Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 50: Trở về Tiêu gia



Một thiếu nữ đang ngồi ở bàn trà, thiếu nữ lúc này ăn mặc một thân màu đỏ hồng bào, trên áo đan thêu vài bông hoa làm cho thiếu nữ trở lên vô cùng xinh đẹp. Nhưng khuôn mặt của thiếu nữ lúc này cực kỳ âm trầm. Thiếu nữ hướng về phía trước đám người nhìn tới. Trong con mắt tràn đầy tức giận cùng oán trách.

Đại hán cầm đầu cả người đầy mồ hôi nói: "Đại tiểu thư việc vừa rồi quả thực chúng ta không đúng nhưng là..."

"Hừ..." thiếu nữ hừ lạnh, đôi mắt mang theo lạnh lẽo sát ý. Nàng mở miệng trách mắng: "Không phải ta nói với các ngươi tuyệt đối không để họ có bất cứ nguy hiểm gì sao? Ngươi ngay cả việc này cũng không làm được cuối cùng còn không có ra tay để hắn bị thương nặng như vậy? Xem ra các ngươi không muốn ở lại trong gia tộc của ta nữa rồi. Mặc dù chức vị của ta không quá lớn nhưng một vài người như các ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng thay thế được...." Miệng của thiếu nữ hấp háy, trong đó còn mang theo vẻ uy hiếp: "Hơn nữa ta còn dám đảm bảo bất cứ thể lực nào cũng khó mà thu giữ các ngươi. Nếu như các ngươi không tin có thể thử!?"

Nghe thấy thế mấy đại hán mồ hôi đều ướt đẫm lưng. Mặc dù một trong số họ có người đạt đến đại đấu sư nhưng điều đó không đại biểu họ có thể đắc tội vị tiểu thư trước mựt này. Người ta vốn là nước nên thì thuyền cũng nên theo, địa vị của tiểu thư hiển nhiên trong gia tộc đang tăng rất mạnh. Mặc dù một số trưởng lão không muốn nhưng theo nhiều nguồn dư âm thì lần này công của tiểu thư cực kỳ lớn, phải nói khiến cho Đặc Thước Nhĩ kiếm được một cuộc làm ăn cực kỳ lớn đủ để bất cứ thế lực nào cũng bị đỏ mắt.

Đại hán cầm đầu, trên trán của hắn đã lấm tấm những hạt mồ hôi to bằng hạt đỗ: "Nhã Phi tiểu thư thực sự lần này có biến cố chúng ta thực sự không thể ra tay!?"

"Biến cố!" Con mắt của Nhã Phi cau lại, nàng khẽ lẩm bẩm. Thiếu nữ xoay mặt về phía mấy đại hán thấy biểu hiện của hắn không giả: "Còn có biến cố gì có thể khiến các ngươi không thể ra tay!?"

Đại hán cắn răng gật đầu nói ra: "Vâng, thưa tiểu thư, đó là một đấu linh cường giả!?"

"Cái gì!?" Nhã Phi giật mình, con mắt mở to tròn. Người mà họ nói không ngờ là một đấu linh cường giả. Thường thường mỗi cấp bậc trong đấu khí là cách nhau khá lớn, nếu là một giai thì chẳng khác nào là trời và đất cả. Chỉ cần một cường giả cấp bậc đấu linh hoàn toàn dễ dàng giết chết đám người này. Đám người này hoàn toàn không có sức phản kháng.

Nhã Phi cau mày lên tiếng nói: "Là thật!"

Đại hán cả người đầy mồ hôi nói: "Thực sự là xác thực. Hơn nữa ta còn biết đấu linh cường giả này là ai!?"

Nhã Phi mở miệng vội hỏi: "Là ai!?"

Đại hán trả lời: "Tam trưởng lão của Mặc gia..."

Nhã Phi hơi ngẩn người ra. Hiển nhiên nàng biết Mặc gia là ai. Mặc gia một trong những đại gia tộc của Gia Mã Đế quốc mặc dù kém Đặc Thước Nhĩ gia tộc nhưng lại dựa hơi vào Vân Lam tông nên hiển nhiên họ hoành hoành có chút vô kỵ. Mặc gia thế lực hầu như chiếm cứ toàn bộ Đông Bắc, một phương bá chủ. Hiển nhiên gia tộc này không phải là không có ẩn dấu. Nghe nói họ có phương pháp cấy ghép bộ phận ma thú lên cơ thể con người nhờ đó cơ thể con người có thể trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Theo như mấy năm trước thì tam trưởng lão của Mặc gia mắc nợ Mộc Ân một cái nhân tình. Hơn nữa hai người cũng là bạn cũ. Lần này lão đi ngang qua không ngờ Mộc Ân lại đưa ra điều kiện này. Hiển nhiên điều kiện khá dễ dàng dù sao Tiêu gia không có nổi một đấu linh cường giả hắn có thể đưa tay dễ dàng diệt nhưng hắn không ngờ mình đi lại khiến cho không kiếm được gì lại bị bỏ mạng tại nơi đó.

Nhã Phi rơi vào trầm ngâm trong chốc lát. Ngay sau đó nàng phất tay nói: "Được rồi các ngươi đi xuống đi!"

Mấy đại hán như được ân xá ngay lập tức vội vàng hành lễ: "Vâng!"

Nhã Phi bàn tay nắm lại, nàng nhìn lên bầu trời, thiếu nữ khe khẽ thở dài: "Ta vẫn quá yếu a. Ta chẳng thể giúp được gì cho hắn!?"

Tiêu gia...

Thanh y nữ tử đứng ở một góc bên cạnh, nàng trâm ngâm nhìn phương xa. Một bóng ảnh màu đen ngay lập tức tiến tới hành lễ với thiếu nữ. Trong giọng nói của hắc bào không ngờ lại là một nữ nhân: "Tiểu thư, ta đã điều tra ra đám người đả thương tới Tiêu Sơn thiếu gia!?"

Nghe thấy thế thiếu nữ gật đầu nói: "Nói!"

Hắc y nữ tử dùng âm thanh bình tĩnh nói ra tất cả lai lịch của những người này. Nghe xong khóe mắt của thanh y nữ tử hơi hơi co giật. Giống như cảm nhận được tâm tình của thiếu nữ, hắc bào y nữ nhân đột nhiên lên tiếng nói: "Tiêu Sơn thiếu gia đã đối với tiểu thư như vậy hà cớ gì tiểu thư phải..."

"Dừng..." Thanh y nữ tử đột nhiên cắt lời của hắc y nữ nhân. Có vẻ trong lời nói của thanh y nữ tử mang theo nét không vui. Cảm nhận được tâm tình của thiếu nữ, hắc y nữ tử chỉ thở ra một hơi cũng không có tiếp tục nói chuyện. Thanh y nữ tử lên tiếng hỏi: "Thương thế của hắn thế nào!?"

Hắc y nữ tử bình thản lên tiếng nói: "Thưa tiểu thư, theo như ta biết thì Tiêu Sơn thiếu gia bây giờ đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm. Hơn nữa ta phát hiện một chuyện..." Nghe thấy thế thanh y nữ tử thoáng có chút thất thần, hắc y nữ tử lại tiếp tục nói: "Linh hồn lực của ta tiến hành dò xét thân thể của Tiêu Sơn thiếu gia phát hiện một nguồn năng lượng vô cùng quỷ dị. Có vẻ như công pháp của Tiêu Sơn thiếu gia tu luyện vô cùng đặc biệt. Nguồn năng lượng này đang khôi phục thân thể của Tiêu Sơn thiếu gia quả thực bất khả tự nghi. Thân thể của hắn quả thực vô cùng kỳ bí toàn bộ kinh mạch đan điền đã bị đánh nát nhưng khi ta dùng linh hồn lực dò xét không ngờ nguồn năng lượng kia lại cản trở linh hồn của ta dò xét..."

Hắc y nữ tử liên tục đưa ra những vấn đề mình dò xét được trên người của Tiêu Sơn cho thanh y nữ tử. Hơn nữa đặc biệt nàng nhấn mạnh về việc tốc độ chữa thương của hắn. Tốc độ khôi phục của hắn so với ma thú còn mạnh mẽ hơn nhiều. Thanh y nữ tử sau khi nghe xong rơi vào trầm tư. Sau hơn nửa ngày nàng mới phất tay: "Được rồi ta đã biết!"

Hắc y nữ tử hành lễ ngay sau đó nhanh chóng rời đi. Thanh y nữ tử khe khẽ lẩm bẩm: "Tiêu Sơn ca ca, huynh còn dấu diếm Huân Nhi bao nhiêu điều đây? Ngươi dấu diếm Huân Nhi thật là khổ a!" Nói xong nàng rơi vào trâm tư. Nàng hương lên trên bầu trời nhìn, một khuôn mặt anh tuấn dần dần hiên ra. Khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi của một tuấn tú thiếu niên có mái tóc màu bạc.

Tiêu Sơn cảm giác đầu óc choáng váng. Hắn mở ra đôi mắt. Ánh sáng lờ mờ chiếu vào mắt hắn làm cho hắn có cảm giác nặng nề. Hắn lắc lắc đầu. Hắn cảm giác được toàn thân đau nhức. Hắn thấy thân thể của mình quấn đầy băng vải màu trắng. Hắn cảm giác được bùng của mình có chút nặng. Hắn nhìn về phía dưới thì thấy một hồng y thiếu nữ đang ngủ trên bụng của hắn.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của nàng. Trên đôi mắt của thiếu nữ vẫn mang theo nét thâm quầng. Hiển nhiên nàng ngủ cũng rất ít. Tiêu Sơn vận động thân thể của hắn một chút. Đột nhiên hắn cảm giác được toàn thân đau đớn. Hắn run lên: "ui...." Hắn cảm giác được toàn thân bị một thứ gì đó véo, ngắt, kéo ra thành nhiều mảnh. Cơn đau lan tràn toàn thân.

Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt nhìn thấy Tiêu Sơn đã tỉnh dậy thì mừng rỡ kinh hô: "Tiêu Sơn ca ca..."

Tiêu Sơn mỉm cười: "Mị Nhi...." Hắn ngước nhìn trung quanh một chút. Thì ra lúc này đang ở trong phòng của mình. Hắn vội vàng nói: "Mị Nhi, đúng rồi còn có mẫu thân của ta. Mẫu thân của ta sao rồi!"

Hồng y thiếu nữ chớp chớp đôi mắt mỉm cười nói: "Tiêu Sơn ca ca huynh yên tâm đi. Mẫu thân của huynh đang ở dưới bếp náu ăn a..."

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thở phào. Hắn nhìn về phía thiếu nữ nói: "Mị Nhi ta đã ngủ bao lâu rồi!?"

Tiêu Mị cười, trong nụ cười không ngờ nàng lại khóc, nàng nức nở nói: "Huynh đã ngủ được bảy ngày bảy đêm rồi! Lúc đó quả thực ta sợ chết khiếp đi được. Nghe mấy y sư nói huynh rất có thể sẽ không qua khỏi. Ô... ô..." Nói xong nàng ôm trừng lấy Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bị thiếu nữ ôm trầm lấy. Nàng bắt đầu không ngừng khóc lớn. Nàng cứ tưởng sẽ mất hắn nhưng không ngờ hắn lại thần kỳ qua khỏi.

Tiêu Sơn cảm giác được thiếu nữ trong lòng. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Một mùi hương thơm ngát sộc thẳng lên mũi của hắn làm cho hắn tâm mê ý loạn. Thân thể nhỏ nhắn này quả thực ngày đều dần trở lên có phong vị. Hắn hít một hơi thật sâu, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của nàng.

Thiếu nữ cảm giác được có thứ gì đó không đúng. Nàng cảm giác được phần phía dưới của mình hình như có thứ gì đó gồ gề cưng cứng. Nàng bắt đầu phát hiện thứ này không nhưng ngày một trở nên cứng hơn mà nó còn đang phát triển to lên thì phải? Thiếu nữ thấy vậy ngẩng mặt lên nhìn về phía Tiêu Sơn, đồng thời nàng cũng nhích người ra, khuôn mặt của nàng mang theo vẻ oán trách: "Tiêu Sơn ca ca, huynh hỗn đản, sắc quỷ, trong trường hợp này mà cũng..." hai má của nàng đỏ ửng lên giống như bị ứ huyết.

Nhìn hai đôi má xuất hiện hai rặng mây hồng của Tiêu Mị thì Tiêu Sơn cười nói: "A, cái này bất đắc dĩ a. Là tại nó cũng muốn được bàn tay của Tiêu Mị ôm hôn giống như ta mà thôi!"

"Đáng ghét!" Nghe thấy những lời nói vô sỉ chứa đầy hàm ý dâm đãng của Tiêu Sơn, Tiêu Mị không nhịn được dùng bàn tay liên tục đánh lên người của hắn.

"A, đau..." Tiêu Sơn khẽ rên lên.

"Nga" Tiêu Mị thấy thể ngẩn người, nàng vội vàng dùng tay xoa ngực của Tiêu Sơn, giọng mang theo đầy lo lắng nói: "Tiêu Sơn ca ca, huynh, huynh không có sao chứ!?"

Tiêu Sơn mặt mũi méo mó nói: "Không sao, chỉ suýt bị muội giết chết mà thôi!"

Tiêu Mị trừng mắt nhìn về phía hắn: "Còn không phải tại huynh!?"

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai. Lúc này mấy tiếng ho khanh phát ra từ phía cửa. Tiêu Mị thấy vậy giật mình, hái má đỏ hồng. Nàng lùi về phía ghế. Âm thanh mở cửa vang lên. Một thiếu phụ bưng theo một bát thuốc tiến về phía bên trong.

Thấy thiếu phụ tiến vào mà của Tiêu Mị càng trở nên đỏ ửng. Nhưng nàng cũng không quên vội vàng tiến tới cầm chén thuốc của thiếu phụ nói: "bá mẫu để cho Mị Nhi..."

"Hì..." Thiếu phụ nở một nụ cười nói: "Vậy việc này phải để cho Mị Nhi rồi!"

Tiêu Sơn thầm thở trong lòng: "Từ khi nào mà trở nên thân thiết vậy a!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.