Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 455: Là ngươi dụ dỗ ta(1)



- Hừ, tên gia hỏa muốn chết.
Thân ảnh của Tử Điện Mãng lập tức kéo lên thành một đường vòng cung, sau đó chưởng mang bổ về phía Khiếu Thiên Hổ.
- Hừ, ngươi cũng trở về đi.
Lão nhân sau lưng của Triệu Hổ cũng thả người dậy, lập tức một quyền mang cường hãn bổ về phía Tử Điện Mãng.
- Xoẹt.
Mà lúc này, thân hình của Thông Thiên Thử giống như là một đọa cầu vồng, vượt không gian tới trước người của Triệu Hổ, tốc độ cực nhanh khiến người khác không phục hồi được tinh thần
- Thiếu môn chủ chú ý.
Ba hán tử trung niên sau lưng Triệu Hổ thả người dậy, tất cả dùng một chưởng mang tấn công về phía Thông Thiên Thử.
Chỉ là tốc độ của ba người cho thấy không thể nhanh hơn so với Thông Thiên Thử, chỉ thấy Thông Thiên Thử đã nhanh chóng vọt tới trước người của Triệu Hổ.
Cũng may Triệu Hổ không phải là người tầm thường, hắn cũng là nhất tinh Đấu Tôn, Triệu Hổ nhanh chóng biến đổi sắc mặt, một đấu khí phòng ngự bủa quanh, đồng thời trong tay cũng ngưng tụ một chưởng ấn mà phóng ra.
- Ầm.
Một thanh âm bạo liệt, chưởng mang của Thông Thiên Thử xuyên thấu qua người của Triệu Hổ, một mảng rung động tràn ngập.
Chưởng mang của Thông Thiên Thử một lần nữa hung hăng rơi vào vòng tròn đấu khí phòng ngự của Triệu Hổ, sau đó chưởng mang tiêu tán, vòng phòng ngự đấu khí của Triệu Hổ cũng bị chia năm sẻ bảy.
- Ầm ầm ầm.
Ba luồng lực lượng khổng lồ dưới sự oanh kích của Thông Thiên Thử, ba nhị tinh Đấu Tôn giờ này đã biến mất ngay tại chỗ.
- Ầm.
Lực lượng công kích phát ra tiếng phá hủy khổng lồ, ngay sau đó thân hình của Tử Điện Mãng đã bay xa gần trăm thước, lão nhân cũng mượn thế bay tới bên cạnh Triệu Hổ, khóe miệng của Triệu Hổ cũng phun ra một ngụm máu tươi.
- Nữ chủ nhân, Đại Song và Tiểu song, chúng ta đi mau.
Khiếu Thiên Hổ nhanh chóng nói với Đại Song, Tiểu Song và đám người Mộ Dung Hiểu Hiểu.
Đối phương có một vị ngũ tinh Đấu Tôn, Khiếu Thiên Hổ dĩ nhiên không dám để cho nữ chủ nhân xảy ra chuyện gì, cho nên lập tức nói Mộ Dung Hiểu Hiểu rời khỏi
- Ma thú cấp tám.
Người của Hàn Sơn môn nhìn thấy bản thể của Khiếu Thiên Hổ thì kinh ngạc lên.
- xoẹt.
Ba bóng hình xinh đẹp đã tới trước Khiếu Thiên Hổ, ngay lập tức Khiếu Thiên Hổ chuyển động hai cánh mà bay đi.
Chăm chú nhìn người của Hàn Sơn môn một lúc, Tử Điện Mãng, Thông Thiên Thử, Yêu Cơ ba người cũng theo sát sau lưng của Khiếu Thiên Hổ, tình huống này bọn họ không thể liều mạng.
- Đuổi theo, các ngươi đuổi theo cho ta, nếu như để bọn họ chạy thoát ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.
Nhìn thấy nhóm người Mộ Dung Hiểu Hiểu chạy thoát, sắc mặt của Triệu Hổ thay đổi lớn, cũng chẳng quan tâm thương thế trên người mình mà ra sức gào rít.
- Vâng, thiếu môn chủ.
Nghe thấy tiếng gầm thét của Triệu Hổ, lão giả thực lực ngũ tinh Đấu Tôn cùng với mấy người trung niên nam tử liền cấp tốc đuổi theo.
- Chúng ta cũng đuổi theo.
Triệu Hổ nói với đám người sau lưng, sau đó lập tức đuổi theo đám người Khiếu Thiên Hổ.
Ba ngày ba đêm sau, Nhạc Thành mới thở dài một hơi, trong ba ngày này Nhạc Thành hoàn toàn dùng toàn bộ tinh thần chữa thương cho Yêu Huyên.
Bất quá sau khi thấy Yêu Huyên đã không có việc gì Nhạc Thành cũng cao hứng không thôi, Nhạc Thành biết rõ Yêu Huyên đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng mình, chuyện này Nhạc Thành cũng không thể nói ra.
- Ngươi lại cứu ta một lần nữa.
Đúng lúc Nhạc Thành thở ra một hơi thì Yêu Huyên đã mở con mắt mà nhìn hắn.
- Là ngươi cứu ta trước, nếu không phải vì ta thì ngươi cũng không mạo hiểm ra tay.
Nhạc Thành cất tiếng nói, lâu không gặp Yêu Huyên, hắn cảm giác tính cách nàng đã dịu mát hơn rất nhiều.
- Là ngươi giúp ta ngăn cản bọn họ ba ngày.
Yêu Huyên cất tiếng nói, sau đó trong mắt của Yêu Huyên hiện ra một vẻ khác thường:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn đè lên trên người ta?
- Xin lỗi, là ta cứu ngươi, ta không có phương pháp nào khác.
Nhạc Thành lúc này mới phát hiện mình đang ở trên người của Yêu Huyên.
- Nhạc Thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhạc Thành đang muốn ngẩng đầu rời đi thì đã bị hai bàn tay trắng ngần ôm lấy.
- Ngươi nếu không ngại ta là thân thể ma thú thì hãy nghe lời nói thật của ta.
Yêu Huyên chăm chú nhìn Nhạc Thành, hai má ửng hồng vô cùng kiều diễm.
- Ta.
Nhạc Thành chăm chú nhìn Yêu Huyên, đế lúc này Nhạc Thành dĩ nhiên biết Yêu Huyên muốn gì, hắn lập tức nói:
- Ta có rất nhiều nữ nhân ta sợ ngươi để ý tới họ , tính tình của ta vô sỉ hạ lưu, sợ ngươi không chịu được.
- Xoẹt.
Nhạc Thành còn đang muốn nói gì thì hai môi của hắn đã bị một bờ môi khác bao trùm lấy, sau đó một cái lưỡi nhỏ nhắn chui vào.
- Ta không ngại, dù sao ngươi cũng không sửa được.
Trong lúc mơ hồ, Nhạc Thành nghe thấy lời nói của Yêu Huyên.
Dục hỏa bị Nhạc Thành áp chế liền nổi lên, hắn lập tức tham lam mút lấy chiếc lưỡi thơm tho kia.
- Hừ hừ.
Cảm nhận thấy cái lửa nóng kia của Nhạc Thành ở trong cơ thể của mình, Yêu Huyên không nhịn được mà rên rỉ lên.
Nhạc Thành nghe thấy tiếng rên của Yêu Huyên thì cũng không kìm được cám dỗ.
Hai tay của Yêu Huyên cuộn chặt lên trên cổ Nhạc Thành, hai chân cũng quấn quanh thắt lưng, tựa hồ như muốn Nhạc Thành tiến sâu vào bên trong, sau đó là một hồi kịch liệt vận động, một lát sau mồ hôi của Yêu Huyên cũng trở nên đầm đìa.
- A,a…
Cuối cùng Nhạc Thành cũng bộc phát ra, hai tay của hắn nắm chặt bộ ngực của Yêu Huyên.
- Hừ hừ.
Yêu Huyên sau khi rên rỉ cuối cùng cũng đã đứng dậy, mà lúc này sắc mặt của Yêu Huyên đã trở nên đỏ bừng.
Hồi lâu sau Yêu Huyên mới đẩy Nhạc Thành ra mà nói:
- Ngươi vẫn chưa chịu dậy sao, chẳng lẽ muốn như vậy mãi?
- Nàng muốn thì ta không thể bỏ qua.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó lập tức hắn cười tà, há miệng mà cắn khẽ vào ngọc châu mê người trước ngực Yêu Huyên.
- A.
Yêu Huyên nhịn không được mà run rẩy, toàn thân cũng khẩn trương lên.
- Tên sắc quỷ, ngươi có phải đã sớm nghĩ một ngày như vậy.
Yêu Huyên dùng một đôi mị nhãn nhìn Nhạc Thành.
- Là nàng dự dỗ ta, ta mặc kệ.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó vật cứng rắn dưới bụng lại vận động.
- Hừ hừ, đồ sắc quỷ vô sỉ hạ lưu.
Yêu Huyên khẽ kêu một tiếng, cố gắng nhịn nhưng sau đó vẫn rên rỉ liên tục.
- Xoẹt.
Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, một lát sau Yêu Huyên vặn vẹo đã ngồi ở trên người Nhạc Thành, đặt Nhạc Thành ở dưới người.
- A.
Yêu Huyên đang muốn nói điều gì đó thì thấy Nhạc Thành ở dưới đất đành phối hợp tiết tấu một phen. Nhạc Thành hai tay không khách khí chạm vào bộ ngực cao ngất của nàng.
Hồi lâu sau, Yêu Huyên cuối cùng cũng đạt tới cao trào, hai tay ôm chặt Nhạc Thành, miệng không ngờ hít thở bên tai của Nhạc Thành.
- Được rồi, được rồi, ngươi thật hạ lưu háo sắc.
Yêu Huyên thẹn thùng nói với Nhạc Thành.
- Vừa rồi rõ ràng nàng dụ dỗ ta.
Nhạc Thành cười tà sau đó cất tiếng nói.
- Ngươi còn nói, rõ rang là ngươi kích thích ta mà còn nói.
Yêu Huyên thẹn thùng cất tiếng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.