Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 240: Thiên Mị



- Hãy đến đi.
Nhạc Thành nói, đối với tu vi của hai người, Nhạc Thành đã sơ bộ hiểu rõ, Trúc Cơ trung kỳ tu vi, lúc này mới mấy ngày thời gian đã đột phá một như vậy, cũng xem như là tốt, chỉ cần ba đến năm năm thời gian là sẽ trở thành hai đại trợ thủ bên cạnh mình.
- Vâng chủ nhân.
Hai người đáp lời, thấy công kích của mình căn bản là không làm bị thương chủ nhân, hai nàng cũng yên tâm, lập tức thủ ấn trong tay hơi đổi, toàn thân sáng xanh có chút lay động, đồng thời trong tay hai nữ đã ngưng lên một ngọn lửa nhẹ nhàng, tùy theo công kích hướng về phía Nhạc Thành.
Hai nữ ngọn lửa trong tay yêu dị vô cùng, ngọn lửa yêu dị màu xanh, càng thêm là phiêu hốt bất định, làm cho người ta có một loại hoa mắt.
Nhìn thấy trong tay hai nữ tử có ngọn lửa yêu dị, Nhạc Thành cũng có một tia thoả mãn, lập tức thanh mang trên thân có chút lóe lên, ngọn lửa này ngay lập tức nị dập tắt.
- Đây là luyện Dược Sư sao?
Nhìn thấy ngọn lửa trong tay hai nữ tử, Yêu Cơ, Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Thông Thiên Thử lần nữa kinh ngạc, ngọn lửa này có vẻ cũng không phải luyện Dược Sư Đan hoả, nhưng mà cũng không phải Thú hoả, thật kỳ quái.
Mà chỉ có Nhạc Thành biết rõ, ngọn lửa này gọi là Thiên Cương hoả, mặc dù là không phải Vô Thượng Chân Hoả, nhưng nếu so với Huyền Thiên Đan hoả cùng Thú hoả sẽ mạnh hơn không ít, ngọn lửa này cũng có thể dùng để luyện chế đan dược, người tu chân luyện chế đan dược là điều kiện cơ bản nhất.
Nhạc Thành đưa cho Đại Song cùng Tiểu Song tu luyện đúng là một Thiên Mị công pháp, đây là lúc Nhạc Thành tại Trung quốc lấy được một bộ công pháp. Bộ công pháp này đúng là chỉ dùng cho nữ nhân tu luyện, hơn nữa nếu để cho có người có thiên sinh Mị đồng đi tu luyện thì uy lực sẽ càng thêm cường hãn.
Nhạc Thành trong lúc vô tình chứng kiến hai cái xà nữ này dĩ nhiên là có Thiên sinh Mị đồng cho nên hắn đã lên ban Thiên Mị công pháp, vừa vặn Thiên Mị là thích hợp cho hai nữ tử này tu luyện.
- Lại đến đi.
Nhạc Thành nói, Thiên Mị này còn có một chiêu cuối cùng tối cường, nếu không Nhạc Thành có làm sao sẽ đặc biệt để ý ghi nhớ đến Thiên Mị như vậy.
Hai người lập tức lần nữa đánh ra thủ ấn, lập tức bên trong một mảnh mông lung sáng xanh theo đôi mắt tràn ngập, vùng sáng xanh này vô hạn yêu dị, phảng phất giống như làm cho người ta nhìn lên một cái sau đó sẽ bị rơi vào đi, làm cho người ta căn bản không thể tự kềm chế được.
Mà lúc này, chỉ thấy Lệnh Hồ Hạo Thiên cùng Lệnh Hồ Huyền Tố là chứng kiến một mảnh ánh mắt yêu dị kia mà mất đi thần trí, tựa hồ là có thật sâu hấp dẫn bọn hắn vậy.
- Đây là con công sao.
Khiếu Thiên Hổ thì thầm nói, cảm giác ánh mắt hai nữ nhân này, nếu thực lực thấp hơn người nhưng mà không thể đào thoát.
- Được rồi, dừng lại a.
Nhạc Thành nói, lập tức liền để cho hai nữ nhân này ngừng lại.
- Chuyện gì xảy ra, vừa mới thì thế nào.
Hai nữ nhân này vừa thu lại công kích, Lệnh Hồ Hạo Thiên cùng Lệnh Hồ Huyền Tố mới hồi phục tinh thần lại, tại đây thực lực hai người bọn họ ke,s nhất, dĩ nhiên là nhận lấy một tia ảnh hưởng rồi, tất nhiên đây là hai người bọn họ đều không có bất kỳ đề phòng cho nên mới thất thần như vậy, nếu có đề phòng thì Đại Song cùng Tiểu Song tựu không có khả năng để cho bọn họ thất thần, dù sao bọn họ tuổi tuy nhỏ, thực lực có cũng không thấp.
- Không sai, về sau cần gia tăng tu luyện.
Nhạc Thành nhìn hai nữ tử, lập tức nói:- Đây là hai thanh phi kiếm, các ngươi trước thử xem sao.
Nói xong, Nhạc Thành lấy ra hai thanh kiếm mà ngày hôm qua hắn cố ý luyện chế đưa cho hai nàng.
- Phi kiếm, tạ chủ nhân.
Nhạc Thành đã nói qua cho hai nàng về một chút sự tình tu chân, trong đó luyện chế đan dược, luyện chế pháp khí, luyện chế bùa chú cũng đề cập tới, đối với tác dụng phi kiếm, hai người tự nhiên là biết đến, chỉ là bây giờ còn không có thực lực để tự mình luyện chế phi kiếmmà thôi.
Hai nàng tiếp nhận phi kiếm trong tay Nhạc Thành, mừng rỡ nhanh chóng đánh ra thủ ấn, lập tức uyển chuyển thân ảnh đứng ở trên phi kiếm bay đến tầng trời, không ngừng nếm thử các loại phi hành động tác.
Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng... lần nữa trợn tròn mắt, hai nàng dĩ nhiên là có thể cùng chủ nhân như nhau, ở giữa không trung đẩy mạnh thanh kiếm bay tới bay lui.
Nhìn thấy hai nữ nhân này đã là chậm rãi đi vào con đường tu chân, Nhạc Thành cũng cảm thấy thoả mãn. Lập tức Nhạc Thành lần nữa chỉ điểm một chút hai nữ tử, sau đó, lại giao cho các nàng không ít đan dược, làm cho các nàng dụng tâm tu luyện rồi mới rời đi.
Quay lại gian phòng, Nhạc Thành đi xem Mộ Dung Hiểu Hiểu, trải qua mấy ngày điều dưỡng cùng có đan dược của Nhạc Thành tương trợ, thương thế của Mộ Dung Hiểu Hiểu đã tốt hơn rất nhiều, trên cơ bản đã không có trở ngại, chỉ là cần một chút thời gian nghỉ ngơi mà thôi.
- Hiểu Hiểu, hôm nay ngươi cảm thấy thế nào?
Nhạc Thành đến gian phòng nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu hỏi.
- Đã không có việc gì rồi, đều tốt lắm.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói, lập tức là từ trên giường đứng lên.
- Ngươi nên chú ý một số việc.
Nhạc Thành vội vàng đỡ lấy Mộ Dung Hiểu Hiểu, sợ nàng ngã sấp xuống giường.
- Ta thật sự nhu nhược như vậy sao.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói với Nhạc Thành, lập tức ôn nhu nhìn thoáng qua Nhạc Thành, nàng còn nhớ rõ mình lúc trước muốn giết chết cái nam tử áo đen này, mà bây giờ, mình là ngay cả tâm cũng đưa cho hắn rồi.
Cầm lấy cổ tay trắng của Mộ Dung Hiểu Hiểu, một cỗ nhẹ nhàng u hương xông thẳng vào mũi, bây giờ Nhạc Thành nhìn đến gương mặt sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của cô gái xinh đẹp, trong lòng không khỏi hơi hơi khẽ giật mình, người này là một nữ nhân đầu tiên của mình sao.
Chỉ thấy bạch y nữ tử, hơi u lan phương ái này, chuyển miện lưu tinh, sáng loáng ngọc nhan. Hàm ý không nhả, khí như u lan. Mặt mày thướt tha, sắc đẹp có thể ăn được. Lúc này hắn có chút chăm chú nhìn, trong lúc nhất thời không khỏi mất khởi thần trí.
- Ngươi xem cái gì, như vậy cũng ngây người sao.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nhìn thần sắc Nhạc Thành ngơ ngác, không khỏi hỏi.
- Ta ở đây nhìn ngươi, bốn năm trước ngươi cũng rất đẹp, bốn năm sau đó ta nghĩ đến ngươi biết về già, ai biết ngươi còn đẹp như vậy không.
Nhạc Thành có chút cười nói.
- Ngươi a, cũng dịu dàng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu có chút trừng một mắt nhìn Nhạc Thành, nhưng trong lòng có một tia ấm áp, không khỏi hơi hơi đưa cho Nhạc Thành một ánh mắt vũ mị ôn nhu, trong ánh mắt có thỏa mãn, hoặc là cao hứng.
Nhìn ánh mắt vũ mị cùng dung nhan tuyệt đẹp, Nhạc Thành không khỏi nhịn không được áp vào môi son nhẹ nhàng hôn xuống dưới, lập tức hai người hôn nhau, không thể tách ra.
Hồi lâu, Nhạc Thành mới cố nén dưới bụng đã bị dẫn động một đoàn dục hỏa, Mộ Dung Hiểu Hiểu bây giờ còn có bị thương trong người, nhưng mà cũng không thể kịch liệt vận động, hắn đành phải mình nhịn ăn một chút, bất quá muốn đứng trước một giai nhân tuyệt sắc nhịn xuống dục hỏa, người bình thường cũng không thể làm được.
- Hiểu Hiểu, mấy ngày này thôi chúng ta đi.
Nhạc Thành nói với Mộ Dung Hiểu Hiểu... lúc này thương thế Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng đã khỏi bảy tám phần, Nhạc Thành chuẩn bị muốn đi vào trấn Lập Anh , cũng đã hai năm hắn chưa có trở về đi, cũng không biết bây giờ Nhạc gia biến thành bộ dáng gì nữa.
- Đi, chúng ta đi đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mộ Dung Hiểu Hiểu hỏi Nhạc Thành, nàng đã sớm chuẩn bị xong tâm lý cùng với Nhạc Thành rời đi.
- Ta ở đâu, ngươi sau đó cũng ở đó.
Nhạc Thành nói với Mộ Dung Hiểu Hiểu, nói thật, Nhạc Thành trở về trấn Lập Anh thực sự không biết trở về ở đâu, chuyện bên này đã kết thúc, mình cũng nên cùng Hắc Ám Thần điện chính diện chống lại rồi.
Mặt khác, Nhạc Thành cũng dự định phải tìm được chín viên thượng cổ linh châu, coi như rất là khó tìm, hắn cũng phải nghĩ biện pháp mới được, sau khi tìm được mười khỏa thượng cổ linh châu, mình mới có hy vọng quay lại Tiên Ma giới, có lẽ lần nữa quay lại Trung quốc cũng phải không nhất định.
- Ừ, ta đã là người của ngươi, ngươi tới nơi đâu, ta tự nhiên cũng phải tới nơi đó.
Nói xong, Mộ Dung Hiểu Hiểu trên mặt hơi đỏ lên, không khỏi thẹn thùng.
- Đối với ta khi trước, ta còn muốn trở về Mộ Dung gia, ngươi cùng với ta cùng đi sao?
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói.
- Cái này, ta không đi a.
Nhạc Thành mỉm cười nói, mình muốn nói, cũng là có chút ít xấu hổ, Mộ Dung Hiểu Hiểu phải đi về một chuyến, Nhạc Thành cũng không phản đối, lần này rời đi, cũng không biết bao giờ nàng mới có thể có cơ hội trở về.
Thời gian từ từ qua, năm ngày sau, một đoàn người của Nhạc Thành rốt cục xuất phát. Bởi vì tốc độ trên có người không thể đuổi kịp, Nhạc Thành không thể không ở Đế đô mua hai con tứ giai phi hành ma sư thứu để vận chuyển, loại phi hành ma thú này tốc độ cực nhanh, ngồi lên trên cũng rất thoải mái.
Hai con ma sư thứu này,một con là chở Lệnh Hồ Vô Địch, Nhạc Lan Tâm cùng Lệnh Hồ Hạo Thiên, Lệnh Hồ Huyền Tố, còn con kia thì chở Đại Song Tiểu Song còn với Mộ Dung Hiểu Hiểu.
Lệnh Hồ Hạo Thiên cùng Lệnh Hồ Huyền Tố bởi vì muốn đi gặp cậu, lại còn có thể đi theo bên người biểu ca, hai người không khỏi vui vẻ không thôi, trên đường đi lúc nào cũng hưng phấn.
Và Nhạc Thành thì cưỡi trên lưng Khiếu Thiên Hổ, Yêu Cơ, Thông Thiên Thử, Tử Điện Mãng thì mình một mình ngự không bay đi. Một đoàn người phi hành ở giữa không trung, căn bản cũng không có người nào dám cản trở, mà ngay cả xa xa loài chim cùng phi hành ma thú cảm giác được khí tức, cũng là giống như chim sợ ná xa xa trốn thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.