Một ngàn lượng đã đủ cho một gia đình sống dư giả thoải mái ở Kinh thành cả đời rồi.
Chỉ là —— Mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, lắc đầu.
Một ngàn lượng này chỉ sợ không có mạng để lấy đâu.
Trước không nói Lĩnh Nam là một vùng đất xa xôi lạnh giá, phải vất vả lặn lội đường xa, chỉ nói Lý đại lang ngốc nghếch đi theo, trên đường bị người ta hại ai mà biết được?
Lập tức có người núp trong đám người hô to.
"Vương gia nói thật dễ nghe, nếu nửa đường các người hãm hại Lý đại lang, người không còn tiền cũng mất, mấy người chúng ta cũng đâu biết được..."
Mọi người nhao nhao phụ họa: " Phải đó, trời cao đường xa, nếu giữa đường Lý đại lang bị hại chết ai biết đây? Đến lúc đó chẳng những đỡ tốn bạc, nói không chừng còn lặng lẽ thả đăng đồ tử này ra ấy chứ..."
Pháp không trách chúng, nhiều người tụ tập lại một chỗ, cũng không sợ bởi vì nói chuyện quá đáng mà bị Yến vương tính sổ.
Hừ hừ, nếu Yến vương mà dám làm thế, thanh danh sẽ càng tệ hơn.
Để mặc mọi người tranh nhau mà nói một lúc lâu, hắn mới nâng tay lên, cao giọng nói: "Xin chư vị nghe Tiểu vương nói đôi lời."
Người rất đông, tuy tất cả đều đang bàn tán lẫn tranh cãi ầm ỹ, nhưng giọng nói của hắn tựa như có lực xuyên thấu, truyền rõ ràng vào trong tai mọi người.
Mọi người bỗng chốc yên tĩnh.
Yến vương muốn nói gì, bọn họ vẫn rất tò mò.
Phải nói rằng, Yến vương xuất hiện ở đây đã đủ để làm tất cả mọi người phải tò mò rồi.
Đã xem bao nhiêu trận náo nhiệt, đây vẫn là lần đầu tiên có quý nhân đứng ra, coi bọn họ là một phần náo nhiệt.
Vừa nghĩ tới thôi đã thấy kích động rồi.
Vì kích động, ánh mắt của mọi người đều sáng quắc nhìn chằm chằm thanh niên tuấn tú đẹp mắt giữa sân.
"Tiểu vương lại mời thêm năm mươi người đi cùng Lý đại lang áp giải phạm nhân, cơm nước bao toàn bộ, khi nào về kinh mỗi người còn được tặng thêm hai trăm lượng bạc."
Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên tránh ở trong đám người xem náo nhiệt giật giật khóe miệng.
Yến vương đúng là ý tưởng gì cũng nghĩ ra được, năm mươi người đi theo quan sai áp giải phạm nhân, còn bao cơm nước, đây là đưa Công chúa đi hòa thân à?
Nhưng mà hắn chỉ có thể mỉm cười đứng ngoài quan sát.
Yến vương ở trước mặt Hoàng Thượng xin hắn phối hợp, hắn còn có thể nói cái gì?
Hàn Nhiên có cảm giác mình bị hố thê thảm, nghĩ đến chi phí vất vả đi đường và tiền ăn uống Yến Vương hứa hẹn đều là tự móc tiền túi, hắn phải hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại được.
Thôi, dù sao cũng không phải xài tiền của hắn, Yến vương có tiền tùy hứng, thích giày vò thế nào thì cứ giày vò như thế đi.
Từ Kinh thành đến Lĩnh Nam, cả đi cả về ước chừng bốn tháng, bao ăn ở, rặt là cho không hai trăm lượng bạc rồi?
Mọi người mặc kệ là biết đếm số hay không biết đếm số đều vội vàng bấm ngón tay tính toán, tính nhẩm xong đỏ mắt muốn khóc.
Công việc này thật sự rất có lời, bọn họ làm lụng vất vả cả năm chưa chắc đã kiếm được ba mươi lượng nữa!
Cái gì, vấn đề an toàn à?
Có cái rắm chứ vấn đề an toàn, bọn họ đông người như vậy, chẳng lẽ Yến vương dám diệt khẩu toàn bộ? Ngẫm lại chỉ biết không có khả năng.
Úc Cẩn nhìn tất cả mọi người một lượt, cao giọng hỏi: "Chư vị cảm thấy thế nào? Nếu như ai nguyện ý có thể báo danh ngay bây giờ, thống kê danh sách ngay tại đây luôn."
Mọi người nghe xong lập tức điên cuồng, không ít người chen lên phía trước, hô to: "Ta báo danh, ta báo danh!"
Trong lúc nhất thời, không còn ai nhớ ném rau héo lên người Đậu biểu thúc nữa.
Lý đại lang một ngàn lượng, năm mươi người mỗi người hai trăm lượng, tổng cộng chính là một vạn một ngàn lượng.
Vì áp giải gã đến Lĩnh Nam, Yến vương nguyện ý bỏ ra một vạn một ngàn lượng bạc... Hu hu hu, sớm biết bản thân mình đáng tiền như thế, gã liền bán mình cho Yến vương cho rồi, dẫu gì nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.
Nếu Úc Cẩn mà biết nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài được dùng như thế, chỉ sợ sẽ giận đến bật cười.
"Vương gia, mọi người lộn xộn như vậy, rất dễ xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau."
"Xin yên lặng một chút ——" Úc Cẩn cao giọng.
Tiền tài đả động lòng người, lúc này khuôn mặt tuấn tú của Yến vương lại không hề có tác dụng gì cả, tiếng la của mọi người át cả thanh âm của hắn.
Úc Cẩn phất tay.
Nhị Ngưu đang ngồi xổm cách đó không xa vui vẻ chạy tới, dáng vẻ dịu ngoan chờ đợi phân phó.
Úc Cẩn xoa xoa đầu Nhị Ngưu: "Nhị Ngưu, kế tiếp phải xem ngươi rồi, thể hiện tốt sẽ được ăn thịt chưng."
Hai mắt Nhị Ngưu bỗng chốc sáng bừng, ngó xung quanh một chút, chân sau dùng sức đạp một cái leo lên ghế thang.
Ghế thang vốn không chắc chắn, lúc sáng hí tử hì hục biểu diễn vì muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, sau khi xong việc thì dùng dây thừng cột lại.
Vóc dáng Nhị Ngưu vô cùng linh hoạt, rất nhanh đã leo đến vị trí cao nhất, ngửa mặt lên trời hú dài.
Sắc mặt Úc Cẩn đen thui.
Gia hỏa Nhị Ngưu giỏi nhất gây chú ý, hắn chỉ bảo nó sủa to hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người thôi, ai biết con cờ hó này lại nhảy lên cao như vậy!
Úc Cẩn ngửa đầu nhìn độ cao của ghế thang, có chút hoa mắt.
Quái lạ, buổi sáng khi hí tử đứng ở trên đó, hắn không hề thấy hoa mắt gì cả.
Mà theo một tiếng hú giống chó không phải chó, giống sói không phải sói, đám người nhất thời yên tĩnh.
"Mau nhìn trên ghế thang kìa, một con sói thật lớn!"
Sói?
Mọi người theo bản năng lui về sau một bước, ngửa cổ nhìn chằm chằm.
Phát hiện phía dưới yên tĩnh, thấy đã đạt được mục đích, Nhị Ngưu vẫy vẫy đuôi nhanh nhẹn nhảy từ ghế thang xuống dưới.
Má ơi, một con sói biết leo cây!
Da đầu của mọi người nhất thời nổ tung, cũng may nhiều người nên can đảm, nhất thời còn chưa có phát sinh tình huống co giò bỏ chạy.
Quá đáng sợ rồi?
Nhị Ngưu đi bộ đến bên người Úc Cẩn ngồi xuống, khinh bỉ nhìn đám người xung quanh, há to miệng: "Gâu!"
Nhị Ngưu vừa sủa một tiếng, sắc mặt mọi người trở nên thật cổ quái.
Vậy hóa ra đại gia hỏa này là một con... chó?
Nhị Ngưu bất mãn dùng đuôi đập đập mặt đất.
Loài người ngu xuẩn, nó có một khuôn mặt chó tiêu chuẩn như vậy mà nhận không ra?
Úc Cẩn quăng cho Nhị Ngưu một ánh mắt khi nào về tính sổ, cất giọng nói: "Không nghĩ tới chư vị nhiệt tình như thế, là Tiểu vương lo lắng không chu toàn. Như vậy đi, chọn ra năm mươi người này Tiểu vương giao cho Lý đại lang quyết định, để hắn chọn ra năm mươi người đáng tin theo hắn cùng áp giải phạm nhân, chư vị không có ý kiến chứ?"
Úc Cẩn nói xong, người xem náo nhiệt nhao nhao la: "Không có ý kiến —— "
"Cảm tạ chư vị thấu hiểu." Úc Cẩn nói xong, nhìn về phía Lý đại lang, "Không biết an bài như vậy, huynh đài còn có ý kiến hay không?"
Lý đại lang giật giật môi, sắc mặt biến hóa liên tục.
Nói lý lẽ, đường đường Vương gia làm đến như thế hắn còn có thể thế nào?
Luận về tình ——
Lý đại lang lúng ta lúng túng hồi tưởng: "Nhưng mà tức phụ ta không về được nữa..."
Trong mắt Úc Cẩn rõ ràng có áy náy, thở dài thật sâu với Lý đại lang: "Tiểu vương biết nương tử Lý gia với huynh đài mà nói là bảo vật vô giá, Tiểu Vương tại đây nói với huynh đài một tiếng thật có lỗi..."
Lý đại lang chỉ là một người bán hàng rong nhỏ bé, mà đường đường Vương gia lại chắp tay thi lễ với hắn như vậy, hắn lập tức hoảng hốt liên tục đáp lễ: "Vương gia không cần như thế, không cần như thế —— "
Những người ở đây thấy tình cảnh này thật giống trong thoại bản, không hẹn mà cùng cảm khái: Yến vương thật sự là một người tốt.
Người của các phủ phái tới ẩn nấp trong đám người đều lặng lẽ hồi phủ bẩm lại với chủ tử những gì mình chứng kiến được.
Trong Dưỡng Tâm Điện, Cảnh Minh đế nhắm mắt nghe Hàn Nhiên bẩm báo lại tất cả, chậm rãi mở mắt ra.
Lão Thất lại có thể nghĩ ra biện pháp để khổ chủ tự mình áp giải phạm nhân?
Cứ như vậy, mọi nghi ngờ của dân chúng với vụ án này sẽ biến mất.
Tiểu tử thúi Lão Thất, đây là còn dám diễn hơn cả thoại bản nữa à!