Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 335: Tiện Tay Thả Cho Thư Hàng Tiểu Hữu Một Icon Bi Thương.



Nếu đúng là mình ngắt búp hành thật, vậy ngắt xong không dùng mà gói vào để trong túi làm gì?

Chẳng lẽ lúc ở trên đảo mình bất cẩn vặt đầu của Thông Nương, sau đó định bụng lúc nào ra khỏi đảo thì dính lại cho cô ta à?

- Đầu ơi là đầu, búp ơi là búp! - Thông Nương trên Ngộ Đạo Thạch trong túi hắn kêu ầm lên: - Tống Thư Hàng chết tiệt, quả nhiên là ngươi vặt búp của ta!

- Đừng ăn vạ! Kêu gì mà kêu, ta làm gì có kí ức lúc ở trên đảo thần bí đâu? - Tống Thư Hàng nhìn kĩ đoạn búp hành rồi hỏi: - Thông Nương, nếu dán lại búp cho cô thì cô có khôi phục như cũ được không?

- Dán thế nào được mà dán? Dán bằng cái gì hả? Hồ dán à?? Bây giờ ta vặt đầu ngươi xuống rồi dán lại cho ngươi thử xem sao nhé! - Thông Nương tức điên cả người, vất vả lắm cô mới mọc ra được một cái búp xinh xinh, khó khăn biết bao nhiêu, thế mà lại bị vặt mất tiêu. Đau lắm biết không hả? Tống Thư Hàng mà không giải thích đàng hoàng thì đừng hòng mà cô tha cho hắn!

- Cũng đúng ha. - Tống Thư Hàng gói lại đoạn búp hành rồi nhét nó vào Thỏ Tử Súc Tiểu Bao.

Dù sao cũng không dán lại được, thôi thì cứ cất giữ trước đã. Vặt cũng đã vặt rồi, bỏ đi thì tiếc lắm, chi bằng giữ lại biết đâu sau này còn có chỗ dùng. Ví dụ như khi hắn trùng kích Dược Long Môn mà muốn nhanh chóng tích lũy khí huyết chi lực trong cơ thể chẳng hạn, điều chế búp hành này một chút rồi dùng, chắc chắn là hiệu quả không đùa được đâu.

Cất kĩ đoạn búp hành rồi, Tống Thư Hàng nói với Thông Nương:

- Nếu đúng là ta vặt mất búp hành của ngươi thật… thì sau này ta nhất định sẽ nghĩ cách bồi thường cho ngươi.

- Ngươi bồi thường ta kiểu gì? -Thông Nương chỉ còn lại có nửa nhánh hơi phồng lên biểu thị cô nàng đang phùng mang trợn má.

- Chưa nghĩ ra bồi thường thế nào, để xem sau này có cơ hội nào không. Chứ bây giờ nhìn bộ dạng ngươi thế này, ta có muốn bồi thường cũng chẳng nghĩ ra cách nào hết. Hay là ta đi kiếm cho ngươi cái búp khác về làm bạn nhé? - Tống Thư Hàng đáp.

- Chẳng có tí thành ý nào. - Thông Nương oán hận trả lời, thế nhưng thân mình đang phồng lên lại xìu xuống. Cây hành ngốc này dễ dỗ thật đó nha.

- Yên tâm đi, Tống Thư Hàng ta xưa nay nói lời luôn giữ lời, đã nói là bồi thường cho ngươi thì nhất định là sẽ nghĩ cách mà. - Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.

Hình như Thông Nương tu luyện công pháp Phật Môn, thế nhưng công pháp này cũng chẳng tương xứng với cô nàng lắm. Cô nàng tu luyện hơn ba trăm năm mà còn chưa đột phá được cảnh giới nhất phẩm nữa kìa.

Hay là lúc nào mình đổi bộ công pháp khác cho Thông Nương xem thử, đổi sang Đạo gia hay Nho Môn đều được.

Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng âm thầm ghi nhớ lựa chọn này.

Sau đó hắn lấy Ngộ Đạo Thạch ra, bắt đầu đả tọa minh tưởng, tu luyện tinh thần lực của mình.

Không biết qua bao lâu, khi Tống Thư Hàng chấm dứt minh tưởng thì Đồng Quái Tiên Sư tiền bối đã trở về, trong tay còn xách theo mấy món thịt rừng.

Mà Bạch Tôn Giả thì vẫn còn đang trông đám người Lang Nhất chưa về.

Đồng Quái Tiên Sư quen tay hay việc đốt lửa ngoài lều, sau đó còn lấy cả giá nướng từ chiếc xe đẩy tay, lột da làm thịt đám thú rừng nọ.

Bắc lên giá, tẩm gia vị, bắt đầu nướng. Xem ra kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã của Đồng Quái Tiên Sư đúng là max điểm. Năm ấy khi hắn còn trẻ, thực lực còn yếu, chưa biết tích cốc mà thường xuyên tính quẻ bịp người ta, bị dân tình đuổi theo đòi chém, thi thoảng lại phải chui vào thâm sơn cùng cốc, sông rộng biển sâu để trốn tránh, cho nên mới luyện ra được kĩ năng sinh hoạt cao siêu thế này đấy.

Đồng Quái Tiên Sư vui vẻ hớn hở nói:

- Nào nào, qua nếm thử tay nghề của bản tiên sư đi, mấy năm nay không làm cũng ngượng tay ra phết.

Đậu Đậu ngồi xổm một bên, nước miếng ròng ròng.

Nhóc sư con Quả Quả trốn tít trong lều không dám ra, nó sợ phá giới.

- Ta đi gọi Bạch tiền bối về ăn cơm. - Tống Thư Hàng nói.

Đám người Lang Nhất chưa đến đây, Bạch Tôn Giả cứ chờ bên bờ biển cũng vô dụng, để ngài ấy ăn chút gì đã thì hơn.

- Đi đi. - Đồng Quái Tiên Sư mỉm cười nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt đầy ẩn ý. Ừm, ban nãy khi đi săn đồ rừng thắng lợi trở về, hắn đã thuận tay selfie mấy tấm rồi lên Nhóm Cửu Châu Số 1, định bụng đăng chúng nó để lên mặt một phen.

Ai dè vừa ló mặt lên đến Nhóm Cửu Châu Số 1 thì lịch sử trò chuyện đã nhảy tanh tách đầy màn hình máy hắn, làm cho di động suýt thì đơ máy.

Vất vả lắm mới ngơi ngơi một tí, đúng lúc Đồng Quái Tiên Sư hí hửng chọn hình selfie chuẩn bị đăng lên, thì lịch sử trò chuyện của Nhóm Cửu Châu Số 1 lại tiếp tục nhảy tanh tách chẳng khác gì đang bị spam, số lượng tin nhắn leo ầm ầm lên đến 99.

Đã thế lại còn toàn là spam hình ảnh. Bởi vì tín hiệu trên đảo nhỏ này không được tốt cho lắm, nên hình ảnh mà Đồng Quái Tiên Sư thu được đều ở trong tình trạng đang tải, mãi mà chẳng thấy nội dung là gì.

Hôm nay các đạo hữu trong nhóm làm sao vậy nhỉ? Sao đang đâu lại spam ầm ầm thế làm gì?

Chẳng lẽ tìm thấy đề tài nói chuyện phiếm gì vui vẻ lắm hả?

Gian nan một hồi, từng bức ảnh spam đầy màn hình được hiển thị ra, Đồng Quái Tiên Sư xem xong thì ngây như phỗng.

Ta nhìn thấy cái gì thế này?

Bạch tiền bối… buộc tóc hai bên xinh xắn dễ thương?

Bạch tiền bối tết tóc đuôi ngựa?

Lại còn cả… Bạch tiền bối thắt bím buộc chùm trên đỉnh đầu?

Tất cả đều là hình ảnh Bạch tiền bối 50 sắc thái.

Spam tràn ngập màn hình điện thoại.

Đã thế avatar của tất cả mọi người trong nhóm còn đổi hết thành các sắc thái của Bạch tiền bối… cảm giác nhóm chat chỉ trong phút chốc đã biến thành cái động toàn yêu ma nhảy nhót tùm lum.

Đồng Quái Tiên Sư ngu người mất một lúc lâu… hôm nay làm sao vậy?

Tư thế hắn mở Nhóm Cửu Châu Số 1 không đúng phải không? Sao chỉ mới off có một lúc thôi mà mình lạc hậu cả thời đại so với người ta thế này?

Để xem căn nguyên của vụ spam Bạch tiền bối này ở đâu ra mới được.

Thế là Đồng Quái Tiên Sư chuyển chế độ di động, mở phần mềm chat ra, xắn quần lên lội.

Đáng sợ quá, đám đạo hữu trong này spam liên tục đến sáu vạn tin nhắn liền, lúc tu sĩ bùng nổ tốc độ tay đúng là người thường khó có thể tưởng tượng ra mà.

Vất vả lắm hắn mới tìm ra căn nguyên sự tình… Đó chính là chẳng bao lâu sau khi Tống Thư Hàng tiểu hữu mượn đt của mình, Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử đã thả vào nhóm chat một tệp tin đặt tên là “meme Bạch tiền bối”.

Tập tin này chính là nguyên nhân và nội dung chính của đợt phát rồ spam tập thể trong nhóm đây.

Sau khi sửng sốt 3 giây, Đồng Quái Tiên Sư quyết đoán lựa chọn tải file về. Tuy rằng tốc độ mạng rất cùi nhưng tải mãi cả buổi thì file vẫn xuống thôi.

Để cho không thua bạn kém bè, Đồng Quái Tiên Sư còn không chút do dự thay ava của mình thành meme “Bạch tiền bối khinh bỉ”, vẻ mặt này là tuyệt nhất này!

Đồng Quái Tiên Sư cảm thấy sau khi thay ava này xong thì lần nào nói chuyện cùng Bắc Hà Tán Nhân cũng là đang khinh bỉ hắn. Tâm lý thật là thỏa mãn quá đi!

Truyện- được dịc-h -tại iREAD.vn-Tiếp đó hắn lội xuôi theo lịch sử trò chuyện, chẳng mấy lâu sau đã bắt được một đoạn hội thoại làm cho người ta sáng ngời cả mắt.

Đó là đoạn đối thoại giữa Hoàng Sơn Chân Quân và Vũ Nhu Tử.

Hoàng Sơn Chân Quân:

- Hai tay này là của ai? Của người trang điểm cho Bạch tiền bối à?

- Tay của Tống tiền bối đấy. - Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử trả lời.

Ta nhớ là… Bạch Tôn Giả cũng có mặt trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đúng không? Chính là Tống Thư Hàng tiểu hữu cầm tay chỉ cách cho Bạch Tôn Giả vào nhóm đó.

Cho nên hẳn là Bạch Tôn Giả sẽ nhìn thấy hết lịch sử trò chuyện này nhỉ?

Chắc cú luôn! Nhìn kiểu các anh em spam nhiệt tình thế này, Bạch tiền bối vừa online vào nhóm thì chắc chắn là phải để ý đến đoạn lịch sử chat này rồi.

- Tuổi trẻ vui vẻ ghê ha ~ Đồng Quái Tiên Sư âm thầm nói trong lòng.

Hắn tiện tay thả cho Vũ Nhu Tử cô nương cái like… rồi lại tiện tay thả cho Tống Thư Hàng tiểu hữu một biểu cảm bi thương!



Tống Thư Hàng căn bản không hề biết việc Vũ Nhu Tử đăng meme Bạch tiền bối lên Nhóm Cửu Châu Số 1. Hắn thậm chí còn không hề nghĩ tới việc cái file mà Vũ Nhu Tử muốn gửi cho mình lại là meme Bạch tiền bối.

Nếu Tống Thư Hàng mà biết việc này, thì bây giờ hắn đã lặng lẽ đào cho mình một cái hố rồi nhảy xuống tự chôn rồi.

Cho nên “không biết gì thì không phải sợ” chính là một loại hạnh phúc lớn lao.

Tống Thư Hàng sung sướng phớn phở đi về phía Bạch tiền bối.

Bạch tiền bối đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, một tay chống lên cằm, một tay yên lặng vuốt màn hình di động. Vẻ mặt hắn cực kì bình tĩnh, mái tóc dài đen mướt tung bay theo gió biển, hình ảnh ấy đẹp như một bức tranh.

- Bạch tiền bối, không còn sớm nữa, đám người Lang Nhất còn chưa về, hay là đi về ăn chút gì trước đi? - Tống Thư Hàng đứng từ xa gọi Bạch Tôn Giả.

Thực lực của Bạch Tôn Giả đã tới cảnh giới tích cốc từ lâu, chẳng cần cơm nước gì cả, thế nhưng từ khi xuất quan đến giờ hắn vẫn luôn phối hợp với quy luật sinh hoạt của người phàm, cũng hưởng thụ cuộc sống hiện đại một ngày ba bữa.

- Hả? - Nghe thấy Tống Thư Hàng gọi, Bạch Tôn Giả quay đầu lại mỉm cười với hắn: - Đã đến giờ cơm rồi cơ à?

- Vâng, ban nãy Đồng Quái Tiên Sư tiền bối bắt được mấy con thú rừng, nhìn ngon miệng mà cũng thơm lắm. - Tống Thư Hàng cười đáp.

Bạch Tôn Giả yên lặng gật đầu:

- Trước nay ta mới chỉ nghe thấy trong nhóm truyền nhau về tay nghề của Đồng Quái đạo hữu mà thôi. Nếu chỉ luận về hương vị thì có thể sánh ngang với tu sĩ hệ tiên trù đấy, đi thôi, đi nếm thử nào.

Nói đoạn, Bạch Tôn Giả cất điện thoại đi, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, đứng xuống bên người Tống Thư Hàng một cách cực kì chuẩn xác.

Hai người bước song song về phía lều trại.

Đang đi, Bạch Tôn Giả bỗng như tùy ý hỏi một câu:

- Đúng rồi, Thư Hàng này, ngươi nói thử xem nếu ta thay đổi hình tượng thì có phải sẽ rất thú vị không?

- Dạ? - Tống Thư Hàng chẳng hiểu ra làm sao, chỉ biết quay sang nhìn Bạch tiền bối với vẻ mù mờ.

---- Lúc này không thể không cảm thán, năng lực khóa kí ức của đảo thần bí đúng là cực kì đáng sợ. Bởi vì ảnh hưởng của pháp thuật phong ấn kí ức mà đầu óc của Tống Thư Hàng bây giờ chẳng khác gì nồi cháo, phản ứng cũng chậm mất nửa nhịp so với bình thường.

Nếu ở trong tình huống bình thường, chỉ cần nghe thấy mấy từ khóa như “đổi hình tượng”, “thú vị”… thì công năng “Tìm kiếm keyword” trong não của Tống Thư Hàng đã có thể giúp hắn liên tưởng đến sự kiện liều chết chụp ảnh Bạch tiền bối cách đây không lâu rồi.

Thế nhưng bây giờ công năng ấy của Tống Thư Hàng xảy ra trục trặc, cho nên mặt hắn ngu ra.

Thấy vẻ mặt ngu ngơ của hắn, Bạch tiền bối chỉ nhếch miệng mỉm cười chứ không nói gì nữa.

- Thay đổi hình tượng gì cơ? - Tống Thư Hàng ngờ nghệch hỏi.

Hai người tiếp tục sóng vai đi về phía trước.

Đi được mất bước, Bạch Tôn Giả đưa tách mái tóc dài mượt của mình ra hai bên rồi túm cao lên:

- Ví dụ như hình tượng này này.

Tống Thư Hàng quay sang nhìn Bạch tiền bối một cái… Ủa? Đây chính là Bạch Tôn Giả bản tóc hai bím nè.

Tống Thư Hàng đơ rồi!

Tống Thư Hàng ngu luôn rồi!

Tống Thư Hàng không nhặt được mồm!

Bây giờ nhìn thấy Bạch tiền bối như thế này, cho dù não hắn có chết máy thì cũng lập tức nhớ ra hình ảnh mình và Vũ Nhu Tử nắm tay đi tìm chết hôm nào rồi!

Sao tự nhiên Bạch Tôn Giả lại làm động tác này?

Là Bạch tiền bối tự nhiên nổi hứng bất tử muốn thay đổi hình tượng? Hay là ngài ấy đang tái hiện lại hiện trường vụ lao đầu đi chết của mình và Vũ Nhu Tử đây?

Không thể nào, việc đó cực kì kín đáo, chỉ có mình và Vũ Nhu Tử biết mà thôi…trừ khi là Vũ Nhu Tử lộ chuyện ra ngoài.

Từ từ… Vũ Nhu Tử làm lộ chuyện á?

Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới tình hình mình nói chuyện với Vũ Nhu Tử khi mượn điện thoại của Đồng Quái Tiên Sư…sau đó cõi lòng bạn trẻ Tống lạnh ngắt, bởi vì hắn nghĩ tới một khả năng cực kì đáng sợ!

Hắn ra sức nuốt ực một ngụm nước miếng, thế mà miệng mồm khô khốc, chẳng có tiếng gì.

- Ha ha. - Bạch tiền bối buông xõa mái tóc, cất tiếng cười to.

Sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ, bước đi vẫn nhẹ tênh tiến về phía trước.

Còn Tống Thư Hàng thì cứng đờ cả người, đi lại máy móc, từng bước như chì.

Bỗng nhiên hắn đạp phải một hòn đá nhỏ, ngã dập mặt xuống, cú ngã không hề phòng bị này đau dã man.

Vũ Nhu Tử cô nương… cô tuyệt đối đừng có bán Tống mỗ nha!

Không được, phải mượn điện thoại của Đồng Quái Tiên Sư dùng một chút, xem rốt cuộc Vũ Nhu Tử thả cái gì vào nhóm chat mới được.

Mặt khác hắn còn phải liên hệ với Tô thị A Thất tiền bối nữa. Long Cốt Khô Đằng mà Tô thị A Thập Lục cần đã có rồi.



Tiếp đó, rõ ràng tay nghề của Đồng Quái Tiên Sư cực tốt, đồ ăn cực ngon, thế nhưng Tống Thư Hàng lại chẳng nhai ra cái vị gì.

Hắn máy móc lấp cho đầy bụng, sau đó tính mượn điện thoại của Đồng Quái Tiên Sư để xem file tin mà Vũ Nhu Tử thả vào nhóm một cái.

Thế nhưng khi hắn đang định mượn điện thoại của Đồng Quái Tiên Sư thì ổng lại cười phớ lớ rồi bảo:

- Thế này nhé, Tống Thư Hàng tiểu hữu, Bạch tiền bối, Tiểu Quả Quả, Đậu Đậu, ăn xong thì mọi người nghỉ ngơi đi nha, bản tiên sư có chút việc cần làm ngay, tí gặp nhé.

Nói xong, Đồng Quái Tiên Sư dậm nhẹ một bước, một thanh phi kiếm nổi lên dưới chân hắn. Sáng nay hắn xây đạo đàn lâu như vậy, bây giờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, phải khai đàn làm việc thôi.

Tống Thư Hàng há hốc miệng, cả người đơ như khúc gỗ.

- Không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi cho tốt đi. Thư Hàng, ngươi đưa Sở Sở cô nương sang một lều, Đậu Đậu và Quả Quả một lều. - Bạch Tôn Giả ưu nhã buông đồ ăn xuống, mỉm cười.

Không… còn…sớm… nữa…

Yên nghỉ đi, yên nghỉ đi.

À nhầm, phải là nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi mới đúng chứ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.