Tự Cẩm

Chương 668: Lễ Tân Hỏa 



Các trưởng lão mồm năm miệng mười, rất có khí thế không gặp được Thánh Nữ thề không bỏ qua.

Dĩ nhiên vào lúc này Đại trưởng lão sẽ không để cho Khương Tự ra gặp người.

Giả dù sao cũng là giả, nếu bây giờ lộ ra dấu vết, ngay cả lễ Tân Hỏa ngày mai cũng sẽ không xong.

Với Đại trưởng lão mà nói, trước trấn an tộc nhân, uy hiếp người ngoại tộc, đây là việc cấp bách. Còn về cái khác, xong lễ rồi nói sau.

“Chư vị trưởng lão yên tâm, trên lễ Tân Hỏa A Tang chắc chắn sẽ lộ diện.” Mặc các trưởng lão nói ra sao, Đại trưởng lão vẫn như cũ không dao động.

Trưởng lão mặt vuông dài không cam lòng nói: “Đại trưởng lão, nếu Thánh Nữ đã xuất quan, vì sao bây giờ vẫn không ra gặp người? Lẽ nào trong đó có vấn đề?”

Ánh mắt Đại trưởng lão lạnh lùng, nhìn chằm chằm trưởng lão mặt vuông dài chậm rãi hỏi: “An trưởng lão cho rằng có vấn đề gì?”

Trong tộc người có dị thuật dịch dung còn tinh vi hơn cả Đại trưởng lão chính là vị An trưởng lão này.

Trưởng lão mặt vuông dài ánh mắt lấp lóe, quyết tâm nói: “Lẽ nào Đại trưởng lão không nghe thấy những lời đồn gần đây?”

Sắc mặt mọi người trở nên khác thường.

Những lời đồn đại đó bọn họ đều có nghe nói, chỉ là ai cũng không tiện nói ra miệng thôi.

“Lời đồn?” Mặt Đại trưởng lão căng chặt.

Trưởng lão mặt vuông dài dứt khoát nói ra: “Không sai, tộc nhân đều nói Thánh Nữ lâu không lộ mặt, căn bản không phải đang bế quan tu luyện, mà là sớm đã qua đời ——”

“Nói bậy!” Đại trưởng lão đột nhiên vỗ bàn cái rầm, mặt đầy giận dữ, “An trưởng lão, tộc nhân ngây thơ, tin những lời đồn nhảm đó thì cũng thôi, ngươi thân là một thế hệ trưởng lão của tộc ta, tại sao vẫn tin những lời nói vô căn cứ đó?”

Trưởng lão mặt vuông dài không hề lùi bước: “Một khi đã như vậy, sao Đại trưởng lão không mời Thánh Nữ ra đây gặp mặt, cũng để cho đám người chúng ta yên lòng.”

Đại trưởng lão xoay người, ngữ khí kiên quyết: “Các ngươi trở về đi, ngày mai trên lễ Tân Hỏa tự nhiên có thể nhìn thấy A Tang.”

Mọi người thấy Đại trưởng lão kiên quyết như thế, chỉ đành hậm hực rời đi.

Sau khi trưởng lão mặt vuông dài trở về sắc mặt vô cùng âm trầm, một vị Đại trưởng lão thân cận đời thứ hai khuyên nhủ: “Nếu Đại trưởng lão đã nói trên lễ Tân Hỏa Thánh Nữ sẽ xuất hiện, ngài cũng chớ có tranh chấp với Đại trưởng lão, mọi việc cứ chờ ngày mai gặp mặt sẽ hiểu thôi.”

Trưởng lão mặt vuông dài mang nét mặt âm tình bất định: “Ta chỉ sợ Đại trưởng lão một tay che trời, lừa gạt tộc nhân…… Thôi, chờ ngày mai rồi nói.”

Hôm sau là một ngày đẹp trời.

Tộc nhân Ô Miêu theo ngày đẹp trời cùng tới tiết Tân Hỏa, trên mặt mỗi người đều cười tươi như hoa.

Nhưng dưới tươi cười này lại cất giấu thấp thỏm.

Lại là lễ Tân Hỏa mỗi năm một lần, Thánh Nữ sẽ xuất hiện sao?

Nếu Thánh Nữ vẫn không xuất hiện, có phải lời đồn kia là sự thật hay không?

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, những tộc nhân bình thường này liền cảm thấy rất sợ hãi.

Nếu không có Thánh Nữ, Ô Miêu bị chặt đứt truyền thừa làm sao có thể làm đầu lĩnh của mười mấy bộ tộc, bọn họ lại dựa vào cái gì áo cơm vô lo?

Cửa làng mở ra, người của mười mấy bộ tộc đều đã tới.

Mỗi bộ tộc nhiều thì hơn mười người, ít thì mấy người, sẽ ở dưới sự chủ trì của Đại trưởng lão Ô Miêu tham gia lễ Tân Hỏa, tiếp tục lấy lửa cho từng người trong bộ tộc.

Đây là một ngày duy nhất mỗi năm một lần mà bọn họ có thể đi vào bộ lạc Ô Miêu.

Ô Miêu độc trùng vô số, chướng khí vờn quanh, chỉ có đeo lên túi thơm mà người Ô Miêu đặc chế ra đi vào cửa, mới có thể bảo đảm không bị độc trùng, chướng khí quấy nhiễu.

Loại túi thơm này chỉ có công hiệu hơn nửa ngày, vừa đủ để người ngoại tộc tham gia xong lễ Tân Hỏa.

Người mặc phục sức khác nhau đi tới đi lui, có nam có nữ, có già có trẻ, nếu như nhìn kỹ liền có thể phát hiện ra những người này vẫn duy trì khoảng cách như có như không với mấy người áo xanh.

Trên mặt những người mặc áo xanh đều không có bao nhiêu biểu tình, kể cả thiếu niên duy nhất cũng thần sắc đờ đẫn, không có lòng hiếu kỳ mà bạn cùng lứa nên có.

Lấy Đại trưởng lão cầm đầu tất cả các trưởng lão Ô Miêu đều tiếp đón những người này.

Một nam tử trung niên thân mặc áo bào trắng ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Đại trưởng lão, không biết hôm nay người nhóm lửa là ai? Hay là vẫn như năm trước do ngài tự mình động thủ?”

Đại trưởng lão liếc nam tử một cái, nhàn nhạt nói: “Ta thân là Đại trưởng lão Ô Miêu, tự mình động thủ lại càng thể hiện thành kính, lẽ nào tộc trưởng Tuyết Miêu ghét bỏ?”

Nam tử cười nói: “Đại trưởng lão nói đùa, ta sao dám ghét bỏ? Chỉ là dĩ vãng người nhóm lửa vẫn luôn là Ô Miêu Thánh Nữ, mấy năm nay lại do ngài động thủ, có chút kỳ quái thôi.”

Người của bộ tộc khác lặng lẽ trao đổi ánh mắt, mỗi người mang một tâm tư.

Ô Miêu với Tuyết Miêu, bên ngoài không xé rách mặt, kỳ thật đối đầu đã lâu.

Kỳ thật Tuyết Miêu với Ô Miêu vốn là một tộc, sau đó bởi vì một ít mâu thuẫn mà tách ra, mới có hai tộc. Tuyết Miêu thế yếu, ở trong mắt bộ tộc khác chỉ là dựa vào Ô Miêu tộc mà tồn tại, mà đối với Tuyết Miêu tộc mà nói mọi việc hiển nhiên không phải như thế.

Đặc biệt là đời trước đó Ô Miêu không có Thánh Nữ, mà  Thánh Nữ nhiệm kỳ này lại mấy năm chưa lộ diện, đã sớm khiến Tuyết Miêu ngo ngoe rục rịch.

Đại trưởng lão bình tĩnh uống một ngụm trà: “Việc của tộc ta, Tuyết Miêu tộc trưởng không cần nhọc lòng.”

Giọng nói vừa mới rơi xuống, tiếng kèn đột nhiên vang vọng toàn bộ thôn làng, mọi người an tĩnh lại, chỉ có tiếng kèn càng thêm lảnh lót du dương.

Ngay trong tiếng kèn không gián đoạn này, một người nữ tử huyền y tóc đen chậm rãi đi tới, từng bước một đi về phía đài cao.

Sau vài giây toàn trường yên tĩnh trong nháy mắt bị đánh vỡ, tộc nhân Ô Miêu bắt đầu kích động.

“Thánh Nữ, là Thánh Nữ!”

Bịch một tiếng, có người quỳ xuống, ngay sau đó vô số tộc nhân cùng quỳ xuống, lễ bái nữ tử huyền y.

Người của những bộ lạc khác hai mặt nhìn nhau, tộc trưởng Tuyết Miêu khẽ biến sắc. 

Thánh Nữ Ô Miêu thật sự còn sống?

Mắt ông ta sáng quắc đuổi theo vị nữ tử huyền y. So sánh với khuôn mặt thiếu nữ non nớt của ba năm trước đây, nữ tử trước mắt tuy thành thục hơn, lại là cùng một người không thể nghi ngờ.

Giờ khắc này, tộc trưởng Tuyết Miêu cảm thấy uể oải vô cùng.

Ngược lại với các bộ tộc khác, tộc nhân Ô Miêu hiển nhiên như được ủng hộ, ai ai cũng kích động không thôi.

Khương Tự ở trong ánh mắt chăm chú của vạn người đi đến đài cao, hoàn thành lễ nghi bái thần cầu phúc, không xảy ra sai lầm nào, âm thầm làm trái tim đang treo lơ lửng của đám người Đại trưởng lão rơi lại như thường.

“Nhóm lửa ——” Đại trưởng lão hô.

Khương Tự cầm mộc toại* trong tay, bắt đầu nhóm lửa.

( * Mộc toại 木燧: Đồ lấy lửa ở cây)

Khúc gỗ trải qua bào chế đặc thù nhanh chóng rực lên ngọn lửa sáng ngời.

Toàn bộ lạc nhất thời một mảnh vui mừng, tiếng chiêng trống vui sướng vang lên, mọi người bắt đầu ca hát nhảy múa.

Khương Tự đứng ở trên đài cao nhìn về phía Đại trưởng lão, liền thấy Đại trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu với nàng, ánh mắt lộ ra ý cười.

Con ngươi nàng khẽ chuyển, tùy ý lướt qua bốn phía, tầm mắt xẹt qua nơi nào đó hơi hơi dừng lại trong một chớp mắt.

Một thiếu niên đứng sau lưng một lão gia áo xanh cực kỳ quen mắt.

Khương Tự nhanh chóng nhận ra thiếu niên đó là ai, chính là thiếu niên đuổi thi đã cứu được trên đường đến phía Nam - Vân Xuyên.

Ngoài ý muốn phát hiện thiếu niên đuổi thi cũng không nổi lên bao nhiêu gợn sóng trong lòng Khương Tự, nàng yên lặng bước xuống đài cao, đi về phía Đại trưởng lão.

Ánh mắt của tộc nhân đang nhảy múa vẫn đuổi theo Thánh Nữ đã lâu không thấy, giống như dỡ xuống gánh nặng trên mặt toát lên ý cười nhẹ nhõm, làm cho dáng múa của bọn họ càng bung xõa linh động hơn.

Toàn trường càng lúc càng náo nhiệt, người có chút địa vị bắt đầu gia nhập đám người nhảy múa, bao gồm cả người của bộ tộc khác.

Niềm yêu thích ca hát nhảy múa đã khắc thật sâu vào trong xương cốt những con người này, là phương thức quan trọng nhất để bọn họ biểu đạt niềm vui sướng.

Thiếu niên đuổi thi Vân Xuyên cũng đi vào trong đám người đang nhảy máu.

Hắn không phải vì nhảy múa, mà là phát hiện một gương mặt quen thuộc. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.