( Bởi vì mình tranh thủ lúc giải lao, lúc xong công việc mà gõ chữ nên đôi khi cũng cảm thấy khá mệt. Nhưng mỗi chương truyện ra lại cảm thấy có một niềm vui nho nhỏ trong lòng. Mình không có yêu cầu gì, chỉ mong các bạn đọc khi đọc phát hiện có lỗi dịch thì vui lòng báo để mình sửa, các bạn vui lòng báo số chương để mình biết. Thường đăng chương xong nếu có thời gian mình sẽ soát lỗi lại một chút, còn không thì đành trông chờ các bạn đọc góp ý. Và thỉnh thoảng mời các bạn ghé topic giao lưu động viên mình vài câu nhé, như vậy thì mình đã cảm thấy công sức bỏ ra rất đáng giá. Truyện này hơn 600 chương cho nên có lẽ mình còn gặp nhau một thời gian dài nữa. Chân thành cảm ơn các bạn. Thưởng thức chương mới nhé )
***
Trong lòng Trương Vệ Đông bỗng thấy hoảng hồn, vội vàng đứng lên nói: "Chuyện này không có gì để thương lượng hết, ta muốn đi quan sát phòng thí nghiệm một chút."
"Gấp gì chứ, thầy Trương, chuyện của chúng ta còn chưa nói xong mà!" bàn tay trắng nõn nà như ngọc của Tô Lăng Phỉ đẩy nhẹ vào ngực Trương Vệ Đông một cái, dù là trên người Trương Vệ Đông có tuyệt học, lúc này bị trúng một cái đẩy ôn nhu như vậy thì hai chân cũng mềm nhũn ra, ngồi lại vị trí cũ, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Tô Lăng Phỉ, hai mắt ôn nhu dịu dàng, nếu không nhớ đến việc nàng có "thù sâu như biển" với mình, Trương Vệ Đông chắc chắn sẽ hoài nghi nàng coi trọng anh chàng mặt trắng như mình, muốn ở trong phòng làm một việc mờ ám với mình, cắt đứt sự tự kỷ.
"Cô, rốt cục cô muốn thế nào?" nhìn thấy một cô gái hình như thần trí không được tỉnh táo như vậy, nhìn hai tay nàng đặt trên bàn, cặp hung khí đầy đặn cùng với khuôn mặt xinh đẹp đang áp sát vào, Trương Vệ Đông bỗng có cảm giác hoảng sợ hết hồn, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Thấy Trương Vệ Đông bị sắc đẹp của mình làm cho mặt đỏ tim đập mạnh, đổ mồ hôi trán, lúc này Tô Lăng Phỉ mới hơi có chút cảm giác sảng khoái, ít nhất cho thấy nhan sắc của mình đối với người đàn ông này vẫn còn có một chút lực sát thương. Chỉ là Tô Lăng Phỉ nếu như biết rằng Trương Vệ Đông lúc này đang liên tưởng nàng đến một cô gái có thần kinh không ổn định thì không biết trong lòng nàng sẽ có cảm tưởng như thế nào.
"Ta không muốn gì hết, chỉ là tất cả số liệu thu thập được trong ba tháng rồi, mấy ngày trước đều được sao chép vào trong máy tính này, còn chưa kịp lưu trữ lại..."
Trương Vệ Đông tuy rằng đề xuất ra một phương án công tác mới, nhưng về mặt tổng thể thì vẫn phải tham chiếu phương án lúc trước của giáo sư Tần Hồng, chỉ là hoàn thiện và thêm vào một chút quan điểm cá nhân của mình mà thôi. Hắn tiếp nhận đề tài này cũng không phải muốn bỏ đi làm lại, tất cả vẫn phải theo lý luận trước đây mà tiến hành, vì vậy nên số liệu thu thập được trước đây tuyệt đối không thể bỏ mất, nếu không thì thiếu hụt số liệu ban đầu để tham khảo, công tác sau này sẽ không có cách nào tiến hành.
"Cái gì? Toàn bộ số liệu..." âm thanh Trương Vệ Đông đột nhiên cao lên, bây giờ hắn mới hiểu được tại sao thái độ Tô Lăng Phỉ lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Hư, nói nhỏ chút coi." thấy Trương Vệ Đông lớn tiếng như vậy, Tô Lăng Phỉ sợ hết hồn, vội vàng lấy tay che miệng Trương Vệ Đông lại.
Bởi vì nàng nhào đến luống cuống, vừa lúc miệng Trương Vệ Đông đang mở lớn, vì vậy cho nên ngón tay như ngọc của Tô Lăng Phỉ liền nhét thẳng vào miệng của Trương Vệ Đông.
Vừa mềm mại lại vừa có hương thơm nhàn nhạt, Trương Vệ Đông giật mình nhìn Tô Lăng Phỉ, cuộc đời này đây chính là lần đầu tiên hắn tiếp xúc tay một cô gái thân mật như vậy, chỉ là hình như quá bị động, đúng rồi, trình độ còn hơi sâu, phạm vi cũng hơi lớn.
Tô Lăng Phỉ sau khi che miệng hắn, đột nhiên cảm thấy tay hơi ẩm ướt, con ngươi đảo một vòng liền nhìn lại bàn tay của chính mình, chỉ thấy tay của mình ngoại trừ ngón tay cái ra thì tất cả đều nằm gọn trong miệng hắn, trên bàn tay còn cái chất dịch gì chảy theo ngón tay xuống.
"A!" Tô Lăng Phỉ rít lên một tiếng chói tai, vội vàng rụt tay lại, sau đó liều mạng cầm khăn chùi bàn tay. Tuy rằng ở nước ngoài có nghi thức bắt tay xã giao, nhưng cuộc đời này của Tô Lăng Phi chưa từng thân cận với đàn ông, chứ đừng nói đến tiếp xúc ở trình độ thân mật như vậy.
Phi! Phi! Phi! Tay Tô Lăng Phỉ vừa kéo trở lại, Trương Vệ Đông vốn có căn bệnh thích sạch sẽ mức độ nhẹ, vội vàng liên tục nhổ nước bọt vào trong thùng rác, còn cầm lấy ly nước hùng hục súc miệng ùng ục ùng ục.
Tuy rằng bàn tay đó rất trắng mà còn khá thơm, nhưng ai biết trước đó nó đã cầm qua món gì, ai biết được hồi nãy nàng khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nàng có lấy tay ra chùi nước mũi không.
Tô Lăng Phỉ đang liều mạng chùi tay thì thấy Trương Vệ Đông vừa nhổ nước bọt vừa súc miệng, giống như vừa ngậm phải một cái chân heo, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, nhìn về Trương Vệ Đông kêu lên: "Uy, Trương Vệ Đông, ngươi làm như vậy là có ý gì?"
"Cô hỏi có ý gì hả? Tay của cô nhét vào miệng của tôi có được tôi cho phép chưa? Tay của cô có rửa sạch chưa?" Trương Vệ Đông thấy Tô Lăng Phỉ vừa ăn cướp vừa la làng, lập tức giận không có chỗ xả, trừng mắt nhìn Tô Lăng Phỉ liên tục chất vấn.
Thấy Trương Vệ Đông được tiện nghi còn ra vẻ, nhất thời Tô Lăng Phỉ giận sôi, tuy nhiên nhớ đến vấn đề số liệu trong máy tính cũng đành nuốt cơn giận này xuống, đầy một bụng oan ức nói: "Xin lỗi, lúc nãy em nóng ruột quá, anh đừng để ý."
"Đừng để ý, nói nghe nhẹ nhàng quá, tôi lấy tay nhét vào miệng cô xem cô có chịu không?" Trương Vệ Đông trừng mắt nhìn Tô Lăng Phỉ, hỏi ngược lại.
"Đương nhiên không...anh, chuyện này khác nhau mà!" Tô Lăng Phỉ lần thứ hai nổi giận.
"Khác nhau chỗ nào? Lẽ nào tay của cô nạm kim cương?" Trương Vệ Đông hỏi ngược lại lần nữa.
"Anh, bỏ đi, là do em sai. Anh nói bây giờ máy tính hỏng rồi, số liệu mất rồi làm sao bây giờ?" Tô Lăng Phỉ bị Trương Vệ Đông hỏi ngược lại đến mức bó tay, hết cách rồi, người ta không có hứng thú gì với tay của nàng, cho du tay nàng có nạm kim cương thì cũng không đáng giá một đồng.
Trương Vệ Đông nghe vậy mới nhớ tới chuyện chính sự, cúi đầu trầm ngâm một lúc nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể cố gắng bổ sung, nhưng mà chắc chắn tiến độ đề tài sẽ bị ảnh hướng, vì vậy nên đầu tiên phải báo việc này cho giáo sư Tần Hồng biết mới được."
"Thầy Trương, chuyện này em biết là em sai, nhưng mà trước tiên xin đừng nói với giáo sư có được không, em sẽ cố gắng hết sức tăng ca bù lại những thí nghiệm trước đây. Một tháng, trong vòng một tháng em bảo đảm sẽ bổ sung đầy đủ, năn nỉ anh có được không?" Tô Lăng Phỉ sợ nhất chính là Trương Vệ Đông nói như vậy, nghe vậy miệng méo ra, mắt đỏ lên, nước mắt cũng sắp chảy xuống ào ào.
Ngược lại Trương Vệ Đông cũng hiểu được tâm tình của Tô Lăng Phỉ cho nên hắn hơi do dự. Từ góc độ giải quyết công việc chung mà nói thì chuyện này chắc chắn phải báo cho người phụ trách đề tài, còn xét về mặt tình cảm thì dù cho Tô Lăng Phỉ rất khó thuyết phục hắn, nhưng Trương Vệ Đông vẫn không đành lòng nhìn Tô Lăng Phỉ bị giáo sư Tần Hồng chửi mắng một trận thậm chí nàng bị đá ra khỏi hàng ngũ tiến sĩ nghiên cứu sinh. Huống hồ sở dĩ Tô Lăng Phỉ ném máy tính hình như cũng có chút liên quan tới hắn, mặc dù xét thấy sự liên quan này Trương Vệ Đông cũng không biết nói gì.
Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông do dự, biết bây giờ là thời khắc mấu chốt, vội vàng lại nói: "Chỉ cần anh không nói chuyện này cho giáo sư Tần biết, em bảo đảm sẽ bỏ qua mọi chuyện lúc trước."
"Chuyện lúc trước?" Trương Vệ Đông kinh ngạc nhìn Tô Lăng Phỉ, mới vừa rồi còn năn nỉ mình, bây giờ đã trở mặt nói điều kiện rồi.
"Chính là chuyện anh nhìn lén em thay quần áo, còn cố ý nhân lúc em say xỉn mà cởi y phục em."
"Tôi nhìn lén cô thay quần áo? Tôi còn cố ý nhân lúc cô say xỉn mà cởi quần áo cô? Làm ơn đi, cô muốn tôi giải thích bao nhiêu lần cô mới hiểu rõ đây, chuyện đầu tiên là hiểu lầm, còn chuyện sau chính là tôi làm việc tốt." Trương Vệ Đông không còn gì để nói. Bây giờ thì hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, trước đây tất cả mọi giải thích của mình giống như đàn gảy tai trâu, hèn chi cô nàng này từ đầu tới cuối khắp nơi tính kế mình.
"Ngược lại, bất kể thế nào, anh có nhìn thân thể em không? Có cởi quần áo em ra không? Đúng rồi, lần trước anh có nói là có điều kiện gì có thể nói ra, anh sẽ bồi thường cho em đúng không?" Tô Lăng Phỉ nói đến một nửa thì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Trương Vệ Đông chảnh chọe bỏ đi thì từng nói một câu như vậy.