- Loạn Loạn, rốt cuộc là ngươi chọn phải cái gì? Cho ta xem! - Phong Chi Lâu thấy thái độ khác thường của Nguyệt Chi Loạn, không cho các nàng xem tờ giấy cũng không nói cho các nàng biết, cảm thấy hơi kỳ quái. Loạn Loạn kia miệng rộng đến tai, từ khi nào lại im lặng như vậy, hài hòa như vậy!
Trong lòng Nguyệt Chi Loạn bộp chộp một chút, chẳng lẽ Lâu đệ thần kinh phát hiện ra cái gì? Mắt nhìn Hoa Chi Phá và Tuyết Chi Lạc một cái rồi lại dùng thân mình làm thế phòng thủ, hai người nhìn thấy lập tức hiểu ra.
- Loạn nhi như vậy chắc là chuyện rất đơn giản thôi, có lẽ cũng không cần Lâu đệ ngươi xuất thủ - Hoa Chi Phá vỗ vỗ bả vai Phong Chi Lâu - Lâu à, lần này ngươi cứ vui vẻ đi, có lẽ một mình Loạn cũng có thể thu phục. Chắc hẳn là Ly Tuyệt nhà nàng hảo tâm, hạ thủ lưu tình.
- Đúng vậy, ta cảm thấy cái Loạn nhi chọn phải là của Ly Tuyệt, mà chuyện Ly Tuyệt muốn làm thì tự nhiên là muốn Loạn nhi đi làm, cho nên khẳng định là không cần tới chúng ta, Lâu đệ, yên tâm đi - Tuyết Chi Lạc vỗ bả vai còn lại của Phong Chi Lâu, rất nhàn nhã nói.
Tuy rằng Hoa Chi Phá và Tuyết Chi Lạc không biết Nguyệt Chi Loạn chọn phải tờ giấy của ai, nhưng dựa theo kịch tình thì phải là của Ly Tuyệt mới đúng, đương nhiên cũng có thể không phải.
Phong Chi Lâu ngẫm lại cũng đúng, gian tình của Loạn nhi của Ly Tuyệt dù sao cũng không cần gì đến mình, vậy là tốt nhất, nàng đang lười đi làm việc. Nghĩ vậy, nàng cũng đem việc này quăng ra sau đầu:
- Loạn nhi, làm tốt vào, mặt mũi của chúng ta phụ thuộc vào ngươi! - Phong Chi Lâu đắc ý gật đầu.
- Được, nhất định - Nguyệt Chi Loạn nhìn lưng Phong Chi Lâu rồi lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Không may là cười gian này bị Hoa Chi Phá vàTuyết Chi Lạc thấy được, nhớ tới thế phòng thủ của Loạn nhi...Lâu đệ, ngươi bảo trọng!
Hôm nay, sau bữa tối thực phong phú, Nguyệt Chi Loạn không biết lấy ở đâu ra một vò rượu mà mân mê, nhất quyết không say không về. Hoa Chi Phá và Tuyết Chi Lạc đã biết chân tướng nên tất nhiên cũng tận lực chuốc say Phong Chi Lâu, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
- Lâu đệ, nói thật đi, lần trước ngươi thấy những gì? Của Vị Triều nhà ngươi ấy? - Tuyết Chi Lạc giơ chén rượu, vẻ mặt đáng khinh.
Phong Chi Lâu vừa nghe thấy lời của Tuyết Chi Lạc thì trên mặt đầy vẻ hưng phấn:
- Vị Triều nhà ta ấy hả, hề hề, lớn nhỏ vừa dủ, không quá lớn như phương Tây - Nói xong nốc liên tiếp thêm ba chén rượu – Con gái phương Tây quá tục, con gái Trung Quốc vẫn xinh đẹp hơn!
- Lâu đệ, nếu buổi tối cho ngươi ở chung cùng Vị Triều, chỉ hai người các ngươi, ngươi có bản lĩnh bóc trần Vị Triều, sau đó tiếp tục hay không? - Hoa Chi Phá cười cười, hỏi.
- Ông là loại người sẽ làm loại chuyện này sao! Đương nhiên nếu Vị Triều tự cởi hết rồi xin ta, dâng lên ngọn nến roi da thì ta sẽ cân nhắc - Phong Chi Lâu dốc rượu, nói đầy kích động và nghiêm túc.
Hầy, xỉn nhanh như vậy! - Tam chích cầm thú không nói gì nữa mà ngồi nhìn Phong Chi Lâu càng uống càng hăng, thẳng đến khi nàng gục xuống bàn mới thở ra.
- Không ngờ nội tâm Lâu đệ lại dâm đãng như vậy! - Nguyệt Chi Loạn xấu hổ - Xem ra chúng ta không có lý do gì không thành toàn cho nàng!
- Có lẽ vậy, ngày mai có lẽ nàng phải cảm tạ chúng ta - Hoa Chi Phá nhìn Phong Chi Lâu đang ngủ, không biết vận mệnh gì đang chờ đón nàng đây!
- Đúng vậy! Ta cảm thấy Lâu đệ vẫn có khả năng làm công - Tuyết Chi Lạc gật đầu, lấy ra dây thừng và vải trắng đã chuẩn bị sẵn, ba người đồng tâm hiệp lực trói Phong Chi Lâu lại rồi đem vải trắng nhét vào miệng nàng.
Người bị trói mê man ngọ ngậy khó chịu một chút, thôi quên đi, ta vẫn nên ngủ thôi.
- Thừa dịp ngay bây giờ mang qua đi - Nguyệt Chi Loạn nói.
Ba người lén lút đi vào tiểu viện của Vị Triều.
- Tối hôm nay tứ đại hoa khôi đều ra ngoài kết bạn, cơ hội tốt! - Xem ra đây là vì tạo cơ hội cho các nàng hành động!
Ba người không chút hoang mang bắt đầu hành động, dù sao loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên phạm phải. Tờ giấy từ trên người Nguyệt Chi Loạn rơi xuống lộn vài vòng, không biết bị gió thổi tới nơi nào.
Trên tờ giấy viết rõ ràng vài chữ.
'Tối hôm nay buộc Phong Chi Lâu vào giường của Vị Triều.'
Vị Triều thật vất vả mới thoát khỏi Du Lăng, Ly Tuyệt, Niệm Khanh, cuối cùng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Tính của nàng có chút lãnh đạm, nhưng trải qua vài năm ở chung thì quan hệ cùng ba nữ kia có thể nói là thân như tỷ muội, có khi còn thân thiết hơn cả tỷ muội, ở trước mặt các nàng, nàng cũng có thể tùy ý, có thể giải phóng bản thân, có đôi khi cũng cãi nhau ầm ĩ với các nàng, nếu không thì ngày qua ngày cũng quá nhàm chán.
Tuy rằng buổi chiều bị các nàng chọc tức muốn chết, nhưng nàng cũng biết dụng ý của các nàng. Bởi vì Phong Chi Lâu vũ nhục Thần Y Sơn Trang, còn vũ nhục cả hậu nhân của Thần Y Sơn Trang, cho nên các nàng muốn giúp nàng hết giận, muốn đưa Phong Chi Lâu lên tận cửa cho nàng bạo ngược.
Tuy rằng biết là ý tốt, nhưng viết cũng thật quá đáng.
Trộm yếm? Nhọc lòng Niệm Khanh ngươi rồi! Hôn môi? Ly Tuyệt, ngươi vẫn là đứa nhỏ đơn thuần trước đây sao!
Thần Y Sơn Trang, bốn chữ vô cùng đơn giản này lại làm cho Vị Triều nhớ lại tất cả những chuyện nàng tưởng như mình sắp quên.
Chuyện cũ phủ đầy bụi như hoa tuyết, chậm rãi, chậm rãi rơi.
Thần Y Sơn Trang thực ra không thuộc về ai cả, mỗi đời trang chủ đều được tuyển chọn qua tầng tầng lớp lớp vòng thi. Sau khi trang chủ chết thì trang chủ kế nhiệm nhất định phải do những trưởng lão lựa chọn. Thần Y Sơn Trang có ba nội trưởng lão, sáu ngoại trưởng lão, còn có hoàng tộc làm khách quý.
Muốn trở thành trang chủ phải có y thuật tuyệt đối cao siêu, có thể nói mỗi một đời trang chủ đều là người có y thuật tốt nhất, nhưng người này cần phải được chín trưởng lão cùng đồng ý và được khách quý hoàng tộc thừa nhận, nếu không thì tiếp tục tuyển đến lúc nào được mới thôi.
Mà Vị Triều, chính là người thiếu chút nữa trở thành trang chủ của Thần Y Sơn Trang. Hoặc có thể nói, ở bước cuối cùng thì nàng bỏ cuộc.
Bởi vì một câu nói của một người.
"Mộ Trầm Tịch, nếu ngươi thật sự thích ta thì hãy bỏ cuộc đi! Chỉ cần không phải là ngươi, ta nhất định có thể thắng!"
"Thì ra chức vị trang chủ này có thể khiến ngươi biến thành như thế, ti tiện!"
"Xin lỗi, nhưng ta nhất định phải ngồi lên vị trí đó."
Mộ Trầm Tịch là tên trước kia của nàng, cũng là vinh quang của nàng ở Thần Y Sơn Trang.
Chỉ có điều, hiện tại nàng tên là Vị Triều, nàng và Thần Y Sơn Trang đã không còn liên quan gì đến nhau.
Kỳ thật, nàng vốn tính bỏ cuộc, chức vị trang chủ không thích hợp với nàng, nhưng thật không ngờ người sư huynh vẫn nói với nàng rằng muốn dựa vào thực lực của chính mình lại nói ra những từ đó với nàng.
Mười năm, làm cho một cô gái ngây thơ không biết gì trổ mã thành giai nhân thanh lệ vô song.
Mười năm, làm cho một nam hài đôn hậu chất phác lớn lên thành công tử phong lưu vô song.
Mười năm, có rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp, cũng có rất nhiều ngây ngô trẻ con.
Hắn muốn, nàng liền cho, bởi vì nàng vốn không hiếm lạ, bởi vì nàng vốn không cần. Chỉ là, thấy rõ một người khiến một giấc mộng vỡ vụn.
Cho nên nàng bỏ đi, rời khỏi nơi nàng đã lớn lên từ nhỏ.
Kỳ thật, nàng vẫn luôn muốn rời đi, chỉ vì có một người, có một giấc mơ giữ chân nàng lại.
Bây giờ, người đã thay đổi, mộng đã vỡ nát, còn có gì đáng giá để ở lại?