Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 311: Lẽ Nào Cuộc Đời Của Mình Sơ Ý Bị Ấn Phải Nút Tua Nhanh À?



Trong lòng của Cửu Đăng cô nương hoàn toàn sụp đổ.

Tại sao mình phải khóc lóc sướt mướt chứ, lại còn phải chui vào trong chăn để khóc nữa là sao? Đây là cái nguyện vọng quỷ quái gì đây! Tại sao khi còn là thiếu nữ mình lại suy nghĩ xa xôi đến chứ... Tại sao, rốt cuộc là tại sao???

Tâm hồn thiếu nữ đâu, tâm hồn thiếu nữ đã nói đâu? Đây rõ ràng là tâm hồn của thiếu phụ mà? Không, đây là tâm hồn của bà của mẹ mới đúng! Hoàn toàn không dính dáng gì với tâm hồn thiếu nữ cả!

Cửu Đăng dùng đầu nện xuống bàn lần nữa.

Dù vừa chắc vừa dày nhưng chiếc bàn cũng không chịu được lực mạnh như vậy, trên mặt bàn dần dần xuất hiện vết nứt…Cuối cùng chiếc bàn vỡ tan tành!

Tống Thư Hàng ngậm miệng lại, im lặng nhìn Cửu Đăng lên cơn động kinh, không dám lên tiếng ngăn cản.

Cửu Đăng cô nương đầu dính toàn mảnh vỡ và vụn bụi của chiếc bàn, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng - Thật sự phải kết hôn sinh thêm hai đứa con với hắn sao?

Làm sao mà làm thế được, giới tính khác nhau thì sinh con kiểu gì bây giờ!

`Phải làm sao để phá bỏ nguyện vọng này đây?

......

Bùm bùm bùm…

Tống Thư Hàng nghe thấy tiếng pháo nổ vang lên bên tai, có vẻ như rất náo nhiệt.

Uả? Có chuyện gì thế này?

Tống Thư Hàng mở to hai mắt, ngơ ngác ngồi xuống trước gương.

Có mấy người thợ trang điểm đang ngồi kế bên trang điểm cho hắn, trét đủ loại son phấn lên mặt hắn tới tấp.

Bên phải là một hàng lễ phục, mà hắn lúc này cũng đang mặc một bộ lễ phục màu đen.

Đằng sau hắn là mẹ Tống và ba với vẻ mặt vui mừng.

- Mọi chuyện phát triển kiểu gì thế này?

- Cuối cùng cũng đến lúc Thư Hàng lấy vợ rồi.- Mẹ Tống vừa cười vừa khóc, thỉnh thoảng lại lau lệ ở bên khóe mắt.

- Đúng là không dễ dàng gì, haizzz, mẹ nó à, sao bà lại khóc thế? Hôm nay là ngày vui của con mà, mau lau nước mắt đi, để người khác nhìn thấy sẽ bị chê cưới đấy.- Ba Tống nhỏ giọng nói.

Cái gì? Cưới vợ?

Lỗ tai của hắn có vấn đề sao? Tại sao tự nhiên lại biến thành cưới vợ thế này?

Khoan đã, để mình nhớ kỹ lại cái đã!

….

Tống Thư Hàng nhớ mang máng, hắn và Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ, anh em Gia Cát Trung Dương, còn có chị em Lục Phi cùng nhau đi đến một hòn đảo nghỉ dưỡng ở biển Đông.

Trên đường đi, máy bay gặp sự cố, sau đó chiếc máy bay gặp nạn đưa bọn hắn đến một hòn đảo thần bí, tiếp theo đó… Mẹ nó! Những kí ức liên quan đến chuyện xảy ra trên hòn đảo thần bí đó đều bị mất hết rồi.

Trí nhớ của mình đã bị phong ấn rồi sao?

Tống Thư Hàng nhíu mày cố nhớ lại - nhưng không nghĩ ra cái gì, quả nhiên trí nhớ đã bị phong ấn rồi!

Thôi được rồi, cho dù không có những kí ức liên quan đến hòn đảo thần bí đó nhưng… chuyện đang xảy ra là sao đây?

Tại sao mình lại phải trang điểm? Còn nữa, vừa nãy cha mẹ nói cái gì nhỉ? Lấy vợ à?

Đùa gì thế này, mình còn chưa yêu đương gì cả mà, tại sao lại nhảy qua bước yêu đương mà đi thẳng đến kết hôn luôn chứ?

Chẳng lẽ cuộc đời mình bất cẩn bị ấn phải nút tua nhanh rồi sao?

Chắc chắn là có chỗ nào có vấn đề rồi.

Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến ‘ Nhóm Cửu Châu số 1’. Rốt cuộc các tiền bối đã xảy ra chuyện gì.

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì đoạn nói chuyện của ba Tống và mẹ Tống lại tiếp tục truyền đến.

Mẹ Tống nói: - Đấy là do tôi xúc động quá thôi.

Bà lau nước mắt, nói tiếp:- Từ khi Thư Hàng và bạn đi du lịch, máy bay gặp sự cố vào bốn năm trước xong, nó vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nó như thế bốn năm rồi, tôi cũng không biết phải làm thế nào mới được. Mắt thấy cả đám con trai nhà hàng xóm đều đã kết hôn lập gia đình cả rồi, lại nghĩ đến Thư Hàng ngốc nghếch nhà chúng ta không lấy được vợ, lòng tôi khó chịu lắm, hàng đêm đau lòng không thể an giấc.

Cái gì? Bốn năm? Từ khi mình thoát khỏi hòn đảo thần bí đến nay đã là bốn năm?

Hơn nữa trong khoảng thời gian này mình còn bị biến thành đứa ngốc?

Chẳng lẽ lúc mình thoát khỏi hòn đảo thần bí, lúc lập nên phong ấn kí ức trong não hải của mình đã xảy ra trục trặc gì đó, vô tình biến mình thành thằng ngốc suốt bốn năm à?

Đáng sợ quá, bản thân mình lại bị biến thành thằng ngốc bốn năm trời!

Mẹ Tống nghẹn ngào một lúc: - Nhưng tôi thật không ngờ, bốn năm trước không biết Thư Hàng đã hẹn ước với cô gái kia từ khi nào, hơn nữa cô ấy cũng không chê Thư Hàng ngốc, đồng ý gả cho nó. Tôi thật sự rất vui, hu hu hu, nếu như Thư Hàng hồi phục lại như bình thường thì tốt rồi, hu hu hu…

Ba Tống ôm lấy mẹ Tống, vỗ vỗ lưng bà, nhẹ giọng an ủi.

Tống Thư Hàng: -…

Cô gái mình hẹn ước bốn năm trước? Đồng ý gả cho mình?

Là ai nhỉ?

Tống Thư Hàng lập tức điểm lại những cô gái đã từng tiếp xúc với hắn bốn năm trước.

Hắn nghĩ ngay đến Lục Phi, dù gì thì cô ấy cũng là người đầu tiên tỏ tình với hắn, nhưng tỉ lệ cô ấy đồng ý gả cho thằng ngốc như hắn là thấp nhất, quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn chưa tót tới mức đó.

Người tiếp theo hắn nghĩ đến là Vũ Nhu Tử, tuy hắn rất hy vọng là cô ấy.... nhưng khả năng này cũng không lớn. Cô ấy chỉ coi Tống Thư Hàng như một tiền bối nhiệt tình trong ‘Nhóm Cửu Châu số 1’, một người tốt bụng từng giúp đỡ cô ấy mà thôi. Hai người tổng cộng chỉ gặp qua hai lần, căn bản không hề có kiểu quan hệ nam nữ kia.

Tiếp đến là Tô thị A Thập Lục, cũng giống như Vũ Như Tử, Tô thị A Thập Lục cũng mới chỉ gặp Tống Thư Hàng vài lần, tuy nhiên so với quan hệ đơn thuần với Vũ Nhu Tử thì quan hệ của Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục phức tạp hơn một chút. Tuy nhiên,… khả năng là cô ấy cũng rất nhỏ. Thiên Hà Tô Thị là một thế gia rất lớn mạnh, thế lực không thua kém những môn phái hàng đầu như Vô Cực Ma Tông. Tô thị A Thập Lục muốn kết hôn cũng không phải là một chuyện đơn giản, càng đừng nói đến việc gả cho một kẻ rơi vào tình trạng si ngốc như Tống Thư Hàng hắn.

Ng--uồn:- iread.-vnNgoài ba cô gái này, trong tay của mình còn có một cô nàng Thông Nương đang mọc ở trên ngộ đạo thạch. Nhưng Thông Nương chỉ hận không thể cắn thịt của hắn đây, làm sao có thể gả cho hắn được chứ! Nói không chừng cô ấy còn hận sao Tống Thư Hàng không chết sớm cho rồi.

Khoan đã, trong bốn năm mình bị mất trí nhớ thì Bạch tiền bối đã đi đâu rồi?

Chẳng lẽ đến Bạch tiền bối cũng không thể chữa khỏi bệnh mất trí nhớ của hắn, nên chỉ đành rời khỏi à?

Bạch tiền bối có để lại lời nhắn gì cho hắn không nhỉ?

Đau đầu quá đi mất.... tự dưng lại mất trí nhớ tận bốn năm.

Đúng lúc Tống Thư Hàng đang vô cùng khổ não, thì ba Tống bước đến, kéo Tống Thư Hàng lúc này đã mặc xong lễ phục lên.

- Đi thôi con trai. Hôm nay là ngày vui của con, nhỡ kĩ, không được quậy phá nhé.- Ba Tống vỗ vỗ bả vai của Tống Thư Hàng, đưa tay kéo hắn đứng lên, dẫn hắn xuống lầu.

Tống Thư Hàng cười khổ, đi theo ba Tống xuống lầu.



Hôn lễ được tổ chức tại một nhà thờ lớn ở thành phố Văn Châu.

Đúng thế, Tống Thư Hàng không nghe nhầm, chính là cái nhà thờ rộng lớn kia. Ở Văn Châu nó rất nổi tiếng, có rất nhiều cặp vợ chồng đều chọn nơi này để tổ chức hôn lễ.

Nhưng Tống Thư Hàng cứ có cảm giác khó chịu khi tổ chức hôn lễ ở nhà thờ này.

...

Tống Thư Hàng trong trạng thái ngu người, bị ba Tống nhét lên xe hoa, cùng ba Tống lên đường đến nhà thờ.

Lúc bước từ xe cưới xuống, hắn thấy bên cạnh giáo đường đã chật ních người.

Có Thổ Ba 'phiên bản trưởng thành', bọn Cao Mỗ Mỗ, Dương Đức, còn có cả Gia Cát Trung Dương, Gia Cát Nguyệt, bên cạnh là chị em Lục Phi, cô dâu quả nhiên không phải là Lục Phi.

Ngoài những người bạn đại học ra còn có những người bạn thời nhỏ của Tống Thư Hàng, hàng xóm láng giềng và rất nhiều người thân khác.

Lúc nhìn thấy Tống Thư Hàng, bạn bè thân hữu đều gửi đến hắn những lời chúc phúc chân thành nhất!

Ba Tống dẫn Tống Thư Hàng đi theo thảm đỏ vào trong nhà thờ. Bởi vì tình trạng của Tống Thư Hàng khá đặc biệt nên cần ba Tống dắt hắn đi.

Sau khi bước vào giáo đường rộng lớn, Tống Thư Hàng có thể nhìn thấy, bên trong có nhiều người thân và bạn bè hơn nữa.

Đồng thời, người đang bước đến trước mặt hắn là một cô gái mặc váy cưới màu trắng tinh khôi. Một người đàn ông trung niên cầm tay cô ấy, khoan thai bước về phía Tống Thư Hàng.

Trên đầu cô ấy đeo khăn voan màu trắng tinh, mạng che mặt của cô ấy rất đặc biết, không phải là kiểu trong suốt mà là khăn voan trắng phối với nhiều chuỗi trân châu, che kín hết mặt cô dâu, dù Tống Thư Hàng căng mắt ra nhìn thì cũng không thấy rõ mặt của cô dâu.

Dù không thấy rõ mặt của cô ấy nhưng thân hình của cô gái này rất đẹp, đường cong chữ S hoàn mỹ, chỗ nên to thì to, chỗ nên thon thì thon.

Dựa vào thân hình hoàn hảo này, chỉ cần gương mặt không quá tệ thì cô gái này hoàn toàn có khả năng được xem là mỹ nữ.

Sẽ là ai đây?

Tống Thư Hàng vô cùng tò mò, cô gái đồng ý gả cho hắn dù hắn đã bị ngốc bốn năm trời này rốt cuộc là ai?

Có khi nào mình thành đứa đi đổ vỏ cho thằng khác không?

Khi cô gái đó đi đến trước mặt Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng đè nèn sự hiếu kỳ của mình xuống, giơ tay ra đón lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô dâu từ tay người đàn ông trung niên kia, giống như những chú rể bình thường khác, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô ấy.

Mẹ Tống vui mừng đến mức rơi lệ.

Trên gương mặt ba Tống cũng tràn đầy sự vui sướng.



Nhạc đám cưới vang lên…

- Tèn ten ten ten ~ Tèn tén tèn ten~-

Tống Thư Hàng nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của vị hôn thê, hai người chậm rãi bước đến trước mặt vị cha sứ chủ trì hôn lễ.

Có lẽ vì biết Tống Thư Hàng là một đứa ngốc nên vị cha sứ đó không nói câu nào dư thừa cả, không có câu hỏi kinh điển kiểu 'dù sau này cô ấy giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, con cũng đồng ý ở bên cạnh cô ấy vĩnh viễn chứ?'

Cũng không có câu hỏi: 'Con có đồng ý gả cho cậu ấy không?' hay 'Con có đồng ý lấy cô ấy làm vợ không?'

Cha sứ vừa bước lên đã cầm quyển 'Kinh thánh' trực tiếp cầu nguyện chúc phúc cho đôi vợ chồng mới, chúc họ ân ái suốt đời, răng long đầu bạc....

Sau khi chúc phúc xong cũng không nói lời dư thừa nào, trực tiếp cho hai người trao nhẫn cưới.

Mọi thứ đều được giản lược.

Tống Thư Hàng áp chế sự hiếu kỳ trong lòng, trao nhẫn cưới ch\o cô dâu.

Chiếc nhẫn kim cương lớn sáng lấp lánh ở trên tay hắn và cô dâu.

Dù vậy, cho đến giờ phút này, cảm giác không chân thật trong lòng Tống Thư Hàng vẫn rất mãnh liệt. Lúc này tâm trạng của hắn có thể diễn đạt bằng một câu - Mẹ nó, thế mà mình đã kết hôn rồi à!

- Mong chúa chúc phúc cho hai con. - Cha sứ lớn tiếng chúc phúc cho cặp vợ chồng mới cưới.

Tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất.

Tống Thư Hàng giơ tay, nhẹ nhàng vén mạng che mặt trân châu của cô dâu lên - Để mình xem xem, rốt cuộc cô gái đồng ý gả cho một kẻ bị ngốc suốt bốn năm trời như mình là ai đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.