Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 354: Xin Chào, Mở Cửa Nhận Bưu Kiện Đi Này!



Hai con Thần Long quấn quanh nhau tạo thành một cánh cửa, lặng lẽ trôi nổi giữa hư không. Hai con Thần Long trông rất sống động, điều không hoàn hảo duy nhất chính là đôi mắt của bọn nó trống rỗng, không có thần thái.

Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng nhìn thấy loại thủ đoạn thế này, hắn nhìn cực kỳ nhập tâm. Tuy rằng hắn biết rõ Bạch tôn giả rất mạnh, nhưng ít khi nào Bạch tôn giả thi triển thủ đoạn chính thức của mình trước mặt hắn. Vì thế, mỗi lần Bạch tôn giả lại thể hiện chút thực lực thì lại làm cho Tống Thư Hàng cực kỳ khiếp sợ - mấy thủ đoạn kiểu đạp hư không đi từng bước lên cao, hay đám nguyên liệu tự động hóa thành Thần Long đều ngầu chết đi được! Nếu dùng để cua gái, chắc là cua em nào đổ em ấy luôn ấy nhỉ?

Trong không trung, Bạch tôn giả duỗi ngón tay, chạm nhẹ vào cánh cửa song long kia.

Tống Thư Hàng cảm giác được loáng thoáng rằng ngón tay của Bạch tôn giả ẩn chứa sức mạnh của thực tại ảo, giống như cái sa mạc nóng bỏng và thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng kia vậy, Chẳng qua sức mạnh của thực tại ảo đã bị Bạch tôn giả nén lại dồn vào ngón tay, ngưng tụ mà không bộc phát.

Ngón tay Bạch tôn giả chạm vào cánh cửa!

Sau một chốc, ánh mắt hai con Thần Long trên cánh cửa sáng lên. Lần chạm nhẹ này của Bạch tôn giả giống hệt như điểm nhãn cho rồng. Chỉ trong nháy mắt, mà hai con Thần Long dường như sắp sống lại!

Lúc này, thân hình dài mười mét của Ngư Kiều Kiều bắt đầu thu nhỏ lại, mãi đến khi hình thể còn chừng hơn hai mét thì ngừng lại, đây chính là kích thước thật sự của hình thể của cô! Lúc trùng kích vào Điểm Hóa Long Môn, buộc phải lộ ra trạng thái hình thể thật sự để đạt hiệu quả cao nhất.

- Sắp bắt đầu rồi.

Ngư Kiều Kiều tự nói thì thào.

Giờ khắc này, dưới ảnh hưởng của giọt Bản Mệnh Tinh Huyết kia, Tống Thư Hàng lại có thể cảm ứng được loáng thoáng tâm trạng hồi hộp của Ngư Kiều Kiều. Hắn thấy trái tim mình đập cùng một nhịp với Ngư Kiều Kiều, thình thịch thình thịch nôn nao căng thẳng nhưng vẫn mạnh mẽ.

Trên bầu trời, Bạch tôn giả lên tiếng:

- Thư Hàng, ngươi đứng yên tại chỗ không được cử động, đừng quấy rầy Ngư Kiều Kiều trùng kích Long Môn. Ngươi chỉ cần đứng ở đó, thông qua Bản Mệnh Tinh Huyết kia cũng đủ để thể nghiệm cảm giác trùng kích Long Môn của Ngư Kiều Kiều rồi.

- Vâng, ta hiểu rồi.

Tống Thư Hàng gật đầu - không cần hắn và Ngư Kiều Kiều cùng tham gia trùng kích Long Môn, điều này khiến hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Ngư Kiều Kiều, chuẩn bị xong chưa?

Bạch tôn giả hỏi lại, trong lúc nói chuyện, ngón tay đang điểm trên cánh cửa nhẹ nhàng co lại.

Ngay sau đó, đôi song long bắt đầu phun ra một luồng linh lực cực kỳ tinh khiết, mặc dù chúng khá mỏng manh, nhưng chỉ trong nháy mắt, khi vừa rời khỏi Long Môn, chúng tạo thành thác nước cực kỳ rộng lớn!

Nước trong thác bắt đầu đổ ập xuống Ngư Kiều Kiều.

Tống Thư Hàng mở mắt thật to, thác nước này nhỏ hơn tưởng tượng của hắn nhiều. Thậm chí, dòng thác này còn nhỏ hơn con thác lúc hắn hóa thân thành con cá vòng nhỏ bên trong ảo ảnh chân thực của Bạch tiền bối nữa.

Nếu uy lực của thác nước này cũng chỉ có bấy nhiêu đó, với thực lực tam phẩm đỉnh phong của Ngư Kiều Kiều, lại thêm huyết mạch giao long, phỏng chừng chuyện bơi ngược dòng nước nhảy vào Long Môn cũng chẳng khó lắm đâu nhỉ?

Cho nên…. Lẽ nào trong thác nước đó có ẩn giấu huyền cơ nào khác à? Trong lòng Tống Thư Hàng bắt đầu suy đoán trong âm thầm.

...

...

Đương lúc suy nghĩ, Thư Hàng thấy bốn chân Ngư Kiều Kiều chống trên mặt đất. Cô không chớp lấy thời cơ thác nước chưa kịp đổ xuống để bay lên trời mà lại chờ trên mặt đất, chuẩn bị nghênh đón dòng thác đổ xuống.

Trong chớp mắt.

Tiếng ào ào vang lên thật lớn... dòng thác ập xuống người Ngư Kiều Kiều, bao phủ phạm vị mấy chục mét chung quanh cô.

Nhưng điều thần kỳ chính là ngoại trừ dòng nước đổ ập trên người Ngư Kiều Kiều ra, khi dòng nước còn lại tiếp xúc với mặt đất, Tống Thư Hàng, Đậu Đậu, tiểu hòa thượng thì đều biến thành sương mù rồi tan biến chỉ trong phút chốc.

Duy chỉ có thân thể Ngư Kiều Kiều là nhận lấy áp lực cực lớn, thân thể bị lực ép của nước đè xuống dưới, bốn móng vuốt đã cắm sâu vào mặt đất.

Rắng rắc, răng rắc~ thậm chí Tống Thư Hàng còn nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể Ngư Kiều Kiều kêu răng rắc.

- Áp lực của thác nước lớn tới như vậy sao?

Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc trong lòng... lúc suy nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu hắn, giọt Bản Mệnh Tinh Huyết trong cơ thể hắn bắt đầu truyền tải hết thảy cảm giác của Ngư Kiều Kiều vào người Tống Thư Hàng.

Trong phút chốc, Tống Thư Hàng cảm thấy giống như trên lưng mình mang theo vật nặng vài chục tấn, chúng đang đè ép lấy hắn, cả người hắn bị ép đến mức gục xuống.

Nhưng trên thực tế, thân thể Tống Thư Hàng không chịu bất kỳ một tia áp lực nào cả. Đây chỉ là trạng thái cộng hưởng giữa hắn và Ngư Kiều Kiều mà thôi, sau khi cảm nhận được áp lực kia, thân thể lựa chọn việc ngã sấp mặt theo bản năng.

- Thật đáng sợ, rõ ràng chỉ là nước trong thác, thế nhưng mà mỗi một giọt nước lại chẳng khác nào hạt sắt, vô cùng nặng, rơi xuống người giống như có vô số nắm đấm đập tới. Thác nước này cứ đổ xuống như thế, khiến cho Ngư Kiều Kiều phải đau đớn chèo chống. - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Hèn gì Ngư Kiều Kiều không nhân cơ hội dòng nước chưa rơi xuống để bay lên, nếu không kịp thích ứng với sức nặng của dòng nước trong thác, lúc vừa bay lên trời thì đã bị dòng nước này đè xuống, hậu quả lại càng thảm hơn.

...

...

Sau khoảng chừng năm giây, dường như Ngư Kiều Kiều đã thích ứng dần với sức nặng của thác nước, cô bắt đầu cử động tứ chi, thân thể cô bắt đầu vươn lên dòng nước, chậm rãi nhưng cực kỳ kiên định.

Tru-yện- đượ-c dịch trự-c tiếp tại iREADYêu khí trong cơ thể Ngư Kiều Kiều bộc phát, bảo vệ thân thể cô.

Qua một khắc chịu đựng đau khổ, Ngư Kiều Kiều phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc "GRÀO~", cô phóng thẳng lên trời, chống lại thác nước, đi lên từng chút một.

- Vậy mới được chứ!

Ở đằng sau, Tống Thư Hàng nằm rạp dưới đất, tán thưởng từ tận đáy lòng.

Hắn cũng gắng gượng chống đỡ cảm giác bị vật mấy tấn chèn ép mình, bò dậy từ từ rồi ngồi xuống, nhìn tình cảnh Ngư Kiều Kiều vượt qua thác nước Long Môn không chớp mắt.

Thấy Ngư Kiều Kiều lội ngược dòng, thông qua cảm giác cộng hưởng, Tống Thư Hàng cảm ứng được trải nghiệm lúc Ngư Kiều Kiều phá vỡ thế nước là như thế nào một cách rõ ràng.

Trải nghiệm này cực kỳ quý giá, đến khi bản thân Tống Thư Hàng chuyển đổi chúng thành kinh nghiệm của bản thân, để khi hắn trùng kích vào bình cảnh cảnh giới Dược Long Môn cuối cùng của nhất phẩm thì có thể nắm chắc thêm vài phần.

- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, Ngư Kiều Kiều cứ lội ngược dòng như thế, chỉ cần có thể lực đầy đủ thì có thể vượt qua Long Môn này thuận lợi, hóa thân thành Bán Nhân Ngư đúng không?

Tống Thư Hàng tự hỏi trong lòng.

Nhưng hắn vừa nghĩ đến khả năng đó, dòng thác nước lại biến đổi bất thình lình.

Từng đám từng đám lôi cầu bắt đầu nổ tung giữa thác nước, đập vào người Ngư Kiều Kiều. Đám lôi cầu kia xuất hiện quá đột ngột, khiến cho Ngư Kiều Kiều không thể phòng bị.

Kiếp Lôi Thủy hệ, đây chính là Lôi của Thiên Kiếp. Điểm Hóa Long Môn không chỉ là cơ duyên, mà còn là Thiên Kiếp để những ngư yêu tấn chức cảnh giới tứ phẩm!

Kiếp Lôi bá đạo đến cùng cực, lúc chúng nổ trên người Ngư Kiều Kiều, trực tiếp khiến cho thân thể của cô be bét máu thịt.

Lớp vảy cá dày đặc bên ngoài cơ thể Ngư Kiều Kiều có lực phòng thủ kinh người, nhưng lớp vảy cá này lại giống như một miếng vải mỏng khi đứng trước mặt Kiếp Lôi, chúng bị xé toạt dễ dàng, ngay cả lớp máu thịt bên dưới cũng bị cháy xém dưới uy lực vụ nổ từ những lôi cầu kia.

Cùng lúc đó, dòng nước nặng nề của Long Môn đổ ập xuống, đang vô tình kéo toạt hết thảy những vảy cá và máu thịt trên người Ngư Kiều Kiều. Máu tươi của Ngư Kiều Kiều đã nhuộm đỏ cả thác nước!

Cảm giác đau đớn vì da tróc thịt bong này, cùng với sự tra tấn khi dòng nước ập qua máu thịt cũng được truyền tải đầy đủ lên người Tống Thư Hàng.

- Hí.

Tống Thư Hàng hít một ngụm khí lạnh…. Thực con mẹ nó đau quá đi!

Dưới thác nước, Ngư Kiều Kiều lại phát ra thêm một tiếng ngâm nữa, dù cho máu tươi đã nhuộm đỏ thác nước, cô cũng không lùi lại nửa bước - dưới dòng thác Long Môn, dù chỉ lùi một bước thồi thì cũng sẽ bị dòng nước cực mạnh đánh rớt xuống dưới.

Không tiến thì lùi, lùi một bước chính là thất bại!

Ngư Kiều Kiều cắn răng, nếu như không thể lùi, vậy thì chỉ có một chữ, xông!

Xông lên, xông lên, xông lên!

Lúc này, cô kích hoạt năng lực thiên phú của mình. Bên dưới lớp vảy cả bị bào mòn, bắt đầu hình thành một lớp vảy cá mới...

Đây chính là một loại năng lực tương tự như lột da, khi bản thân bị thương nghiêm trọng, có thể dùng lớp da bị thương đó tạo thành lớp phòng ngự, sau đó lột xác hết thảy lớp này đi. Chẳng qua là khi sử dụng năng lực thiên phú này thì sẽ phải gánh chịu cảm giác đau đớn đến mức không thể hình dung được. Giống như dùng đao cạo từng tầng thịt, chẳng khác nào hình phạt lột da.

- GRÀO!

Ngư Kiều Kiều ngâm lên lần nữa - tiếng rồng ngâm lần này của cô không còn khí thế vang dội như ban đầu, mà bởi vì cô thật sự quá đau đớn, đành kêu lên những tiếng đầy thảm thiết.

Ánh mắt của cô luôn dán chặt lấy phía trên thác nước... Nơi đó, vẫn còn rất nhiều quả cầu lôi điện lớn hơn, mạnh hơn đang chờ cô!

...

...

Dưới thác nước, sắc mặt Tống Thư hàng đã trắng bệch. Thông qua sự cộng hưởng của giọt Bản Mệnh Tinh Huyết, lực công kích của thác nước Long Môn, sự đau đớn đến từ quả quả cầu Kiếp Lôi nổ trên thân thể, da thịt bị dòng nước mài mòn, trải nghiệm cực hình khi bị lột da đều được khắc ghi chân thực lên cơ thể Tống Thư Hàng.

Đây hoàn toàn không phải là cá vượt Long Môn, rõ ràng là bách khoa toàn thư một trăm lẻ tám hình phạt tàn khốc mà.

Trong cơn đau nhức kịch liệt, thậm chí Tống Thư Hàng còn không phát hiện - tại năm khiết huyệt trong cơ thể của hắn, Tâm Khiếu, Nhãn Khiếu, Tị Khiếu, Nhĩ Khiếu, Khẩu Khiếu, khí huyết chi lực đang hội tụ lại cùng một chỗ, hình thành một Long Môn cỡ nhỏ.

Ở bên ngoài, giác quan của Tống Thư Hàng cũng đang cảm nhận trải nghiệm cá vượt Long Môn từ trải nghiệm cá vượt Long Môn của Ngư Kiều Kiều.

Trong cơ thể, thân thể của hắn bắt đầu lẳng lặng trùng kích vào bình cảnh cuối trong trong cảnh giới nhất phẩm, Dược Long Môn!

*****************

Ở bên trong Hoa Hạ.

Một con chim Bạch Hạc mọc ra ba cặp cánh dài, vuốt cầm một cái điện thoại di động, trên màn hình hiển thị bản đồ hướng dẫn. Một móng khác cầm Túi Càn Khôn.

- Đúng là chỗ này rồi, địa chỉ động phủ hiện nay của Lệ Chi Tiên Tử mà Hoàng Sơn đạo hữu đã đưa.

Chim Bạch Hạc có ba cặp cánh đáp xuống, đậu trước một động phủ bị che bởi gốc cây.

Mắt thường của người phàm không thể nào thấy được nơi đây, chỉ có tu sĩ mới tìm được đến đây.

Sau khi Bạch Hạc đáp xuống, hóa thành hình thái Thiên Sứ, chính là Bạch Hạc Chân Quân đang có nhiệm vụ giao bưu kiện cho Bạch tiền bối.

Lúc Bạch Hạc Chân Quân đi đến cửa động phủ, bắt đầu làm theo cách mà Hoàng Sơn Chân Quân đã dạy, gõ cửa theo một tiết tấu phức tạp.

Sau một lát, thanh âm dễ nghe của Lệ Chi Tiên Tử truyền ra:

- Là vị đạo hữu nào thế?

- Lệ Chi Tiên Tử phải không? Ta là Bạch Hạc đây, bạn cũ của Hoàng Sơn Chân Quân. Mở cửa đi, ta đến đưa bưu kiện cho ngươi đây!

Bạch Hạc Chân Quân kêu lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.