Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 731: Thần Hoàng Tộc lão tổ



Thanh Sơn Lão Tổ có thực lực năm sao Đấu Thánh, đó chính là đại biểu cho lão tổ ít nhất cũng là năm sao Đấu Thánh đỉnh phong cùng thực lực sáu sao Đấu Thánh, thực lực như vậy, thật là cường hãn.
- Ngươi gọi là Nhạc Thành.
Ánh mắt áo xanh lão phụ bình tĩnh nhìn ở trên người Nhạc Thành, tựa hồ là đang tìm kiếm cái thân ảnh gì đó.
- Hậu bối đúng là Nhạc Thành.
Nhạc Thành nhìn lão tổ trả lời.
- Ân, quả nhiên không sai, còn nhỏ tuổi như thế đã có thể ngồi vị trí Nhạc gia tộc trưởng, nghe Hoàng Vũ nói ngươi đánh chết Đấu Thánh cường giả của Hắc Ám Thần Điện cùng tứ đại Thú Tộc, cũng là rất tốt, so với thiên phú Lạc Nhan còn mạnh hơn nhiều lắm.
Áo xanh lão phụ nhìn Nhạc Thành nói.
- Nhạc Thành, ngươi nói ngươi tới gặp ta, là lão tổ để cho ngươi tới sao.
Áo xanh lão phụ tiếp tục nhìn Nhạc Thành nói, ánh mắt có một tia ba động, tựa hồ là mong đợi cái gì.
- Lão tổ, là Nhạc Thiên lão tổ bảo ta tới gặp người, lão tổ bảo ta thay người thăm hỏi.
Nhạc Thành khẽ nói.
Nghe được lời Nhạc Thành nói, kia áo xanh lão nét mặt run lên, nhưng ngay sau đó sắc mặt cũng hơi biến hóa, chỉ chốc lát như cố nén một số tâm tình, sau đó Nhạc Thành nói:
- Chẳng lẽ, hắn còn chưa chết sao, hắn vẫn còn sống sao?
- Không sai, Nhạc Thiên lão tổ cũng không có ngã xuống, lão tổ vẫn còn ở Nhạc gia.
Nhạc Thành chậm rãi nói.
- Ta cũng biết hắn sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy, hắn là Nhạc Thiên, tại sao có thể tùy tiện ngã xuống, hắn thật sự còn sống.
Áo xanh lão phụ chậm rãi lẩm bẩm nói, thần sắc cũng khống chế không được nữa, lúc này có chút kích động lên.
Mà một lát sau, trong mắt áo xanh lão phụ cũng có một tia ai oán, khẽ nói:
- Hắn tại sao không đích thân đến gặp ta.
- Nhạc Thiên lão tổ không cách nào rời khỏi Long Mộ nửa bước, cho nên, mới để cho ta tới gặp lão tổ.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Cái gì, chẳng lẽ hắn chỉ còn linh hồn.
Áo xanh lão phụ lo lắng hỏi, thần sắc đại biến.
- Không sai, Nhạc Thiên lão tổ lúc này chỉ còn lại một tia linh hồn yếu ớt, không cách nào tới gặp lão tổ.
Nhạc Thành chậm rãi nói.
Nghe được lời Nhạc Thành nói, áo xanh lão phụ sắc nét không cách nào phục hồi tinh thần lại, trong mắt là một mảnh mê ly.
- Chẳng lẽ Nhạc gia không có cách nào khôi phục sao?
Áo xanh lão phụ khẽ hỏi.
- Biện pháp cũng đã thử qua, Nhạc Thiên lão tổ cũng không đồng ý, làm như vậy bằng phế nhân, Nhạc Thiên lão tổ tình nguyện ngã xuống cũng không tiếp thu, mà bây giờ linh hồn lực Nhạc Thiên lão tổ đã cực kỳ yếu ớt, muốn sống lại cũng không có khả năng.
Nhạc Thành trả lời.
- Hắn cả đời mạnh mẽ như vậy, nếu để cho hắn sống lại mà trở thành phế nhân, hắn tự nhiên sẽ không đồng ý.
Áo xanh lão phụ bất đắc dĩ thở dài nói, trên nét mặt cũng có thêm một tia cô đơn.
- Lão tổ, biện pháp cũng không phải là không có, vẫn có thể khôi phục tu vi thực lực cho Nhạc Thiên lão tổ.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Biện pháp gì, ngươi nói mau, chỉ cần có biện pháp, thì nếu như ta hao tổn tâm huyết, cũng phải vì hắn mà làm cho bằng được.
Áo xanh lão phụ vội vàng nhìn Nhạc Thành hỏi, trong ánh mắt cô đơn cũng xuất hiện một tia ánh sáng rạng đông.
- Bên trong Cực Viêm Chi Địa có một gốc cây Huyền Huyết Linh Chi, chỉ cần nhận được Huyền Huyết Linh Chi, như vậy có thể làm cho Nhạc Thiên lão tổ sống lại.
Nhạc Thành nhìn áo xanh lão phụ trả lời.
- Không sai, năm trăm năm trước ta cùng hắn ở Cực Viêm Chi Địa cũng gặp qua Huyền Huyết Linh Chi, ngươi lần này tới, chính là nghĩ cách tiến vào Cực Viêm Chi Địa tìm Huyền Huyết Linh Chi sao.
Áo xanh lão phụ nhìn Nhạc Thành khẽ hỏi.
- Vâng, nếu tìm được Huyền Huyết Linh Chi, có thể làm cho Nhạc Thiên lão tổ sống lại.
Nhạc Thành trả lời.
- Cho nên ngươi nghĩ ta không thể sử dụng vĩnh cửu phong ấn kết giới.
Áo xanh lão phụ nói:
- Thôi được, năm trăm năm trước, ta vì hắn để Thần Phượng Hoàng Tộc chia làm Thần Phượng Tộc cùng Thần Hoàng Tộc, năm trăm năm sau ta lại vì hắn cùng Thần Phượng Tộc khai chiến.
- Lão tổ sẽ không vĩnh cửu phong ấn kết giới đến sao.
Nhạc Thành khẽ hỏi.
- Ta cũng không muốn vĩnh cửu phong ấn kết giới, nếu Lạc Nhan có thể có mười thành Hoàng Vương huyết mạch thì tốt, có lẽ Thần Phượng Hoàng Tộc cũng không có một tràng huynh đệ tương tàn.
Áo xanh lão phụ thở dài nói.
- Lão tổ, tại sao Lạc Nhan phải có mười thành huyết mạch, thì không có nội tộc tương tàn.
Nhạc Thành hỏi.
- Ai.
Áo xanh lão phụ khẽ thở dài một hơi, lập tức nói:
- Năm đó ta cùng Phượng Tôn ước hẹn, năm trăm năm sau, Thần Hoàng Tộc cùng Thần Phượng Tộc nếu có xuất hiện Hoàng Vương huyết mạch, đó chính là người hiệu lệnh Thần Phượng Hoàng Tộc. Nếu năm trăm năm sau hai tộc cũng không có ai có Hoàng Vương huyết mạch, vậy thì dựa vào thực lực hiệu lệnh thần Phượng Hoàng tộc. Chẳng qua là năm trăm năm, Thần Hoàng Tộc cũng không ai có mười thành Hoàng Vương huyết mạch, Lạc Nhan có huyết mạch cao nhất, cũng mới là chín thành Hoàng Vương huyết mạch mà thôi.
Nguyên lai là như vậy, Nhạc Thành coi như đã hiểu, hắn do dự một chút mới nói nhỏ:
- Lão tổ, nếu có thể làm cho Lạc Nhan có mười thành Hoàng Vương huyết mạch là có thể ngăn cản nội tộc tương tàn sao, bản thân ta có biện pháp để Lạc Nhan đột phá mười thành Hoàng Vương huyết mạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
- Ngươi nói có thể như vậy sao, không phải là nói giỡn chứ?
Áo xanh lão phụ kinh ngạc nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Chuyện trọng yếu như thế, ta tự nhiên không nói giỡn, chỉ là cần hai mươi ngày thời gian, trong hai mươi ngày này, ta lo lắng Thần Phượng Tộc sẽ công kích kết giới.
Nhạc Thành khẽ lo lắng nói, ngày hôm qua Nhạc Thành từ trong miệng Hoàng Vũ biết được, người thần Phượng tộc đã vây quanh ở bên ngoài kết giới, chắc nhất định có quy mô tiến công.
- Chỉ cần ngươi có thể làm cho Lạc Nhan đột phá mười thành Hoàng Vương huyết mạch, ta bảo đảm trong hai mươi ngày, Thần Phượng Tộc cũng không cách nào tiến vào trong kết giới một bước, đừng nói là hai mươi ngày, coi như là ba tháng, Thần Phượng Tộc cũng không có cách nào tiến vào Thần Hoàng Tộc nửa bước.
Áo xanh lão phụ nói.
- Nếu như vậy, hai mươi ngày thời gian, ta nhất định làm cho Lạc Nhan đột phá đến mười thành Hoàng Vương huyết mạch.
Nhạc Thành nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.