Vốn dĩ Trương Vệ Đông muốn gọi mọi người vào văn phòng để bàn bạc một số vấn đề liên quan đến đề tài, nhưng thấy tâm tình của ba người Tô Lăng Phỉ không được tốt, đặc biệt là Tô Lăng Phỉ từ sau khi rời khỏi văn phòng của phó viện trưởng thì mắt rưng rưng nước mắt, liền bỏ ý nghĩ này. Trở lại văn phòng, một lần nữa sao chép phương án ra thành ba phần, hai phần đưa cho Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa, để cho buổi sáng bọn họ đầu tiên đọc kỹ một lần, buổi chiều lúc làm việc mọi người gặp mặt lại thương lương cụ thể về vấn đề đề tài. Dù sao hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa cũng là thanh niên trai tráng, hơn nữa còn là sinh viên, tâm tình khôi phục rất nhanh. Khi Trương Vệ Đông đưa phương án công tác cho họ thì trên mặt họ đã có nụ cười, còn nhân cơ hội nịnh nọt Trương Vệ Đông một chút, nói hắn sau này chỉ điểm nhiều hơn, lúc này mới xoay người rời đi.
Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa vừa đi thì trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ.
Mấy ngày nay Tô Lăng Phỉ vì chuyện của Trương Vệ Đông nên trong lòng rất ấm ức, không ngờ giáo sư Tần Hồng không chỉ để Trương Vệ Đông phụ trách đề tài này, mà còn vì sự phản đối của nàng mà giáo huấn nàng một trận. Vừa nãy do Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa còn đứng đó nên cố gắng nhịn cơn uất ức xuống, chờ hai người bọn họ vừa đi thì không nhịn nổi nữa mà gục xuống bàn khóc nức nở.
Một bên khóc một bên thì trong lòng chửi mắng Trương Vệ Đông.
"Lưu manh! Khốn nạn! Nhìn thân thể người ta không xin lỗi, còn làm cho ta say rồi cởi y phục của ta! Vô liêm sỉ hạ lưu, rùa đen khốn kiếp! Bây giờ còn hại người ta bị giáo sư Tần chửi! Ô ô..."
Tất nhiên Trương Vệ Đông không biết trong lòng Tô Lăng Phỉ chửi hắn đến mức máu chó đầy đầu, thấy hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa vừa rời đi thì Tô Lăng Phỉ liền gục đầu xuống bàn khóc nức nở, lông mày hắn lập tức nhíu chặt, tay chân cảm thấy luống cuống.
Khuyên cũng không được, mà không khuyên cũng không xong, mà bết bát nhất chính là hắn căn bản không biết an ủi một cô gái như thế nào.
"Chuyện này, cô Tô à đừng khóc nữa có được không, lỡ như có người nào đi vào nhìn thấy còn tưởng tôi làm gì cô đó?" qua một hồi lầu, Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ không hề có xu thế ngừng gào khóc, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cẩn thận khuyên nhủ từng li từng tí một.
Trương Vệ Đông không an ủi còn đỡ, mới vừa thốt ra một câu an ủi liền giống như bỏ thêm dầu vào lửa, giống như chỉ lo liên lụy đến bản thân hắn vậy.
"Ngươi khốn nạn, ngươi vô liêm sỉ!" Tô Lăng Phỉ bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ vào Trương Vệ Đông vừa khóc vừa mắng.
Trương Vệ Đông bị Tô Lăng Phỉ chửi mà không hiểu tại sao, nghĩ thầm không phải do bị giáo sư Tần Hồng chửi một trận sao? Tại sao mới quay đầu lại thành mình khốn nạn, vô liêm sỉ cơ chứ? Tuy nhiên nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp của Tô Lăng Phỉ nước mắt như mưa rất đáng thương, lòng của Trương Vệ Đông liền mềm nhũn, cũng không thèm tính toán so đo với Tô Lăng Phỉ nữa: "Được rồi, là ta không đúng được chưa? Cô đừng khóc nữa có được không? Khóc phiền chết ta rồi."
"Trương Vệ Đông, ngươi, ngươi đi chết đi!" thấy cuối cùng Trương Vệ Đông cũng chịu nhận sai, tâm tình của Tô Lăng Phỉ hơi khá hơn, ai ngờ vừa nghe đến câu cuối, nhất thời tức giận đến mức nước mắt nước mũi tung bay, rốt cục không nhịn được mà cầm lấy sách vở trên bàn ném về phía Trương Vệ Đông.
Chút bản lĩnh mèo cào của Tô Lăng Phỉ làm sao ném trúng được Trương Vệ Đông, Trương Vệ Đông tiện tay chụp một cái liền bắt lại được đống sách vở.
Tô Lăng Phỉ thấy ném không trúng Trương Vệ Đông, tất nhiên không hả giận, bất chấp mọi thứ cầm lấy sách vở có trên bàn ném liên tục vào người Trương Vệ Đông.
Trương Vệ Đông chụp liên tục vài cuốn sách, rốt cục cũng thấy bực bội, nhưng mà không thể nào cũng ném ngược sách vở lại Tô Lăng Phỉ, không còn đường nào khác là bực mình lẩm bẩm: "Đúng là không thể nói lý!"
Sau đó xoay người rời khỏi văn phòng, quyết định nhắm mắt làm ngơ, chờ đến khi Tô Lăng Phỉ bình tĩnh lại thì quay trở về.
Từ nhỏ đến lớn Tô Lăng Phỉ chưa bao giờ bị coi là "không thể nói lý", tức giận không kiềm chế được tiện tay cầm máy vi tính xách tay trên bàn ném Trương Vệ Đông.
A! Sau khi ném máy tính ra rồi thì Tô Lăng Phỉ mới biết mình vừa làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, không khỏi kêu lên.
Đáng tiếc đã muộn.
Rầm một tiếng, máy tính đập vào tường theo tiếng đóng cửa rồi rớt xuống đất, tuy bề ngoài hoàn hảo không có sứt mẻ gì nhưng phần cứng bên trong chắc cũng chia năm xẻ bảy rồi cũng nên.
Tô Lăng Phỉ vội vàng bước lên khom lưng xuống cầm máy tính lên, nhớ lại bên trong máy tính có lưu giữ rất nhiều số liệu thí nghiệm, còn có nhiều bài văn nàng tỉ mỉ chuẩn bị cho học kỳ sau, đúng là khóc không ra nước mắt, trong lòng nàng càng hận Trương Vệ Đông đến tận xương tủy. Thậm chí nàng nhớ lại trước đó mỗi quyển sách đều được Trương Vệ Đông chụp gọn gàng, nhưng lại không chịu chụp máy tính xách tay, cho rằng hắn cố ý.
Nói đi cũng phải nói lại, đương nhiên Trương Vệ Đông không tức giận đến trình độ cố ý không thèm chụp máy tính của Tô Lăng Phỉ ném qua. Căn bản hắn không ngờ tới Tô Lăng Phỉ ngay cả máy tính cũng chụp lên ném hắn, chờ tới khi hắn đóng cửa lại mới nhớ lại hồi nãy hình như có cái gì đó không đúng. Tuy nhiên cửa cũng đóng rồi, tất nhiên Trương Vệ Đông cũng sẽ không quay đầu trở vào để chuốc lấy nhục nhã.
Ra khỏi văn phòng, trong lúc nhất thời Trương Vệ Đông cũng chưa biết đi đâu, bèn đi thẳng qua quan sát phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm, thực tập sinh chính quy, hai người Lý Trung và Vương Hải Bằng đang bố trí môi trường nuôi cấy. Hai người không quen biết Trương Vệ Đông, thấy hắn đẩy cửa đi vào, còn tưởng là giáo viên nào đó trong học viện hay là sinh viên thực tập nào đó vì ngưỡng mộ khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lăng Phỉ tới nhìn lén.
"Uy, vị bạn học này học ở lớp nào vậy? Không thấy bảng hiệu trước cửa sao? Khu vực thí nghiệm quan trọng không phận sự miễn vào!" hai người Lý Trung và Vương Hải Bằng đều là sinh viên nửa năm cuối, trong trường học thuộc về đàn anh đi trước, thấy Trương Vệ Đông nhỏ nhẹ lịch sự, xem ra còn nhỏ tuổi hơn bọn họ, tất nhiên là lên mặt ra vẻ đại ca, thả ống nghiệm trong tay xuống cười toe toét với Trương Vệ Đông.
Thấy hai sinh viên chưa tốt nghiệp bày ra dáng vẻ đàn anh trước mặt mình còn gọi mình là bạn học, nhớ tới cuối năm theo quy định thì một giảng viên mới như hắn cũng phải chủ nhiệm một lớp mới, đột nhiên Trương Vệ Đông có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Tuy nhiên Trương Vệ Đông cũng biết là không thể trách Lý Trung và Vương Hải Bằng được, muốn trách chỉ có thể trách khuôn mặt mình quá non nớt trẻ trung, vì vậy cho nên không thể làm gì khác là đè nén cơn phiền muộn trong lòng xuống, sau đó bày ra một bộ dáng đường hoàng, mỉm cười hỏi: "Các cậu là thực tập sinh làm cùng với cô Tô phải không?"
Lý Trung và Vương Hải Bằng nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm, hèn chi cười dâm như vậy, tên gia hỏa này lại đến đây vì cô giáo Tô Lăng Phỉ.
"Vãi lều, người anh em đúng là mê gái hết chỗ nói, tìm cô Tô đến mức mò vào phòng thí nghiệm! Tuy nhiên nể mặt mọi người đều là người đồng đạo, ta khuyên ngươi nên đi ra nhanh đi, bằng không đợi lát nữa cô Tô nhìn thấy người anh em lén xông vào phòng thí nghiệm thì ngươi sẽ chết chắc!" nếu thật sự là Trương Vệ Đông đến đây là vì cô giáo Tô Lăng Phỉ, dĩ nhiên hai người càng nói càng có khí thế hiên ngang lẫm liệt, giống như hai người có thể làm thí nghiệm với Tô Lăng Phỉ thì thân phận trở nên cao cấp hơn Trương Vệ Đông rất nhiều.
Mê gái? Gì vậy? Đầu tiên là Trương Vệ Đông há hốc mồm, tiếp theo là phiền muộn đến mức không biết nói gì, hết chuyện này đến chuyện kia vậy? Cô nàng ngực to tâm nhỏ kia có cho không ta cũng không thèm!
"Hề hề, hai vị bạn học, ta nghĩ có thể hai bạn đã hiểu.." Trương Vệ Đông ho khan hai tiếng nói.
"Hiểu lầm, thôi đi người anh em. Có gan chạy tới phòng thí nghiệm luôn rồi còn giả vờ thuần khiết gì nữa. Tuy nhiên, cô Tô cũng đúng là đẹp nha, gương mặt đó, dáng người đó, chà chà, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ bị nàng mê hoặc điên đảo thần hồn. Tưởng tượng năm đó, vì có thể đi theo nàng làm thí nghiệm, không biết bao nhiêu người chém giết thảm thiết, cuối cùng hai người chúng ta dựa vào thiên phú dị bẩm, tướng mạo tuyệt vời, ăn nói đúng cách, lúc đó mới thoát khỏi vòng vây, trong lúc nhất thời không biết đã làm cho bao nhiêu người buồn bã ủ rũ. Người anh em à, tướng mạo của ngươi cũng không tệ, nhưng mà quá thư sinh, nhìn kỹ giống như một con mọt sách vậy, nhìn đi người anh em, bắp thịt như vầy mới gọi là đàn ông nè! Vì lẽ đó cho nên ta khuyên người nên kịp thời lui lại đi." Lý Trung không thèm nghe Trương Vệ Đông giải thích, không chờ hắn nói xong đã chen ngang, nói xong còn gồng lên cơ ngực, bắp thịt của mình lên.
Thấy Lý Trung nói chỉ cần là đàn ông bình thường thì sẽ bị Tô Lăng Phỉ mê hoặc điên đảo thần hồn, trên ót Trương Vệ Đông bỗng bốc lên mấy làn khói đen, đây chẳng phải đang trá hình nói hắn không phải là đàn ông bình thường sao? Tiếp theo lại thấy Lý Trung càng nói càng nổ, còn nói mình trở thành tiểu sinh yếu nhược. Tính khí Trương Vệ Đông cho dù tốt thì lúc này cũng có kích động muốn nhảy cẫng lên.
Ngay khi đầu Trương Vệ Đông đang xì khói đen dày đặc, muốn lấy thân phận giáo viên ra giáo huấn hai người này một hồi thì Tô Lăng Phỉ đẩy cửa đi vào.