- Phong hoa tuyết nguyệt, thật tốt làm sao! - Niệm Khanh chỉ cảm thấy cả người cực kì nóng, đương nhiên không phải là do động tình mà là bị chọc tức, ai bị nhìn thấy hết thì tâm tình cũng không tốt.
Mấy người này là vì nàng muốn giết thời gian, muốn kiếm chút chuyện vui nên mới giữ lại, nhưng nàng vạn vạn lần không ngờ đến chuyện này, tự nhiên nàng có cảm giác đánh rơi tảng đá trúng phải chân mình.
Nếu bản thân nàng không nằm trong đó thì nàng sẽ rất thích thú xem diễn, nhưng cố tình một bị hại lại là nàng thì sao nàng có thể không tức giận! Chỉ cần nghĩ đến bản thân bị bốn người thấy hết thì trong lòng lại nghẹn khuất, hận không thể đem các nàng ra chém vạn đao cho thỏa mối hận trong lòng.
- Nguyệt Chi Loạn! Tên tiểu nhân vô sỉ! – Mặt Ly Tuyệt vốn hơi hồng do khí nóng giờ lại đỏ như có thể nấu chín trứng - Ngươi đi ra đây! – Chuyện nàng ta hất mực vào mặt nàng lần trước nàng còn chưa tìm nàng ta tính sổ, nay tội càng nặng thêm, dám học đi rình trộm người ta tắm, trình độ này còn thấp sao!
- Lạc Nhân, nếu muốn xem thì quang minh chính đại mà xem, lén lút làm gì? - Nhìn bộ dạng sắp tức chết của Niệm Khanh thì trong lòng Du Lăng lại khoái chí - Đi ra đây! - Đương nhiên nói không ngại là giả, chẳng qua là nàng nói để chọc Niệm Khanh mà thôi.
Ngươi còn châm lửa thổi gió? - Ly Tuyệt, Niệm Khanh, Vị Triều hung hăng trừng mắt nhìn Du Lăng - ngươi cho Lạc Nhân nhà ngươi xem cũng đừng kéo chúng ta theo!
Hoa Chi Phá, Nguyệt Chi Loạn, Tuyết Chi Lạc hận không thể làm thịt Phong Chi Lâu - Tên cầm thú này, sao ngươi không chết đi! Nếu không vì ngươi thì làm sao chúng ta có thể bị phát hiện chứ? Hơn nữa nhìn sắc mặt tứ đại hoa khôi khó coi như vậy, những ngày sau không biết sẽ sống thế nào!
- Kỳ thật là các ngươi hiểu lầm, chúng ta không thấy gì cả! – Ánh mắt Hoa Chi Phá lộn vòng vòng không dám nhìn Niệm Khanh, hôm nay đã bổ củi một ngày, nếu lần này không chết thì sau này sẽ tiếp tục như hôm nay.
- Đúng vậy, ta mộng du! Ta ngất! – Nguyệt Chi Loạn tựa vào vai Tuyết Chi Lạc, kết quả bị người ta vô tình đẩy ra: - Cút!
- Vị Triều, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không thấy của ngươi là hình măng! - Phong Chi Lâu đứng lên, nghiêm túc nhìn Vị Triều đại mỹ nhân gần trong gang tấc.
Ba cầm thú nghe được lời nói của Phong Chi Lâu lập tức hít sâu - đồ ngu nhà ngươi! Ngươi đã nói là măng còn bảo là không thấy sao! Cũng may là Vị Triều ở trong nước, nếu không phỏng chừng đã một tát chết tươi ngươi.
- Phong Chi Lâu! Ngươi vô sỉ! - Vị Triều bị tức không nhẹ, cũng không còn quan tâm đến chuyện có thể dùng võ hay không, hất nước ra ngoài, nước chở nội kình của nàng hung hăng đánh vào má phải của Phong Chi Lâu.
Phong Chi Lâu trừng lớn mắt, võ công thật tuyệt vời! Chẳng qua là...
- Ngươi đánh ta? - Nàng lớn từng này còn chưa bị ai đánh vào mặt bao giờ, ở trong quan niệm của nàng, đánh người cũng không đánh mặt, mặt là thể diện, sao có thể bị người đánh tùy tiện chứ!
- Ta đánh đấy, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi! - Giờ khắc này thì băng sơn cái gì, lạnh lùng cái gì cũng đã bay lên chín tầng mây, nếu có thể giết Phong Chi Lâu thì chắc Vị Triều cũng sẽ không do dự.
- Lâu đệ, bình tĩnh! - Hoa Chi Phá ngăn chặn ý niệm bạo lực đang nổi lên trong đầu Phong Chi Lâu, giọng nói cũng có chút lạnh - Kỳ thật chúng ta vốn không định nhìn lén, ngươi xem quần áo trên người chúng ta, kỳ thật chúng ta là đến đây tắm trộm, ai kêu hôm nay các ngươi chỉnh chúng ta mạnh tay như vậy? Ai còn sức lực mà đi nấu nước tắm rửa! Chỉ là không ngờ vừa vặn gặp phải các ngươi thôi!
Lời này của Hoa Chi Phá vừa ra khiến tứ đại hoa khôi cũng bình tĩnh hơn, nhìn quần áo không chỉnh tề của bốn người, trên tóc còn dính bọt nước, xem ra thật sự là vừa tắm rửa, cũng có một chút cảm thấy áy náy, dù sao cũng là mình chỉnh các nàng.
- Chẳng lẽ là chúng ta sai? - Niệm Khanh thấy Hoa Chi Phá phân tích hợp tình hợp lý, trong lòng lại có lửa, nàng ta học được cách chống đối nàng từ khi nào vậy? Còn dám phản đối nàng!
- Kỳ thật, chúng ta không thấy gì cả! Sương mù dày như vậy, có thể thấy cái gì chứ? – Đối diện Niệm Khanh, Hoa Chi Phá cũng bắt đầu lo lắng không ngừng, không có biện pháp, đây là chứng bệnh sợ hãi.
- Đúng vậy, nếu các ngươi cảm thấy thiệt thòi, cùng lắm chúng ta cởi sạch cho các ngươi nhìn lại, mọi người đều là nữ nhân, có vấn đề gì chứ! – Lời này của Phong Chi Lâu dính không biết bao nhiêu tiện nghi, ba cầm thú còn lại khóe miệng co quắp, muốn cởi ngươi đi mà cởi, dựa vào cái gì dính tới chúng ta.
Tứ đại hoa khôi hiện tại đã không chịu nổi nữa, sao lại có người vô sỉ như vậy chứ!
- Các ngươi cút cho ta! - Vị Triều cắn răng rít lên.
Bốn người vừa nghe đến "cút" thì mắt sáng lên, vừa định đi lại dừng bước.
- Lão đại, bây giờ chúng ta mà đi thì khẳng định ngày mai sẽ thực thê thảm! Các nàng ở trong nước không làm gì được chúng ta, nếu mặc quần áo xong thì... - Tuyết Chi Lạc phân tích rõ ràng, ba cầm thú còn lại nghe cũng liên tục gật đầu.
Đúng vậy! Không thể đi!
- Sao các ngươi còn chưa cút! – Lần này là Ly Tuyệt nói, không có cách nào khác, gặp phải bốn người này thì tính tình ôn nhu hơn nữa cũng sẽ bùng nổ!
- Các ngươi phải cam đoan ngày mai không được chỉnh chúng ta, nếu không chúng ta sẽ không đi ra! - Nguyệt Chi Loạn trả lời Ly Tuyệt, ánh mắt như có như không nhìn cần cổ nhẵn nhụi của nàng.
- Đúng vậy, còn nữa, chúng ta muốn ăn thịt, muốn khối lớn, không phải thịt vụn! - Phong Chi Lâu nhớ tới ngày đó chỉ ăn cháo, ngay cả một miếng thịt lợn cũng không có! Kỳ thật, chế độ ăn của Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu khá tốt, hạ nhân còn có thịt vụn để ăn, chỗ khác chỉ có rau xanh cải củ, làm sao có nửa bóng dáng của thịt!
- Còn nữa, Du Lăng, ngươi không được đánh ta nữa! Ta vốn không thể múa, sao ngươi có thể đánh người như vậy! - Tuyết Chi Lạc đã sớm lau khô máu mũi, không quên mưu cầu lợi ích cho bản thân, chỉ cần nhớ tới chuyện bị Du Lăng cho ăn đòn hiểm thì lập tức hận! Không phải hận Du Lăng tâm ngoan thủ lạt (tâm địa độc ác, ra tay tàn độc) mà là hận bản thân mình ngu ngốc! Lòng tự tin của nàng đều bị Du Lăng đánh hỏng hết.
- Cuối cùng, cho dù chúng ta đi tỉ thí thanh lâu mà không thắng được thì các ngươi cũng không được bắt chúng ta đi bán thân! - Cái này rất quan trọng, bán cho tứ đại hoa khôi thì có thể bàn, bán cho người khác thì nghĩ đều đừng nghĩ, Hoa Chi Phá bổ sung nói.
- Được một tấc lại muốn tiến một thước! - Vị Triều nhớ tới ngôn từ của Phong Chi Lâu liền cảm thấy nghẹn lợi hại, cùng nhau ra điều kiện, nàng đã mất mặt như vậy bao giờ!
- Được! Lạc Nhân, ta đồng ý! Tuyệt đối sẽ không đánh ngươi! - Du Lăng gật đầu, không thể dùng tay đánh thì có thể dùng chân đá!
Ly Tuyệt rất muốn trừng chết luôn Nguyệt Chi Loạn, còn không đi, ngươi còn muốn thế nào!
- Được! - Niệm Khanh tựa hồ nghĩ tới gì đó, lạnh lùng cười – Những điều này chúng ta đều đáp ứng! Hiện tại các ngươi có thể đi ra ngoài! - Nàng ghét nhất là bị uy hiếp, nếu là người khác sớm đã chết tám mươi lần.
- Thật? - Tứ cầm thú có chút không tin, thỏa hiệp nhanh như vậy?
- Tuyệt không giả! - Niệm Khanh nhìn thoáng qua mấy người, ba nữ còn lại đều gật đầu mặc dù có chút không cam lòng.
- Được! Một khi đã như vậy, không quấy rầy mọi người nữa – Bốn cầm thú vội vàng sửa sang lại quần áo, mở cửa nhỏ chạy vội ra ngoài.
Trời ạ! Vừa rồi là dùng hết dũng khí cả đời đấy.
- Thật sự cứ bỏ qua cho các nàng như vậy? - Ly Tuyệt nhìn chằm chằm hướng Nguyệt Chi Loạn rời khỏi, trong lòng có điểm bối rối, nắm tay nhẹ nhàng thả lỏng.
- Sao có thể? Niệm Khanh tuyệt đối sẽ không chịu để người khác uy hiếp! - Du Lăng lười biếng nói - Nàng tất nhiên có chiêu sau.
Vị Triều nhăn mặt nhíu mày:
- Chiêu sau?
Niệm Khanh gật đầu, mắt nhìn Vị Triều tràn đầy giảo hoạt, cười:
- Vị Triều, lần này phải nhờ ngươi!