình rồi đi?”

Long Đán như cá chép lộn mình nhảy dựng lên: “Chủ tử, ngài như vậy thuần túy là bôi nhọ đó! Ti chức đúng là có dạo qua sông Kim Thủy vài lần không giả, nhưng đó là đi thu tập tình báo. Cái gì mà hút khô người, ti chức là cái loại người này sao, ti chức còn muốn giữ thể lực tốt để cưới vợ đây.”

Nói đến đây, Long Đán vẻ mặt oán niệm, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngài cưới Vương phi liền hán tử no không biết hán tử đói, đi dạo sông Kim Thủy cái cũng muốn nhìn chằm chằm……”

“Nói cái gì đấy?” Úc Cẩn nhấc chân đá qua.

Long Đán che mông né tránh, kêu lên: “Chủ tử, ngài không thể có tức phụ liền quên chúng tiểu nhân được, các huynh đệ đều đang độc thân cả đấy.”

Úc Cẩn ngẩn ra, liếc nhìn Long Đán.

Long Đán bị nhìn đến hãi hùng khiếp vía, lặng lẽ dịch về sau.

“Lại đây.”

Long Đán trơ mặt cười nói: “Ngài nói là chuyện gì trước.”

Úc Cẩn nhướng mày cười lạnh: “Học được cò kè mặc cả với ta?”

Long Đán vẻ mặt đau khổ thò qua.

Úc Cẩn đánh giá hắn, vuốt cằm.

Bộ dáng coi như tuấn tú, chính là nhân phẩm hơi kém một chút.

Long Đán vẻ mặt cảnh giác: “Chủ tử, ngài nhìn ta như vậy làm gì?”

Ánh mắt chủ tử nhìn hắn thật kỳ quái……

“Muốn cưới vợ?”

Long Đán gật mạnh đầu, rồi sau đó lại cảm thấy quá không rụt rè, hắc hắc cười cười.

Úc Cẩn nhăn mày, nghĩ đến một sự kiện: Cô nương đó là biểu cô của A Tự, nếu hắn tác hợp Đậu cô nương với Long Đán, luận lên chẳng phải phải kêu Long Đán một tiếng cô phu?

Đương nhiên loại thân thích bà con xa này kỳ thật không sao cả, cũng không ai dám ấn cổ bắt hắn kêu, nhưng ngẫm lại vẫn là khó chịu.

Thôi, vẫn là tìm cho Đậu cô nương một người ngày thường không hay gặp đi.

Năm ngoái có không ít tuổi trẻ tuấn ngạn một đường theo hắn từ Nam Cương trở về, có mấy người phân tới vệ sở biên kinh, ngẫm lại đúng là thích hợp.

Úc Cẩn nghĩ như vậy, xoay người liền đi, lưu lại Long Đán mắt choáng váng.

Chẳng lẽ là hắn quá rụt rè, chủ tử đổi ý?

Cho cái hi vọng lại không nhắc nữa, này có khác gì với bội tình bạc nghĩa đâu!

“Chủ tử, đợi đã ——” Long Đán cuống quít đuổi theo.

Trời càng ngày càng lạnh, dường như trong chớp mắt đã vào Đông.

Mọi người bận rộn toàn bộ xuân hạ thu bắt đầu hưởng thụ mùa đông nhàn nhã, ủ ở trong phòng bình thường không ra cửa, ngay cả hoàng thành đều quạnh quẽ rất nhiều, chỉ có binh sĩ ăn mặc phục sức Kim Ngô Vệ là đi qua đi lại tuần tra.

Làm bạn với bọn họ chính là gió lạnh lạnh lẽo cùng cây cối trụi lủi.

“ Thời tiết quỷ quái này, còn chưa tới Đông chí đâu, đã lạnh thành như vậy.” Một người Kim Ngô Vệ chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng, không ngừng xoa xoa tay.

Một tên Kim Ngô Vệ khác cười khổ nói: “Đều nói mùa Đông năm trước lạnh, ta cảm thấy năm nay càng lạnh đến tà dị, không biết rồi sẽ có bao nhiêu người sống khổ sống sở.”

Mỗi khi đến mùa đông, cho dù là nơi phồn hoa như kinh thành, vẫn như cũ sẽ cóng chết rất nhiều ăn mày, càng có rất nhiều lão nhân sống không đến mùa xuân.

“Được rồi, người khác khổ sở hay không ta không biết, dù sao ngày tháng của chúng ta cũng đủ khổ sở rồi.” Kim Ngô Vệ lúc trước nói chuyện thấy xa xa đi tới hai người, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, “Khương Nhị bọn họ cuối cùng tới thay ca, có thể vào nhà sưởi ấm rồi.”

Cách đó không xa, Thái tử một thân thường phục thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Đó chính là Đại cữu ca của Yến Vương?”

Đạt được đáp án khẳng định, khóe miệng Thái Tử hiện lên ý cười lãnh khốc, nhấc chân đi qua.

Bên trong hoàng thành không ai dám lớn tiếng ồn ào, hai Kim Ngô Vệ chờ thay ca vẫy vẫy tay với Khương Trạm.

Khương Trạm thấy thế không khỏi tăng nhanh bước chân, nghiêng đầu cười nói với đồng bạn: “Bọn họ chờ sốt ruột rồi, nhanh lên đi.”

Chưa chờ đồng bạn trả lời, chợt cảm thấy phía trước xuất hiện một người, Khương Trạm vội vàng né tránh, nhưng vẫn đụng phải bả vai người nọ một chút.

“Xin lỗi ——” Khương Trạm thấy rõ bộ dáng người nọ, ngẩn người.

Người này nhìn giống như là Thái Tử……

Tuy thời gian Khương Trạm ở Kim Ngô Vệ không ngắn, nhưng đã từng ở xa xa gặp qua Thái Tử hai lần, người trước mắt một thân thường phục, nhất thời thật đúng là không thể xác định.

Nhận sai Thái Tử, đó chính là xong đời.

Kim Ngô Vệ bên cạnh đã là khom lưng ôm quyền, thỉnh an Thái Tử.

Khương Trạm lặng lẽ thở ra, ôm quyền nói: “Ti chức nhất thời đường đột, mong điện hạ thứ tội.”

Thái Tử quét lượng Khương Trạm, nhàn nhạt nói: “Thân là Kim Ngô Vệ còn lỗ mãng như thế, ngươi đây là thái độ thỉnh tội với bổn cung sao?”

Mỗi một lần đối đầu với lão Thất đều xui xẻo, lần gần nhất chẳng những bị phụ hoàng mắng máu chó đầy đầu, còn gãy mất một ngôn quan thân cận của hắn, cục tức này còn không xả hắn sẽ tức chết.

Hôm nay hắn nhất định phải để cho lão Thất nếm thử tư vị ngậm bồ hòn! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.