Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 730: Thần Hoàng Tộc kết giới (2)



Lối đi Hoàng Vũ chỉ dẫn, Nhạc Thành cũng nổi lên nghi ngờ, lão tổ tại sao không thấy, nhất định mình cũng muốn gọi nàng một tiếng lão tổ, điều này cũng không có cách nhìn, nhưng nói không được.
- Hoàng Vũ trưởng lão, có thể phiền toái ngươi hay không, giúp ta mang một câu nói cho lão tổ sao, nói là Nhạc Thiên lão tổ cho ta tới gặp lão tổ, nếu không được, ta sợ không có cách nào công đạo cho Nhạc Thiên lão tổ.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Nhạc tộc trường, Nhạc Thiên lão tổ không phải là đã…
Hoàng Vũ sắc mặt hơi đổi, Nhạc Thiên lão tổ có thể đã sớm vẫn lạc, làm sao cử Nhạc Thành đến đây, điều này cũng quá kì quái.
- Phiền toái Hoàng Vũ trưởng lão đi một chuyến.
Nhạc Thành khẽ nói, cũng không giải thích, tin tức Nhạc Thiên lão tổ còn ở tại thế, ngay cả Nhạc gia đều chỉ có mấy người biết mà thôi, Nhạc Thành cũng không có ý định nói ra.
- Vậy cũng tốt, vậy thì mời Nhạc tộc trường vào trong tộc nghỉ ngơi, ngày mai ta xin chỉ thị lão tổ tới báo cho Nhạc tộc trường.
Hoàng Vũ trả lời.
Vào đêm, ở Thần Hoàng Tộc an bài, Nhạc Thành cùng mọi người tới phòng nghỉ ngơi, trong đầu Nhạc Thành cũng nghĩ đến, nhất định không thể để Thần Hoàng Tộc kết giới vĩnh cửu phong ấn được, nếu phong ấn kết giới, thìCực Viêm Chi Địa cũng không vào được, Nhạc Thiên lão tổ chờ dùng Huyền Huyết Linh chi cũng chưa có.
- Thần Phượng Tộc đáng chết.
Nhạc Thành mắng thầm, nếu không phải Thần Phượng Tộc này, thì Thần Hoàng Tộc không có nghĩ đên vĩnh cửu phong ấn kết giới.
Nhạc Thành lúc này cũng chỉ có thể hy vọng Thần Hoàng Tộc lão tổ có thể nghe thấy mình nói, mình đem tin tức của Nhạc Thiên lão tổ nói ra thì cũng tốt. Nói ra có thể làm cho nàng không dùng vĩnh cửu phong ấn Thần Hoàng Tộc kết giới.
Nếu thật sự không có biện pháp, Nhạc Thành cũng không thể làm gì khác hơn là cùng Thần Hoàng Tộc ra tay đối phó Thần Phượng Tộc, như vậy hắn cũng không khách khí, đến lúc đó đem cường giả Thần Phượng Tộc toàn bộ đánh chết, lúc đó cũng không cần vĩnh cửu phong ấn kết giới.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Thành chậm rãi ngừng tu luyện, thần thức cảm ứng, Nhạc Thành biết Hoàng Vũ cùng Đông Phương Lạc Nhan đi về gian phòng của mình đi đến.
Sau khi thu thập một phen, Nhạc Thành đi ra khỏi phòng, cũng không biết lão tổ đồng ý gặp mình hay không.
- Nhạc tộc trường, đi theo ta, lão tổ đồng ý gặp mặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hoàng Vũ nhìn Nhạc Thành nói.
- Vậy sao.
Nhạc Thành thở dài một hơi, nhìn bộ dáng của Thần Hoàng Tộc, lão tổ đối với Nhạc Thiên lão tổ vô cùng quan tâm, Nhạc Thành không khỏi nghĩ đến, Nhạc Thiên lão tổ cùng Thần Hoàng Tộc có quy tắc quan hệ, trong lúc có chút chuyện xưa, bất quá đây là chuyện tình mấy trăm năm trước, chỉ sợ cũng không có mấy người biết đến.
Nhưng ngay sau đó dưới sự hướng dẫn của Hoàng Vũ, Nhạc Thành theo chân Hoàng Vũ cùng nhau đi vào bên trong một cái sơn mạch.
- Nhạc Thành, bây gọi ta ngươi là ca ca.
Đông Phương Lạc Nhan khẽ mỉm cười nhìn Nhạc Thành nói.
- Ngươi cứ nói đi.
Nhạc Thành khẽ mỉm cười, không nghĩ tới cô nàng này là muội muội của mình, khó trách ban đầu Hàn Giang Đào viện trưởng không đem cô nàng này giao cho mình, Hàn Giang Đào viện trưởng sớm biết thân phận mình cùng Lạc Nhan. Chuyện như vậy Hàn Giang Đào viện trưởng đều đã biết, Nhạc Thành cũng suy đoán, Hàn Giang Đào viện trưởng cũng không đơn giản, cùng Nhạc gia và Thần Hoàng Tộc cũng có nhiều quan hệ.
- Dù sao ta có thêm ca ca cũng không thiệt thòi, sau này ngươi phải chiếu cố tới ta, nếu ngươi khi dễ ta, ta liền đi nói với Hiểu Kỳ tỷ, Yêu Huyên tỷ, Yên Nhiên các tỷ, để cho các tỷ thu thập ca ca.
Đông Phương Lạc Nhan mỉm cười nói.
Sau một canh giờ, trong một chỗ sơn mạch, trên một ngọn cao vút xuất hiện ở trước mắt Nhạc Thành.
- Nhạc Thành, ngươi cùng Lạc Nhan đi vào thôi, lão tổ ở trong sơn động đang chờ các ngươi.
Hoàng Vũ nhìn Nhạc Thành khẽ nói.
- Đa tạ Hoàng Vũ trưởng lão.
Nhạc Thành mỉm cười thi lễ, nhưng ngay sau đó cùng Đông Phương Lạc Nhan đi đến cửa sơn động, trong lúc đi đến gần ngọn núi, Nhạc Thành cũng cảm giác được một cỗ hơi thở như có như không, cường độ khí tức này Nhạc Thành cũng không cách nắm bắt được.
Sau khi hai người đi tới cửa sơn động, sau đó đánh giá sơn động này, tựa hồ Đông Phương Lạc Nhan cũng lần đầu tiên đến chỗ này.
- Các ngươi vào đi.
Một thanh âm bình thản truyền đến, nhưng ngay sau đó Nhạc Thành cùng Đông Phương Lạc Nhan đi vào một gian thạch thất, thạch thất này rộng chừng hai mươi thước, trong thạch thất có giường và ghế đá.
Mà ngồi ở trên giường đá, có một lão phụ áo xanh khoanh chân ngồi ở trên đó, lão phụ này rõ ràng ngồi ở trên giường đá, nhưng Nhạc Thành cũng không cảm giác, tựa hồ là ảo giác vậy, rõ ràng Nhạc Thành biết lão phụ ngồi trên giường đá, nhưng đều là hư ảo, có thể giống như không tồn tại vậy.
Nhạc Thành khẽ cúi đầu đánh giá lão phụ này, Nhạc Thành có cảm giác kinh ngạc, lão phụ này cùng Đông Phương Lạc Nhan có tám phần tương tự, giống như Đông Phương Lạc Nhan nhiều tuổi vậy, từ nơi này xem ra lão phụ năm đó so với Đông Phương Lạc Nhan hiện tại đều là tuyệt sắc mỹ nhân.
- Lạc Nhan bái kiến lão tổ.
Đông Phương Lạc Nhan nhìn thấy này lão phụ, nhất thời quỳ xuống.
- Bái kiến lão tổ.
Nhạc Thành do dự một chút, cũng theo sau Đông Phương Lạc Nhan quỳ xuống, coi như là nhìn mặt mũi Nhạc Thiên lão tổ làm một cái đại lễ.
- Đứng lên đi, không cần đa lễ.
Trên giường đá lão phụ khẽ nói, mà lúc này Nhạc Thành cùng Đông Phương Lạc Nhan đều cảm giác được một cỗ lực lượng nhu nhược kéo hai người từ trên đứng lên.
Lão phụ cũng hơi mở ra hai mắt, nhưng ngay sau đó trong tinh mang chợt lóe lên, trong ánh mắt là một mảnh thâm thúy.
- Thực lực thật mạnh, thực lực này cũng hơn Thanh Sơn Lão Tổ.
Nhạc Thành trong lòng thất kinh, lão tổ này thực lực đến tột cùng ở tình trạng gì Nhạc Thành cũng không có thể cảm giác được, chẳng qua là từ hơi thở, Nhạc Thành có thể biết được, khí tức của lão phụ áo xanh này mặc dù như ẩn như hiện, nhưng tuyệt đối ở trên Thanh Sơn Lão Tổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.