Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 463: Còn chưa rời khỏi (2)



- Nhạc Thành hơi biến sắc, từ đó hắn đã nhìn ra một số ẩn tình, xem ra Vũ Văn gia cần phải phá bỏ một số quy định mới cho Yến Hiểu Kỳ quy tông, cái này cũng là bởi vì huyết mạch của Yến Hiểu Kỳ.
Bây giờ Yến Hiểu Kỳ muốn dẫn mẫu thân của mình đi, Vũ Văn gia dĩ nhiên là không đồng ý, có một số việc là quy củ trong tộc, quy định này đã hơn nghìn năm, thời gian này rất khó bị phá bỏ.
- Hiểu Kỳ, trong tộc có quy của, Vũ Văn gia tộc không thể thông hôn với ngoại giới.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
Nhạc Thành hơi biến sắc mà nói:
-Nói như vậy Hiểu Kỳ cũng là người của Vũ Văn gia, cũng không thể kết hôn với người bên ngoài, nếu như vậy thì ta là người đầu tiên phản đối.
- Hiểu Kỳ, chuyện này không giống như vậy, Hiểu Kỳ không tính là toàn bộ người của Vũ Văn gia, hơn nữa các con đã đính hôn, điều này không thể so sánh.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
- Con mặc kệ, con phải dẫn mẫu thân đi, con đã đáp ứng cha con.
Yến Hiểu Kỳ tràn đầy kiên định trong mắt.
- Hiểu Kỳ, phụ thân con vẫn khỏe chứ?
Vũ Văn Minh Châu cất tiếng hỏi Yến Hiểu Kỳ.
- Mẫu thân, cha con rất tốt, ông ấy nói với mẹ rằng ông ấy rất nhớ mẹ.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.
- Cha, mẫu thân, con muốn mọi người để cho con rời Vũ Văn gia.
Vũ Văn Minh Châu quỳ hai gối xuống mặt đất nói với Vũ Văn Hạo Nguyên và Vũ Văn Quyên, trên mặt hiện ra một khát vọng.
- Minh Châu tại sao con vẫn chưa rõ, hiện tại ở lại là tốt nhất.
Vũ Văn Hạo Nguyên khẽ thở dài mà nói.
- Cha, con van cha, cho con rời khỏi Vũ Văn gia đi.
Vũ Văn Minh Châu cất tiếng nói.
- Aizzz, đây là chuyện không thể được Minh Châu.
Vũ Văn Quyên thở dài, nếu để cho Vũ Văn Minh Châu rời khỏi gia tộc, lão tổ nhất định sẽ không đồng ý, chuyện này đã là kết cục tốt nhất.
- Mẫu thân con van người.
Vũ Văn Minh Quang van cầu dưới đất.
- Ông ngoại, bà ngoại con van hai người hãy để mẫu thân trở về.
Yến Hiểu Kỳ quỳ gối trên mặt đất mà nói.
Nhạc Thành khẽ biến sắc mặt, tựa hồ như không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
- Aizzz.
Nhìn thấy đôi mẹ con quỳ trên mặt đất, Vũ Văn Quyên liền đau nhói.
- Hiểu Kỳ, nếu như con thật sự mong mẹ con có thể trở về thì con nhất định phải đáp ứng ta một chuyện, nếu như lão tổ đồng ý, chỉ cần lão tổ đồng ý thì người trong tộc sẽ không nói gì.
Một lát sau Vũ Văn Quyên cất tiếng nói.
- Bà ngoại, người cứ nói đi.
Yến Hiểu Kỳ kiên nghị trả lời.
- Thứ nhất, ba ngày sau con nhất định phải chiến thắng kỳ tỷ thí trong gia tộc, đại biểu cho gia tộc thiết đấu với người của Tứ Đại Nhân Tộc và Tứ Đại Thú Tộc, và ít nhất phải tiến vào vị trí thứ ba, nếu làm được ta sẽ đi cầu xin lão tổ.
- Bà ngoại, con đáp ứng, con sẽ cố gắng hết sức. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Yến Hiểu Kỳ lập tức đáp ứng.
Quay về nhà, Vũ Văn gia tộc sắp xếp mình trong đình viện, Nhạc Thành đi vào trong phòng cảm thấy rất nghi hoặc.
Mà Yến Hiểu Kỳ lúc này cũng không quay trở về đình viện của Nhạc Thành, gặp được mẫu thân nàng muốn ở cùng mẫu thân mình mấy ngày, Nhạc Thành dĩ nhiên là không phản đối, hai mẹ con gặp nhau, nhất định là có nhiều lời muốn nói.
- Tứ Đại Thú Tộc và Tứ Đại Nhân Tộc tỷ thí, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, còn ba ngày nữa là khiêu chiến, Nhạc Thành cũng chờ đợi.
- Vũ Văn gia có một viên linh châu thượng cổ, rốt cuộc là đặt ở nơi nào?
Nhạc Thành thì thầm nói, dựa theo lời nói của Yêu Huyên thì Vũ Văn gia hẳn là có một viên linh châu thượng cổ, tuy nhiên Nhạc Thành cũng không phát hiện ra bóng dáng của nó.
Nhạc Thành muốn dung thần thức nhìn trộm nhưng ở trong Vũ Văn gia có không ít cường giả siêu cấp, rất dễ bị người khác phát hiện.
Điều duy nhất khiến Nhạc Thành lo lắng chính là không biết Tứ Đại Nhân Tộc và Tứ Đại Thú Tộc dùng linh châu thượng cổ để làm gì, nếu bọn họ cho rằng chỉ là bảo vật mà thôi thì mình còn có cơ hội tuy nhiên nếu bọn họ coi là chí bảo thì mình muốn có là điều rất khó khăn.
Xem ra đầu tiên phải nghe ngóng xem linh châu thượng cổ ở đâu mới được, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp.
Nhạc Thành hạ quyết tâm nhất định phải biết chỗ linh châu thượng cổ mất tích.
- Không biết viên linh châu thượng cổ của Vũ Văn gia là thế nào đây?
Nhạc Thành thầm suy đoán, chỉ cần có thể tiếp cận linh châu thượng cổ thì Nhạc Thành có thể nắm chắc có được.
- Chủ nhân, là Đại Song, Tiểu Song người có ở trong đó không?
Nhạc Thành đang ở trong phòng suy tư thì có người gọi ở bên ngoài.
- Đại Song, Tiểu Song hai người các ngươi đi vào đi.
- Chủ nhân.
Đại Song, Tiểu song hai nữ tử đi vào tựa hồ như là có chuyện muốn nói.
Nhìn thấy hai nữ tử Đại Song và Tiểu Song, Nhạc Thành cảm thấy giật mình, hai người này có thiên sinh mị đồng bây giờ tràn ngập khí tức yêu mị, ngay cả mình cũng không kìm chế được.
Đặc biệt hai nữ nhân này ăn mặc cũng mê người, khiên cho Nhạc Thành phải chấn động, hiện tại Đại Song mặc một chiếc quần dài, bộ ngực nửa lộ hiện ra một khe núi sâu trước mắt Nhạc Thành, da thịt nhỏ nhắn.
Đặc biệt là hai chân cao gầy tựa hồ như đã chiếm nửa thân hình, thon dài khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không thể kháng cự.
Tiểu Song và Đại Song ở cùng một chỗ khiến cho mọi người đều có một cảm giác ham muốn, nhất là hai ngực cao ngất, ở giữa là một khe núi vô cùng mê người.
Đặc biệt là hai nữ nhân còn có một sự vũ mị bẩm sinh, quả thật khiến cho người ta khó tự kìm chế, nói về tư sắc, Đại Song và Tiểu Song so với Trầm Linh, Lê Tiêu Dao, Hàn Nguyệt cũng không chênh lệch bao nhiêu nhưng khí tức vũ mị thì chúng nữ không có, ngay cả Yêu Huyên có Cửu Chuyển Yêu Đồng nhưng so với chúng nữ vẫn còn kém hơn một bậc, chủ yếu là Đại Song và Tiểu Song có thiên sinh mị đồng, không mấy người nam nhân có thể cưỡng lại được.
Nhìn hai nữ nhân, Nhạc Thành không thể không định thần, nếu không mình không kìm chế được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.