Chân Thế Thành lưu lại trong phòng, cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.
Hoàng Thượng muốn triệu Dương phi vấn tội, vì sao khi Phan Hải đi mà quay lại lại thất thố như thế, mà Hoàng Thượng sau khi nghe Phan Hải thì thầm thế nhưng trực tiếp rời đi, cũng mang đi Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ cùng thống lĩnh Kim Ngô Vệ?
Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên, thống lĩnh Kim Ngô Vệ Uông Hải, lại thêm một Đề đốc Đông Xưởng Phan Hải, ba người này xem như người mấu chốt khống chế trong cung ngoài cung của Hoàng Thượng.
Nhất định là có sự tình gì đó còn cực đoan hơn đã xảy ra, so với chuyện hậu phi và thị vệ tư thông còn cực đoan hơn.
Đại não giỏi về phỏng đoán của Chân Thế Thành nhanh chóng vận chuyển.
Phan Hải đi gọi Dương phi, còn có thể có chuyện gì còn cực đoan hơn đây?
Chân Thế Thành đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: Trong điện yến hội tiến hành được một nửa, Thái Tử thân thể không khỏe rời sân ……
Cái ý niệm này xẹt qua trong đại não, khiến cho hắn nháy mắt giật thót, có một loại suy đoán đáng sợ nào đó.
So với Chân Thế Thành lý trí phân tích phỏng đoán, Hàn Nhiên cùng Uông Hải lại đã trợn mắt choáng váng.
Cảnh Minh Đế liếc nhìn bọn họ một cái, trầm giọng nói: “Ra đằng trước trước đi. Phan Hải, Dương phi bên này ngươi trước xử lý một chút.”
Rất nhanh Chân Thế Thành liền chờ được Cảnh Minh Đế trở về.
“Hoàng Thượng ——” Chân Thế Thành bất động thanh sắc tiến lên nghênh đón vấn an.
Cảnh Minh Đế xanh mặt ngồi xuống, Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên lập tức dâng lên một ly trà.
Thường ngày đây đều là việc của Phan Hải, hiện tại Phan Hải không ở trước mắt, Hàn Nhiên chỉ có thể căng da đầu lên.
Cảnh Minh Đế tiếp nhận chung trà, bỗng nhiên ném mạnh xuống mặt đất.
Chung trà giá trị xa xỉ nháy mắt rơi vỡ nát, nước trà bốc hơi nóng chảy dài trên nền gạch lạnh băng.
Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên cùng thống lĩnh Kim Ngô Vệ Uông Hải nhất thời im như ve sầu mùa đông.
Chân Thế Thành ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng Thượng?”
Cảnh Minh Đế liếc nhìn Chân Thế Thành một cái thật sâu, nói: “Thái Tử cùng Dương phi gian díu ——”
Trên đường trở về, Cảnh Minh Đế suy đi nghĩ lại cân nhắc có nên để Chân Thế Thành biết được chân tướng hay không, cuối cùng vẫn quyết định nói đúng sự thật.
Thể diện của ông tất nhiên quan trọng, nhưng việc này phải giải quyết như thế nào mới càng quan trọng.
Chân Thế Thành biết sự thật chẳng qua là nhiều thêm một người biết chuyện, việc này nếu xử lý không tốt lan truyền ra, ông coi như thành trò cười của thiên hạ, mà Thái Tử lại sẽ bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, ghi vào sử sách.
Hậu quả như vậy, ông không thể tiếp nhận.
Nghe Cảnh Minh Đế nói xong, Chân Thế Thành khom người thật thấp: “Hoàng Thượng bớt giận, bảo trọng long thể làm trọng.”
Hàn Nhiên cùng Uông Hải nhất thời khâm phục Chân Thế Thành không thôi.
Bọn họ biết tin Thái Tử cùng Dương phi gian díu thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, Chân đại nhân thế mà còn có thể khuyên Hoàng Thượng đừng nóng giận, phần bình tĩnh này không ai có thể sánh bằng.
Phòng trong thực trống vắng, trừ Cảnh Minh Đế ra thì chỉ có ba người Chân Thế Thành, Hàn Nhiên, Uông Hải.
Cảnh Minh Đế từ trong bạo nộ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt âm trầm chậm rãi đảo qua khuôn mặt mỗi người, từng chữ nói: “Trẫm muốn phế Thái Tử!”
Ba người Chân Thế Thành lập tức quỳ xuống, lời khuyên bảo lại nói không ra miệng.
Khuyên như thế nào? Thái Tử cả phi tử của Hoàng Thượng đều dám ngủ, đó mà là con trai bọn họ bọn họ đã sớm xách dao phay chém chết rồi, còn khuyên cái rắm á.
Đương nhiên, muốn bọn họ phụ họa lời Cảnh Minh Đế cũng không được.
Hiện tại vội vàng phụ họa lời Hoàng Thượng nói, tương lai vạn nhất Hoàng Thượng đổi ý làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời trong nhà lâm vào trầm mặc.
Cảnh Minh Đế nói ra lời này, vốn cũng không có ý tứ trưng cầu ý kiến của ba người.
Ông rất rõ ràng, Hàn Nhiên và Uông Hải chưởng quản hai vệ quan trọng nhất trong cấm quân, với lời ông nói nhất định phải không do dự chấp hành, đây mới là ý nghĩa bọn họ tồn tại, mà không phải như văn võ bá quan còn muốn cùng ông cò kè mặc cả.
Về phần Chân Thế Thành, đây là diệu nhân phi thường đơn giản, so với đám ngôn quan chỉ biết phun nước miếng lung tung không biết làm vui lòng ông bao nhiêu.
Cảnh Minh Đế thấy ba người đều không hé răng, nói tiếp: “Nhưng trẫm không muốn để bất luận kẻ nào biết Thái Tử bị phế có quan hệ với Dương phi.”
Cái này có hơi khó làm.
Thái Tử là trữ quân, căn cơ của quốc gia, không dễ dao động được. Cho dù là Hoàng Thượng, muốn phế Thái Tử cũng nhất định phải đưa ra một lý do hợp lý, bằng không cứ chờ văn võ bá quan tiến hành đánh giằng co dài đằng đẵng đi.
Cảnh Minh Đế nghĩ đến Thái Tử, trong lòng tựa như đốt một mồi lửa, một khắc đều không thể chịu đựng được loại đánh giằng co này.
Với trạng thái này của Cảnh Minh Đế mà nói, ông muốn phế Thái Tử, ai dám nói nhảm liền băm vằm người đó.
“Các ngươi có kiến nghị?”
Tầm mắt Cảnh Minh Đế quét về phía Chân Thế Thành, Chân Thế Thành rũ mi mắt làm như không nghe thấy.
Hắn là một vị quan thành thực, ngoại trừ có hứng thú với phá án, chuyện khác ngàn vạn đừng tìm hắn.
Chuyện phế Thái Tử cũng dám xen vào lung tung, bị bà nương dữ dằn trong nhà biết được là phải quỳ bàn tính.
Cảnh Minh Đế đối với phản ứng của Chân Thế Thành cũng không kỳ quái, tầm mắt tiếp tục đảo qua Hàn Nhiên cùng Uông Hải.
Chống đỡ áp lực cực lớn, Hàn Nhiên mở miệng: “Hoàng Thượng, vi thần có một ý tưởng.”
Có vài chủ ý Hoàng Thượng không phải nghĩ không ra, mà là không tiện nói, lúc này nhất định phải từ người khác nói ra.
Làm tai mắt và nanh vuốt của Hoàng Thượng, làm Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ khiến người nghe biến sắc, hắn ắt phải đảm đương nhân vật này. Chẳng sợ sau thu bị tính sổ, để lại tiếng xấu muôn đời, cũng trốn không được.
“Nói.” Cảnh Minh Đế phun ra một chữ.
“Nếu người xui khiến Kim Ngô Vệ giết hại An Quận Vương là Thái Tử ——”
Trước mắt đang tra vụ án An Quận Vương, văn võ bá quan còn ở trong điện phía trước chờ kết quả, không có bất luận công đạo gì hiển nhiên là không qua được.
Nhưng chân tướng lại là Dương phi cùng thị vệ cấu kết, từ đó lại liên lụy ra chuyện gian díu với Thái Tử.
Hai chuyện này vô luận là chuyện nào truyền ra, ông đều mất hết mặt mũi.
Đem nguyên nhân An Quận Vương chết đẩy đến trên người Thái Tử, liền có đầy đủ lý do phế Thái Tử, cũng ém nhẹm được chuyện của Dương phi xuống.
Đây cũng coi như là đẹp cả đôi đường.
Cảnh Minh Đế yên lặng nghĩ đến đây, âm thầm phi chính mình một tiếng.
Cái rắm chứ đẹp cả đôi đường, không còn Đế vương nào đáng buồn hơn ông nữa.
Đứa con trai duy nhất nguyên Hậu để lại cho ông, Thái tử được ông kỳ vọng cao, vậy mà lại làm ra loại chuyện vi phạm luân thường này.
Thái Tử không phế không được.
Cảnh Minh Đế thở dài thật sâu, nói với Chân Thế Thành: “Chân ái khanh, vụ án An Quận Vương là do ngươi phụ trách, vậy giao cho ngươi.”
Đây là muốn Chân Thế Thành giúp đỡ lấp liếm.
“Xin Hoàng Thượng yên tâm, vi thần biết làm như thế nào.” Chân Thế Thành là người có chừng mực, tuy rằng ham mê phá án, nhưng trầm mê chính là quá trình lột tơ rút kén tìm ra hung thủ, lại không có yêu thích mạo hiểm tức chết Hoàng Thượng nhất định cứ muốn cho thế nhân chứng kiến chân tướng.
Thái Tử cái đồ bùn nhão không trét lên tường được đó, Hoàng Thượng rốt cuộc cũng bỏ được phế đi……
Cảnh Minh Đế đứng dậy, hứng thú rã rời: “Vậy cứ như vậy đi, chờ gió tuyết ngừng liền hồi cung. Hàn Nhiên, Uông Hải, trong khoảng thời gian này trị an liền giao cho các ngươi.”
Hàn Nhiên cùng Uông Hải lập tức ôm quyền: “Xin Hoàng Thượng yên tâm.”
Chân Thế Thành nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được nói: “Hoàng Thượng, vi thần còn có một chuyện nghĩ mãi mà không rõ.”
Cảnh Minh Đế ánh mắt nặng nề nhìn về phía hắn: “Chân ái khanh có chuyện gì nghĩ mãi không rõ?”
“Dương phi xui khiến Kim Ngô Vệ Trương Hổ sát hại An Quận Vương, nhưng bọn họ như thế nào biết hôm nay gió tuyết đến bất chợt, trong đại điện sẽ đột nhiên lâm vào hắc ám?”