Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 1066: Thiên La Ma Võng



- Sư tôn, là sư tôn đến đây.
Dịch Thiến sắc mặt nhất thời biến đổi, nhìn thấy trên không trung một đạo thân ảnh quen thuộc, thu hồi ma khí quanh thân, chính nàng rốt cục không chống đở nối, cả người ngất đi, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Thanh Dương lão ma, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay, thối lui đi cho ta.
Ngay tại lúc Thanh Dương Lão Ma muốn nhào vào trước người Dịch Thiến, Mộng Yểm đuổi tới, đồng thời một đạo chưởng ấn màu đỏ trực tiếp bổ về phía Thanh Dương Lão Ma.
- Oành.
Thanh Dương Lão Ma không nghĩ tới lúc này xuất hiện đối thủ mạnh mẻ như vậy, thực lực hắn bây giờ cũng không bằng lúc trước, quả thực hư nhược vô cùng, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, cơ hồ cả nội tạng đều bị đánh nát.
- Thiến nhi, Thiến nhi.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi cũng tới bên người Dịch Thiến, nhìn thấy sắc mặt Dịch Thiến, nhất thời nhét một viên đan dược vào trong miệng nàng.
- Diễm Ma Mộng Yểm, làm sao là ngươi.
Thanh Dương Lão Ma thân hình rút lui hơn một ngàn thước, lại phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù bị một chưởng Mộng Yểm chụp xuống, Thanh Dương Lão Ma lúc trước bị thương không nhẹ, nhưng Thanh Dương Lão Ma thân thể tốt xấu cũng là thân thể thiên đại ma, cho nên đối kháng một chưởng của Mộng Yểm, cũng không có lập tức bị chết.
- Không thể là ngươi, xem ra ta tới đúng lúc, không nghĩ tới ngươi lật thuyền trong mương, thật sự là lên trời có mắt, lão ma nếu chết ở trong tay một nữ nhân.
Mộng Yểm mỉm cười nói, mị ý cười nhộn nhạo.
Chính lúc này Thanh Dương Lão Ma không có tâm tình để thưởng thức mị ý nhộn nhạo này, vẻ mặt trầm xuống, nói:
- Diễm ma, ngươi tưởng phá hư chuyện tốt của ta sao, đừng quên chúng ta đều là ma đạo.
- Khanh khách, thế thì thế nào, Thanh Dương lão ma, ngươi choáng váng rồi, giết ngươi, Hỗn Thế Ma Vương liền không thể cắn nuốt ngươi, đến lúc đó ta liền có cơ hội đối phó Hỗn Thế Ma Vương, nếu ngươi bị Hỗn Thế Ma Vương cắn nuốt, ta xác định không là đối thủ của hắn, cho nên ta cũng chỉ có thể giết ngươi.
Diễm ma khanh khách cười cười run rẩy hết cả người, xem nữ nhân này rất đẹp.
- Hừ, thiên la ma võng.
Nhưng vào lúc này, Thanh Dương Lão Ma đánh ra một đạo pháp quyết, thiên la ma võng vừa mới dừng ở trên không trung liền nháy mắt bao phủ về phía Diễm ma.
- Thiên la ma võng, hảo bảo vật, chỉ là ta không dùng được.
Nhưng vào lúc này, Diễm Ma Mộng Yểm cũng sớm có chuẩn bị, một thanh trường kiếm trong tay nắm lấy, trường kiếm xuất hiện một mảnh kiếm quang chói mắt bổ ra.
Kiếm quang màu đỏ nháy mắt từ trong hư không bổ ra một cái khe, lập tức Thiên la ma võng bạo liệt biến thành nhiều điểm hắc mang ở trên mặt đất, vạn thước Đại Hắc võng hé ra một thước hắc võng mà thôi.
Diễm Ma Mộng Yểm hai tay hơi hơi nhoáng lên một cái. Trong tay màu đỏ trường kiếm hào quang chớp động. Một lần nữa biến thành đoàn mũi nhọn chói mắt. Hai tay chia ra, màu đỏ kiếm quang nháy mắt bạo lược hướng về phía Thanh Dương Lão Ma mà đi.
- Phì phò.
Một mảnh kiếm minh vang lớn, trường kiếm Diễm ma nháy mắt đi ra trước người Thanh Dương Lão Ma.
Thanh Dương Lão Ma sắc mặt đại biến, thiên la ma võng vừa mới đánh rơi, lúc này căn bản không kịp né tránh.
Lúc này, chưa hiểu được sao lại thế này. Kiếm minh gần trong gang tấc. Màu đỏ kiếm quang chợt lóe, trường kiếm màu đỏ mấy thước yêu dị lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn nhanh vào trong cơ thể Thanh Dương Lão Ma.
Trong lúc Thanh Dương Lão Ma kinh hãi, kiếm quang đan vào cùng nhau. Chung quanh không gian vặn vẹo chấn động."Phốc" một tiếng, thân hình Thanh Dương Lão Ma lại giống như giấy bị xuyên thủng mà qua. Tùy theo màu đỏ trường kiếm sáp nhập vào trong bụng lão giả, nứt toác mở ra.
Thanh Dương Lão Ma thậm chí liên tiếp kêu lên thảm thiết, thân hình liền biến thành thịt nát bắn ra bốn phía, đồng thời có một đạo thanh mang bao vây nguyên thần xuất hiện ngay tại chỗ, trong nháy mắt liền hướng xa xa chạy đi.
- Khanh khách, nguyên thần còn muốn trốn sao, nằm mơ.
Diễm ma khanh khách cười một tiếng, vừa mới đánh chết Thanh Dương Lão Ma thân thể tựa hồ không bình thường, nàng cười run rẩy hết cả người, đồng thời chung quanh không gian kiếm quang màu đỏ trống rỗng đan vào thành một cái lưới lớn.
Võng kiếm nháy mắt liền bao phủ ở tại nguyên thần Thanh Dương Lão Ma, nhất thời nguyên thần Thanh Dương Lão Ma lộ vẻ hoảng sợ. Nguyên thần hóa thành một thân hình, vội vàng hai tay đánh ra pháp quyết. Bên ngoài cơ thể thanh mang tràn ngập, sau đó nguyên biến mất, tựa hồ muốn trốn chạy.
Chính là thời điểm thanh mang chớp động, Diễm ma đã sớm chuẩn bị, võng kiếm vừa thu lại, trong lúc đó Thanh Dương Lão Ma thân hình lại xuất hiện ở bên trong võng kiếm.
Võng kiếm được Diễm ma khống chế không chút khách khí co rút lại. Trong chớp mắt đem nguyên thần Thanh Dương Lão Ma bao vây thành một đoàn thanh mang trôi nổi trên không trung.
Lúc này, võng kiếm có vô số đạo bóng kiếm bao phủ ở tại một đoàn nguyên thần thanh mang.
- Diễm ma, ngươi buông tha ta đi.
Lúc này có một đoàn nguyên thần thanh mang run rẩy truyền ra.
- Khanh khách, ta lưu ngươi lại vô dụng, chết đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diễm ma khanh khách cười, trên mặt hàn mang hiện lên, trên không trung vô số bóng kiếm mang theo tiếng xuy xuy xé gió bao phủ ở tại nguyên thần, theo sau bóng kiếm, nguyên thần Thanh Dương Lão Ma bị kiếm quang bao vây hóa thành tro tàn.
- Đại tỷ, ngươi nhanh giúp ta nhìn xem, Thiến nhi bị làm sao.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy Dịch Thiến không có phản ứng gì, vội vàng nhìn Mộng Yểm nói.
- Vẫn là tấm thân xử nữ, thật sự là không dễ dàng.
Diễm ma tới bên người Dịch Thiến mỉm cười nói, lập tức nhìn thấy sắc mặt Dịch Thiến, vẻ mặt hơi trầm xuống.
- Xem ra nàng giúp ta đối phó Thanh Dương Lão Ma rồi, ta liền hỗ trợ một lần đi, chính là kéo dài tính mệnh.
Mộng Yểm thở dài nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói.
- Đạitỷ, Thiến nhi rốt cuộc làm sao vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi sốt ruột nhìn Mộng Yểm hỏi.
- Trên người nàng có pháp lực của Thanh Dương Lão Ma, mà hắn căn bản là không thể cắn nuốt luyện hóa, hậu quả ngươi cũng tưởng tượng được, cuối cùng kinh mạch nứt toác mà chết, ta hiện tại chỉ có thể tạm thời thay nàng trấn áp pháp lực mà thôi, căn bản không có cách nào cứu nàng, trừ phi là nguyên thần nàng ly thể một lần tu luyện.
Mộng Yểm nói.
- Đại tỷ, ta van cầu ngươi, ngươi cứu nàng đi, ta van cầu ngươi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi cầu ta cũng không hữu dụng, ta thật sự không có cách nào, ta chỉ có thể tạm thời cứu nàng một mạng, nhưng nàng có thể chống đỡ bao lâu, muốn xem chính cô ta đi, nếu ý chí của nàng đủ cường, nói không chừng còn có một phần vạn cơ hội, nói không chừng còn có thể thành tựu một đại cơ duyên, nhưng điều này không có khả năng, ngay cả ta cũng không thể chịu đựng được, huống chi là nàng.
Mộng Yểm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.