Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 167: Các ngươi thật tốt



- Trong trữ vật giới chỉ của chúng ta không có kim tệ.
Tử Điện Mãng cầm lấy giới chỉ của hai cô gái kia, hai cô gái kia không kìm được mà đại phóng dị sắc, tuy nhiên Tử Điện mãng vẫn không khách khí mà lấy đi trữ vật giới chỉ của hai người. Sau đó, Nhạc Thành dùng thần thức kiểm tra.
- Đủ rồi, ngươi thả ta ra.
Cao Long Hoa sợ hãi nhìn Nhạc Thành, hiện tại hắn hối hận cũng đã không kịp.
- Cút đi, lần sau còn gặp ta ta sẽ không khách khí nữa.
Nhạc Thành đá một cước cho Cao Long Hoa bay về phía bên cạnh người của Quỷ tông.
- Đi mau, chúng ta đi mau.
Lão giả áo xám liền nhanh chóng chạy về phía trước dẫn theo đám người Quỷ Tông, sợ rằng Nhạc Thành đuổi theo.
- Nhạc Thành, ngươi thật là thổ phỉ cường đạo.
Đông Phương Lạc Nhan khinh bỉ nhìn Nhạc Thành.
- Cái gì, ta thổ phỉ cường đạo sao?
Nhạc Thành trừng mắt nhìn lại Đông Phương Lạc Nhan, số kim tệ này cũng không tệ.
Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Yêu Cơ ba người tuy không nói nhưng trong lòng nghĩ thầm:
- Thổ phỉ cường đạo làm sao có thể sanh bằng chủa nhân, vừa xuất mã đã cướp sạch tài phú của một đại gia tộc, cường đạo thổ phỉ cũng không có năng lực này.
Nhìn Nhạc Thành, Yêu Huyên cũng chỉ bất đắc dĩ, nàng đối với Nhạc Thành chính là người hiểu nhất, chỉ cần có tiện nghi hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Thu dọn một chút xong xuôi, Nhạc Thành đi vào bên trong, Nhạc Thành cũng muốn lên đường nhanh một chút để sớm đến Tháp Vĩnh Hằng.
Ngày hôm sau, mọi người sau khi phát hiện ra độc khí không còn tồn tại nữa thì trong lòng liền cao hứng không thôi, tất cả đối với độc khí này đã bị tổn thương khá nhiều.
Kế tiếp Nhạc Thành không quên mỗi ngày bảo Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng và Yêu Cơ đi thu thập Thông Thiên THử.
Mãi đến ngày thứ chín mọi người đã tới dãy núi phía trước, đi tới một bình nguyên rộng lớn, mấy ngày nay mọi người không gặp bất kỳ thứ gì nguy hiểm, nhưng mà cũng có chút phiền phức, trong đó bị hai con lục giai ma thú đánh lén, hai con ma thú này tuy không cường hãn bằng Thông Thiên Thử nhưng có thiên phú cũng đặc biệt, một con bị Yêu Cơ giết chết, một con thì chạy trốn.
Đến ngày thứ bảy, Thông Thiên Thử đã biệt dánh cho tơi bời, Vô Thượng Chân Hỏa cũng đốt trụi lông, nếu tiếp tục bị đánh chỉ sợ nó chết mất.
Cho tới bây giờ, Thông Thiên Thử mới biết mình đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn, ngàn lần không nên làm như vậy, không nên báo thù.
- Khiêu Thiên hổ, Tử Điện Mãng, Yêu Cơ các ngươi tạm tiến vào thu thập Thông Thiên Thử rồi chúng ta lên đường.
- Vâng.
Ba người cất tiếng đáp, Khiếu Thiên Hổ muốn nói với Nhạc Thành điều gì đó nhưng vẫn nhịn được, ngay từ đấu nó là người đánh Thông Thiên Thử hăng say nhất.
Nhưng mà mấy ngày gần đây Khiếu Thiên hổ nhìn thấy bộ dạng của Thông Thiên Thử thì không đành lòng hạ thủ, không khỏi nổi lên một số đồng cảm với người mà cũng giống như mình bị chủ nhân hành hạ trước kia.
Ba người tiến vào bên trong Vô Thượng Khốn Tiên Tháp, Thông Thiên Thử một lần nữa xuất hiện, chỉ thấy Thông Thiên Thử anh tuấn bất phàm hiện tại đã bị cháy đen, khắp nơi đều bị sưng vù lên, vô cùng uể oải.
- Thông Thiên Thử, chúng ta lại tới, vẫn là như hai ngày trước, chúng ta đánh nhẹ ngươi, để ngươi thảm một chút.
KHiếu Thiên Hổ nói với Thông Thiên Thử.
- Aizzz.
Tử Điện Mãng thở dài một hơi, ta cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, ai bảo ngươi đắc tội với chủ nhân.
- Thông Thiên Thử, ngươi kiên nhẫn một chút chúng ta phải động thủ.
Yêu Cơ cất tiếng nói, nàng vốn lãnh ngạo nhưng bây giờ cũng tỏ ra thương cảm đồng tình.
- Các ngươi thật tốt, đa tạ các ngươi.
Thông Thiên Thử hai mắt rưng rưng cảm kích nhìn Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng.
- Khiếu Thiên Hổ, ngươi hỏi xem Thông Thiên Thử có nguyện ý đi theo ta không? Nếu như nguyện ý thì dẫn hắn ra đây, còn không thì không cần phải lưu thủ, còn không ta cũng sẽ đem nhóm các ngươi cùng nhốt vào.
Than âm của Nhạc Thành vang ở trong Vô Thượng Khốn Tiên tháp.
Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Yêu Cơ ba người nghe thấy thanh âm của Nhạc Thành thì ngạc nhiên, hóa ra mấy ngày nay bọn mình nhẹ tay với Thông Thiên Thử chủ nhân cũng đã biết, không biết có trừng phạt bọn mình hay không.
- Thông Thiên Thử, ngươi nghe thấy chưa, chủ nhân có ý muốn thu nhận ngươi, ngươi xử lý đi, nếu không chúng ta chỉ có thể nghe lệnh chủ nhân mà thôi.
Khiếu Thiên Hổ nói với Thông Thiên Thử.
- Ta nguyện ý, ta đã sớm đồng ý, các ngươi mau dẫn ta ra ngoài đi, từ nay về sau ta theo chủ nhân, cúc cung tận tụy tới chết, ta không bao giờ… không bao giờ muốn ở địa phương quỷ quái này nữa.
Thông Thiên Thử lệ rơi đầy mặt mà nói.
- Chủ nhân, hắn đáp ứng rồi.
Khiếu Thiên hổ cất tiếng nói ở bên trong Vô Thượng Khốn Tiên tháp, nhìn thấy THông Thiên thử đáp ứng nó cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
- Xoẹt.
Thủ ấn trong tay của Nhạc Thành biến đổi, lập tức đưa bốn ma thú ra ngoài.
- Chủ nhân, ta về sau không dám thế nữa, về sau sẽ đi theo người, về sau sẽ cúc cung tận tuỵ tới chết.
Vừa ra bên ngoài vô Thượng khốn Tiên tháp, Thông Thiên Thử đã rơi lệ đầy mặt nói với Nhạc Thành.
- Đây là Thông Thiên thử ngày đó sao?
Đông Phương Lạc Nhan và Yêu Huyên nhìn con chuột uể oải trước mặt mà nói, quả thật không thể nhận ra con Thông Thiên Thử thần khí anh tuấn như trước kia.
Đeo Khốn Thú Quyển lên, nếu sau này ngươi phản bội lời ta thì sẽ tự gánh hậu quả.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó móc ra Khốn Thú quyển.
- Thuộc hạ mang, thuộc hạ sẽ trung thành tận tụy.
Thông Thiên Thử dùng chân tiếp nhận Khốn Thú Quyển của Nhạc Thành.
- Đây là hóa hình đan, ngươi ăn vào đi.
Nhạc Thành móc ra một viên hóa hình đan đưa cho Thông Thiên Thử.
- Đa tạ chủ nhân.
Thông Thiên Thử mừng rỡ tiếp nhận hóa hình đan trong tay sau đó nhét vào trong miệng.
- Xoẹt.
Một lát sau, một thanh niên cao lớn áo vàng đã xuất hiện trước mặt mọi người, bộ dạng vô cùng bất phàm.
- Đa tạ chủ nhân.
Thông Thiên thử nhìn thấy dáng người của nó thì một lần nữa mừng rỡ nói với Nhạc Thành.
- Thông Thiên Thử, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Thông Thiên.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Ngươi ở trong Vĩnh hằng cấm khu có biết chuyện của tháp Vĩnh hằng không?
- Chủ nhân, tháp Vĩnh hằng gần đây xảy ra một số chuyện không thể tưởng tượng được, tuy nhiên thuộc hạ cũng không dám qua xem, cho nên cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là thuộc hạ biết rõ, tháp Vĩnh hằng tồn tại rất nhiều năm, không ai đi vào mà còn sống, cũng không có ma thú nào dám tiên vào.
Thông Thiên Thử nói.
- Vậy ngươi biết bên trong Tháp vĩnh hằng có gì không?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
- Tháp vĩnh hằng linh khí tràn ngập, còn bên trong không biết có gì.
Thông Thiên Thử nói.
- Chúng ta đi vào trước rồi hãy nói.
Nhạc Thành mỉm cười nói, nếu trong đó có bảo vật thì dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tháp Vĩnh Hằng hắn cũng đã nghe rất nhiều ngư ờinói qua, về phần tận mắt nhìn thấy thì không có mấy người. Đoàn người Nhạc Thành dưới sự dẫn dắt của Thông Thiên thử đi tới một thung lũng nhỏ hẹp, trung tâm là một hồ nước, ở phía trên là một ngọn núi.
- Tháp Vĩnh Hằng là đây.
Nhạc Thành cũng không nhìn thấy tháp Vĩnh hằng, chỉ thấy một thung lũng phía trước mà thôi.
- Chủ nhân tháp Vĩnh Hằng ở trong hồ nước.
Thông Thiên Thử nói với Nhạc Thành.
- Tháp Vĩnh Hằng đúng là ở trong hồ nước.
Nhạc Thành cũng hơi giật mình, nếu như không phải có lời nói của Thông Thiên thử thì cho dù tới nơi này hắn cũng không phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.