Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 315: Chủ Đề Đột Nhiên Trở Nên Nặng Nề.



Thiên đình bị nổ tung?

Cho dù Cửu Đăng cô nương có giải thích rõ là thiên đình này không phải thiên đình trong truyền thuyết mà Tống Thư Hàng biết, mấy chữ thiên đình nổ tung nãy vẫn tạo thành cú sốc khá lớn với Tống Thư Hàng.

- Sao nó lại nổ tung? - Hắn tò mò hỏi lại. Đã có thể gọi là thiên đình rồi, thì dù nó không khoa trương như cái cửu trọng thiên trong thần thoại đi nữa, thì ít nhất cũng phải là một địa bàn rất khổng lồ mới đúng chứ? Cú nổ lớn cỡ nào mới có thể khiến thiên đình nổ tung được?

Cửu Đăng đáp: - Có rất nhiều cách kể, cái đầu tiên là khi thiên đế cường đại năm đó đã sáng tạo ra thiên đình đang nghiên cứu một loại đạo pháp nào đó vô cùng đáng sợ, sau đó đạo pháp xảy ra vấn đề gì đó, khiến toàn bộ thiên đình phát nổ, nghe nói ngay cả bản thân thiên đế cũng bị nổ thành tro bụi! Nhưng thật ra những cường giả trong giới tu sĩ đều biết, đã mạnh tới trình độ như thiên đế rồi thì nhất định không thể bị biến thành tro bụi trong một vụ nổ được. Nhưng đã biết bao năm trôi qua, thiên đế lại bặt vô âm tín, khiến người ta cảm thấy có vấn đề.

Tống Thư Hàng: - …..

Loại đạo thuật sơ sẩy một cái đã làm cho toàn bộ thiên đình nổ tung như thế mà thiên đế không chịu tìm chỗ nào đó an toàn hơn để nghiên cứu là sao? Đây khác nào nghiên cứu bom nguyên tử trong sân nhà mình đâu, đây là thích tìm đường chết tới cỡ nào cơ chứ?

- Gỉa thuyết thứ hai chính là thiên đình bị mấy thế lực đáng sợ nào đó bao vây, trong đó bao gồm cả mấy thế lực đáng sợ như Cửu U, Thú Giới, Qủy Vực. Trong lúc các bên hỗn chiến, khiến thiên đình bị phát nổ. - Cửu Đăng cô nương giơ hai ngón tay lên giải thích.

Tống Thư Hàng im lặng gật đầu, cái giả thuyết thứ hai này nghe mới hợp lẽ thường đây! Trong đầu hắn không khỏi bổ não ra cảnh tượng hoành tráng khi yêu, ma, quỷ, quái, thú bao vây thiên đình, cuối cùng thiên đình vẫn lạc vô cùng bi tráng, đây đúng là tràng diện lớn tầm cỡ sử thi!

- Loại giả thuyết thứ ba chính là thiên đình bị một ‘thiên đạo mới’ nào đó ám toán, trong vòng một đêm đã phát nổ, tất cả phồn hoa trước kia đều biến thành hư vô. - Cửu Đăng giơ ba ngón tay lên.

Sau khi nói xong, cô lại nheo mắt hỏi ngược lại: - Vậy ngươi thấy trong ba giả thuyết đó, cái nào có khả năng là thật nhất?

Tống Thư Hàng thành thật lắc đầu: - Cửu Đăng cô nương. Ta chỉ là một người dân bình thường chỉ vừa mới tiếp xúc với tu chân có mấy tháng gần đây thôi, ngay cả bộ dạng cụ thể của thiên đình trông như thế nào ta cũng không biết, nên ta căn bản không thể nào trả lời vấn đề này được.

- Thật là, ngươi không thể đoán thử một cái à? - Cửu Đăng cô nương nói, buông cánh tay của Tống Thư Hàng ra.

Lúc này, Thư Hàng phát hiện mây mù dưới chân giống như thực chất, hắn có thể an tâm đứng ở bên trên.

Hắn tò mò đạp đạp mấy cái ở trên tầng mây, sau đó lại thuận miệng đáp: - Đoán bừa thì có được gì đâu chứ… tính ra, so với ba khả năng đó. Ta lại càng quan tâm tới cái ‘thiên đạo mới’ mà cô vừa mới nói kia là gì hơn. Thiên đạo mà cũng có mới và cũ sao?

Một từ thiên đạo, đại biểu cho mấy hàm ý chân lý, bản nguyên, bản thể, quy luật, nguyên lý, cảnh giới chung cực. Là quy tắc của vạn vật, có quan hệ mật thiết không thể tách rời với tu chân.

Nhưng thứ như thiên đạo mà cũng phân ra mới với cũ nữa hay sao?

Nếu như thiên đạo thay đổi thường xuyên như thế thì tu chân giả còn tu luyện kiểu gì nữa?

Hôm nay là ăn dưa hấu có thể trường sinh, ngày mai lại đổi thành ăn bí đỏ mới có thể trường sinh, ngày mốt lại biến thành ăn bí đao mới có thể trường sinh, thế chẳng phải tu chân giả sẽ bị vờn mệt chết luôn à?

- Thiên đạo xưa nay không đổi, nhưng kẻ chấp chưởng ý chí của thiên đạo thì xưa nay đã thay đổi qua mấy lần rồi. - Cửu Đăng nhìn về phía trước, thản nhiên nói: - Mục tiêu của tu sĩ chúng ta là trường sinh, tu được bản ngã chân chính - cuối cùng, trấn áp chư thiên vạn giới, nhận lấy thiên mệnh, trở thành thứ duy nhất trong vạn giới, chấp chưởng ý chí của thiên đạo. Sau này, siêu việt trường sinh bất tử, tạo thành bất hủ, bất tử bất diệt thật sự. Gần như có thể nói là đã biến thành thiên đạo!

Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại: - Nếu như đã chính thức bất hủ, bất tử bất diệc, vậy tại sao kẻ chấp chưởng ý chí của thiên đạo thay đổi qua mấy lần?

Cửu Đăng cô nương nhún vai nói: - Ai mà biết chứ? Ta cũng không hiểu, ta chỉ giống như một người truyền lời, kể lại cho ngươi nghe những gì mà trước ta nghe được từ chỗ của tiền bối thôi. Ngươi hiểu được bao nhiêu thì phải xem đầu óc ngươi linh hoạt được bao nhiêu.

Tống Thư Hàng gật đầu, lại hỏi thêm một vấn đề: - Vậy tại sao thiên đạo mới lại phải đối phó với thiên đình?

Cửu Đăng cô nương đột nhiên cười lớn: - Người trẻ tuổi, ngươi hỏi câu này hay lắm! Đây mới đúng là hình thức ‘hỏi vấn đề theo chủ đề có sẵn’ đây. Mấy câu hỏi của ngươi khi nãy lệch đề quá, không phối hợp với miêu tả của ta chút nào. Mấy vấn đề ngươi hỏi cứ khiến cho ta cảm giác như nghẹn lời vậy, không nói được cái gì hết.

Tống Thư Hàng: - ….

- Khụ, tại sao thiên đạo mới lại đi đối phó với thiên đình ấy à? Đấy là bởi vì thiên đình chính là thế lực cường đại nhất trong số tu sĩ chúng ta khi đó. Mà nếu như muốn đối phó với tu sĩ thì đương nhiên phải đánh bại thiên đình trước tiên rồi. - Cửu Đăng cô nương cảm thán.

- Đả kích tu sĩ và đả kích thiên đình á? Tại sao chứ? - Tống Thư Hàng nhíu mày nghi hoặc, sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng: - Chẳng lẽ thiên đình mới không phải là tu sĩ?

Thế giới này có tu sĩ tồn tại, nhưng cũng có những thứ như yêu, ma, quỷ quái tồn tại.

Nếu như thiên đạo mới chấp chưởng ý chí của thiên đạo, trở thành vạn giới duy nhất, nắm giữ thiên mệnh kia không phải là tu sĩ, thậm chí có thù oán với tu sĩ thì việc đả kích tu sĩ này cũng là chuyện dễ hiểu.

Tr.uyện đ.ược biên tập .tại iread.vn.- Đầu óc ngươi cũng nhanh nhạy lắm. - Cửu Đăng cô nương cười khổ: - Ngươi đoán ra đáp án nhanh như thế, khiến cho hứng thú của người phụ trách giảng giải như ta giảm xuống tới mấy phần rồi.

- Xin lỗi. - Tống Thư Hàng quyất đoán xin lỗi.

- Ngươi đoán đúng lắm, thiên đạo mới kia không phải là tu sĩ. Thậm chí tới nay chúng ta vẫn không biết rõ về thiên đạo mới, không biết hắn thuộc về chủng tộc, trận doanh nào cả. Chỉ trong một đêm, thiên đạo vốn ở phía tu sĩ chúng ta đột nhiên rớt đài thay người, đổi thành thiên đạo mới. Lại nói, đó đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi…. Nhưng khi các lão tiền bối còn sống sót trong giới tu sĩ nhắc tới đoạn lịch sử này, đều lộ ra vẻ thổn thức kinh sợ. - Cửu Đăng cô nương buồn bực nói.

Tống Thư Hàng xoa xoa thái dương.

Sao chủ đề tự nhiên lại biến thành nặng nề thế này rồi?

Cảm giác như công nhân viên đang cắm đầu tăng ca làm việc, muốn được ông chủ khen ngợi, thăng chức tăng lương gì đó, mà bản thân ông chủ cũng ngợi khen công nhân viên. Nhưng ngay khi tương lai sắp bừng sáng thì tự nhiên bị đổi ông chủ khác, lại còn đổi thành một người có thù với nhóm công nhân viên đó nữa chứ!

Hơn nữa, hắn chỉ là một tiểu tu sĩ nhất phẩm nhỏ nhoi thôi, sau khi biết được sự thực đáng sợ nhường ấy, sẽ tạo thành đả kích lớn với tâm lý của hắn đó.

….

Cửu Đăng cô nương vừa kể chuyện cũ của tu chân giới, vừa đưa Tống Thư Hàng đi vào nnt.

Sau khi bước vào, Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn qua thì thấy một mảnh biển mây, trên biển mây thấp thoáng rất nhiều cung điện chìm nổi. Nhưng có rất nhiều chỗ chỉ có cái nền, chứ không có cung điện.

- Nơi này chính là thiên giới, đại tiền bối ở trong tòa cung điện bằng đồng xanh nằm ở sâu nhất tại nơi này. - Cửu Đăng cô nương chỉ vào một tòa cung điện bằng đồng xanh nằm tận sâu bên trong biển mây.

- Thiên giới…. thiên đình.

Cửu Đăng cô nương, chẳng lẽ các ngươi muốn dựng lại thiên đình? - Tống Thư Hàng hỏi.

Ngữ khí của hắn rất chắc chắn, phàm là những ai nhìn thấy tràng diện trước mắt thì đều có thể đoán ra Cửu Đăng và thế lực tiền bối ở sau lưng cô ta đang muốn dựng lại thiên đình!

- Đúng vậy, chúng ta đang dựng lại thiên đình. - Cửu Đăng cũng không kiêng dè gì, đây vốn là những tin tức mà cô định cho Tống Thư Hàng biết.

Đợi sau khi rời khỏi thiên giới đảo, những ký ức này của Tống Thư Hàng tạm thời đều sẽ bị phong ấn lại. Chờ tới ngày nào đó trong tương lai, trong lòng Tống Thư Hàng hạ một quyết định nào đó, cái phong ấn này sẽ tự động mở ra, hắn có thể quay lại thiên giới đảo này một lần nữa!

Tới lúc đó, Tống Thư Hàng sẽ có cơ hội trở thành một phần của thiên giới đảo…

- Hóa ra là vậy, bởi vì không thể để cho thiên đạo mới ở bên ngoài biết chuyện các ngươi đang gầy dựng lại thiên đình, cho nên, phàm là các tu sĩ đi ra khỏi đây đều chọn tự mình phong ấn ký ức đúng không? - Tống Thư Hàng đoán thử.

- Không chỉ đơn giản như thế dâu. - Cửu Đăng cô nương cười nói.

Bằng vào điều này thôi thì không đủ khiến cho các tu sĩ rời khỏi đây cam tâm tình nguyện phong ấn trí nhớ của mình.

Dù sao thì chuyện phong ấn ký ức rất dễ dàng khiến tâm linh khiếm khuyết, nếu như tâm linh không vẹn, tương lai khi tu sĩ tấn cấp thì độ khó khăn sẽ tăng lên rất nhiều.

- Chuyện gầy dựng lại thiên đình liên quan tới tu sĩ của tất cả tu sĩ. Nếu như ngươi muốn biết thì cứ đi hỏi đại tiền bối đi. - Cửu Đăng cô nương nói, đưa Tống Thư Hàng đi tới chỗ cung điện kia.

Trong nháy mắt, Tống Thư Hàng có cảm giác như vừa đi xuyên qua một tầng bình chướng không thể sờ được, tiến vào một thế giới khác.

- Thực tại ảo! - Tống Thư Hàng bật thốt.

Loại cảm giác này không sai đi đâu được. Hắn đã từng mình cảm giác qua khi bước vào thực tại ảo của Bạch Tôn Giả.

- Đúng là thực tại ảo, xem ra ngươi đã từng tiếp xúc với tu sĩ cấp bậc tôn giả rồi. - Cửu Đăng mỉm cười: - Ngoài ra, thực tại ảo cũng là một bí mật lớn nhất của năm đó.

Trong lúc nói chuyện, Cửu Đăng dẫn Tống Thư Hàng tiếp tục đi tới phía trước, nhanh chóng đi tới trước cửa của tòa cung điện đồng xanh kia.

Tống Thư Hàng hít sâu một hơi.

Hắn thầm hạ quyết định - sau khi bước vào cổ điện này thì mình không được nói nhiều, cũng không được hỏi lung tung, không được tò mò. Sauk hi phong ấn ký ức xong thì phải lập tức xách mông rời khỏi thiên giới đảo ngay.

Vì hắn cứ cảm giác nếu như tò mò nhiều quá thì sẽ xảy ra chuyện gì đó.

….

Một bên khác.

Bên trong khu rừng ở thiên giới đảo.

Ông giáo sư già đang cúi người, cẩn thận ngắt một cái lá cây xuống, sau đó cẩn thận nhét vào trong ngực áo, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Đúng lúc này, đột nhiên có một con quái vật khổng lồ trông như một con giun chui ra từ trong lòng đất, há miệng nuốt chửng lấy ông giáo sư, cắn chặt lấy ông ta.

Máu tươi bắn ra ào ào… ông giáo sư già kêu la thảm thiết.

Mấy hành khách đứng sau lưng ông bị dọa hết hồn, gào lên khóc lóc.

Ngay lúc lão giáo sư sắp đi đời nhà ma thì trên người ông đột nhiên lóe lên ánh sáng tựa như ngọn lửa, một lát sau, thân thể của ông hóa thành đốm sáng rồi tan biến.

Cách thứ ba để rời khỏi thiên giới đảo này - sau khi chết đi thì sẽ được đưa về nhà miễn phí. Hơn nữa, trong lúc quay về còn tặng kèm một thuật chữa trị có hiệu quả cao nữa, khiến người đó từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, đều phát ra sắc thái sinh mệnh hoàn toàn mới.

Đương nhiên, cái thuật trị liệu này cũng phải thu chút phí tổn rồi, dù sao thì thiên giới đảo là nơi chú trọng trao đổi công bằng tuyệt đối mà.

Ừ, đây cũng là đáp án chính xác cho lời cam đoan ‘tính mạng của mấy người bình thường tuyệt đối sẽ không bị đe dọa’ mà Cửu Đăng cô nương đã cam đoan với Tống Thư Hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.