Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 371: A A A A A A !



- Đây là cái gì thế này? Phi kiếm á? Mà thanh phi kiếm này ở đâu ra đây? Mà phải nói, sao nhìn thanh phi kiếm này quen quen thế nhỉ, mình gặp ở đâu rồi thì phải? - Trong lòng Cổ Hà Quan Chân Quân

Lúc này, trên thanh phi kiếm làm bằng gỗ kia đột nhiên có một vầng hào quang lóe lên.

Khởi động chức năng bay lên trời theo dạng xoắn ốc, hiệu xuất cao, tốc độ bay lên lại nhanhm ngài, xứng đáng sở hữu thứ này!

Cùng khởi động chung với nó còn có chức năng ghi hình nữa.

Sau một khắc, toàn thân của Cổ Hà Quan Chân Quân đã xoay tròn nhanh như chớp, rồi phóng thẳng lên trời.

- Ư ư ư ư ư…… - Trong miệng của Cổ Hà Quan Chân Quân phát ra tiếng kêu kỳ lạ…

Bởi vì tốc độ xoay nhanh quá, cho nên tạo thành từng cơn gió lốc vô cùng đáng sợ ở bên cạnh hắn, lại có thêm cả kiếm khí tung hoành!

Cứ như vậy, trong tay Cổ Hà Quan Chân Quân còn cầm tờ giấy Tuyên mình vừa viết xong, xoay tròn bay lên đập vỡ cửa sổ trên nóc đạo quán của mình, toàn thân phóng thẳng lên trời giống như một cái vòi rồng - Cái cửa sổ trên nóc đạo quán kia vốn là con đường tắt mà Cổ Hà Quan Chân Quân dùng để phi kiếm bay lên cho lẹ, may nhờ có cánh cửa này, xem như Cổ Hà Quan Chân Quân đỡ tốn công sửa chữa đạo quán.

Bởi vì tiếng động cực lớn và hiệu quả kích thích thị giác của xoắn ốc thăng thiên này quá sức dữ dội, cho nên rất nhiều đệ tử trong Cổ Hà Quan đều bị dọa giật mình.

- Mọi người mau nhìn kìa, đó là cái gì thế nhỉ?

- Hình như là quán chủ đấy.

- Ồ, đúng là quán chủ thật kìa!

- Quán chủ bay lên trời mất rồi!

- Quán chủ đang thử nghiệm kiếm độn kiểu mới đấy à?

- Lợi hại thật đấy, có lẽ đây là một loại bí pháp kết hợp giữa kiếm độn và kiếm thuật đấy. Ngươi nhìn quanh người của quán chủ kìa, kiếm khí tunh hoành. Ngầu chết đi được! Hơn nữa, có vẻ như thực lực của quán chủ lại tiến bộ hơn rất nhiều đấy, tốc độ kiếm độn nhanh quá đi mất!

- Ừ, đúng là nhanh thật đấy, đã bay lên tới không trung luôn rồi! - Các đệ tử nhao nhao bàn tán với nhau.

Nhưng họ không biết rằng, lúc này đây Cổ Hà Quan Chân Quân đã hoàn toàn ngu người…. Bởi vì hắn rốt cuộc cũng nhớ ra mình từng thấy thanh phi kiếm bằng gỗ này ở đâu rồi. Đây chẳng phải là seri ‘phi kiếm dùng một lần’ của Bạch tiền bối sao?

Hóa ra thứ ở bên trong ‘hợp quà’ kia chính là phi kiếm dùng một lần á? Đây là có ý muốn đưa hắn bay thẳng một đường lên tận vũ trụ hay đấy phỏng?

Cái này chính là kinh hỉ kia đây sao? Cổ Hà Quan Chân Quân rơi lệ đầy mặt.

Hơn nữa sao hắn thấy đầu hoa lên thế này, là do quay nhanh quá à?

Không đúng, nếu như chỉ đơn giản là quay quá nhanh thì với thể chất chân quân lục phẩm như hắn vẫn dư sức chịu nổi. Nhưng phi kiếm này đã bay lên trời theo dạng xoắn ốc rồi, mà lại còn bị linh lực của Bạch Tôn Giả quấy nhiễu, cho nên khiến hắn cũng chịu không nổi.

Khó khăn lắm cái xoắn ốc thanh thiên kia mới bay lên tới độ cao vừa đủ.

[Ngừng lại rồi, rốt cuộc cũng ngừng lại rồi!] - Cổ Hà Quan Chân Quân nghĩ thầm trong bụng.

Nhưng không chờ hắn kịp thở một hơi, nhoáng cái thì hai chức năng khác trên phi kiếm đã bị khởi động lần lượt.

Hai chức năng ‘Ánh sáng sao băng’ và ‘bay theo hình zigzag’ được khởi động cùng một lúc!

Cổ Hà Quan Chân Quân biến thành một ngôi sao băng sáng ngời trên bầu trời, xẹt qua không trung. Qũy tích di chuyển của ngôi sao băng này hơi bị lạ, lúc bay trên không hết xẹt trái lại xẹt phải, hết trồi lên lại hụp xuống….

- A a a a a ~ - Cổ Hà Quan Chân Quân hét lên một tràng thảm thiết.

Bởi vì bây giờ là rạng sáng, cho nên ánh sáng của ngôi sao băng này đặc biệt chói mắt.

- Quán chủ lợi hại quá đi mất! Hóa ra có thể ngự kiếm phi hành kiểu này luôn!

- Quán chủ cố lên!

- Quán chủ lại làm thêm một cái nữa nào, thêm cái nữa!

Ở bên trong Cổ Hà quán, các đệ tử vây xem không rõ chân tướng đều lớn tiếng hoan hô ủng hộ.

Sau đó, Cổ Hà Quan Chân Quân biến thành sao băng bay đi mỗi lúc một xa dần trong tầm mắt của họ…. dần dần biến mất tăm.

- Ủa, quán chủ bay đi đâu rồi?

- Không biết nữa, bay đi xa quá rồi mà vẫn chưa bay về nữa à?

- Lại nói, hình như ta nghe loáng thoáng thấy tiếng la rất đỗi thảm thiết của quán chủ thì phải?

- Chắc chắn là ngươi nghe nhầm rồi đấy. Thôi bỏ đi, chúng ta đi ngủ tiếp đi dã. Lấy thực lực của quán chủ thì dù bay xa tới cỡ nào đi nữa cũng chả sao cả, khi nào muốn thì ngài ấy lại bay cái vèo về ấy mà.

Vậy nên chúng đệ tử rối rít gật đầu tán thành rồi quay về đạo quán ngủ tiếp.

Trên trời cao.

- A a a a ~

[Muốn bay lên trời cao, sánh vai với vầng dương rực rỡ. Thế giới này còn chờ tôi thay đôi. Giấc mộng kia cũng ngại gì người khác nhìn thấy….]

Tiếng kêu la thảm thiết của Cổ Hà Quan Chân Quân vang vọng khắp bầu trời đêm.

….

Một bên khác, ở trong động phủ bí mật của Cuồng Đao Tam Lãng.

Tam Lãng đang ngân nga một bài hát, hưởng thụ sự tuyệt vời của suối nước nóng.

Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt của Tam Lãng.

Đó là một vị nam tử rất có phong phạm ẩn sĩ, có câu nói rằng tiểu ẩn là ẩn dật ở núi rừng, trung ẩn là ẩn ở giữa chợ, đại ẩn là ẩn ở ngay chốn triều đình.Vị nam tử trước mắt này chính là cái loại người dù ở nơi nào cũng khó mà bị người ta phát hiện ra….

- Tam Lãng đạo hữu, biệt lai vô dạng há. - nam tử trông như ẩn sĩ kia mỉm cười nói với Tam Lãng.

Cuồng Đao Tam Lãng: - …..

Má, tuy rằng cái động phủ bí mật này của ta không phòng vệ nghiêm ngặt như động phủ chính, nhưng cũng có hơn trăm đạo cấm chế đủ các loại cơ mà. Đối phương có thể dễ dàng phá giải được vô số tầng cấm chế như thế, thậm chí không để mình cảm giác được tí gì. Mà còn nữa, làm sao đối phương lại tìm đến tận cửa thế này?

- Ực. - Cuồng Đao Tam Lãng nuốt một ngụm nước bọt, cười khan một tiếng rồi nói: - Tinh Hà Cư Sĩ đạo hữu đấy à, xin chào ngươi!

- Ha ha ha ha. - Nam tử ẩn sĩ nọ cười khẽ: - Tam Lãng đạo hữu, ngươi gọi sai tên của ta rồi.

- Xin lỗi nhé. - Cuồng Đao Tam Lãng lập tức xin lỗi rồi sửa miệng ngay: - Ta nhớ ra rồi. Quét Bụi Cư Sĩ! là Quét Bụi Cư Sĩ!

Truyện được biên tập t.ại iread.vn...- Sai rồi, đoán tiếp đi. - Nam tử ẩn sĩ nọ tiến lên một bước, vói tay vào bên trong suối nước nóng.

Ngay sau đó, Tam Lãng cảm giác nhiệt độ của suối nước nóng đang tăng mạnh lên, ẩn ẩn còn có mùi rượu bốc ra từ trong suối nữa.

Rượu à? Nghĩ ra rồi, đạo hiệu của vị này có liên quan tới rượu!

Tam Lãng kêu lên thật to: - Tửu Trần Cư Sĩ, là Tửu Trần Cư Sĩ đúng không, lần này không sai đi đâu được!

- Lại sai nữa rồi nhé, chà, ta cho ngươi thêm hai cơ hội đấy. - Nam tử ẩn sĩ kia cười rất đỗi ôn hòa: - Sau hai lần nữa, nếu như ngươi vẫn đoán sai thì cái suối nước nóng này có nguy cơ xảy ra hỏa hoạn đấy nhé.

Cuồng Đao Tam Lãng lập tức đổ mồ hôi lạnh như suối, không thể ngăn lại được. Rõ ràng đang ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng hắn vẫn cảm giác mình như đang ở giữa trời đông giá rét.

- Bá Vương Cư Sĩ, đúng rồi, lần này chắc chắn đúng! - Cuồng Đao Tam Lãng vắt hết óc ra, kêu lên - chết tiệt, tại sao mình không làm như Bắc Hà, viết đạo hiệu của vị này ra giấy, treo ở chỗ bắt mắt cơ chứ?

Nam tử ẩn sĩ kia yên lặng gật đầu một cái.

- Đúng, đúng rồi à? - Trong mắt Cuồng Đao Tam Lãng lập tức xuất hiện vẻ vui mừng.

- Không phải, ta chỉ cảm thấy cái đạo hiệu này nghe cũng khí phách lắm. Ha ha, còn có một lần nữa thôi đấy. Tam Lãng đạo hữu, ngươi phải quý trọng nó đấy nhé! - nam tử ẩn sĩ nọ cười nói ha hả, đồng thời thôi động linh lực.

Suối nước nóng ngập tràn mùi rượu, Cuồng Đao Tam Lãng cảm giác mình chỉ ngửi thôi đã muốn say mất rồi. Nếu như cái suối rượu này mà bốc chảy thì….

Đáng chết, rốt cuộc là tên gì đây?

Có liên quan tới rượu, có liên quan tới rượu, đúng rồi, nghĩ ra rồi - chữ thứ nhất chính là chữ Túy!

Nhưng chữ thứ hai là cái gì nhỉ?

Chỉ còn có một cơ hội nữa thôi, cơ hội sau cùng rồi, tuyệt đối không thể đoán sai được.

Cuồng Đao Tam Lãng vắt hết óc ra suy nghĩ.

Nghĩ ra rồi!

Chữ thứ hai hình như có liên quan tới bầu trời!

- Là Túy Nhật Cư Sĩ, đúng rồi chứ gì! - Cuồng Đao Tam Lãng nói ra với vẻ tự tin ngập tràn - Lần này nhất định không sai nữa.

- Ha ha ha ha. - nam tử ẩn sĩ nọ cười một tràng dài.

- Đúng rồi hả, đúng rồi phải không? - Cuồng Đao Tam Lãng nôn nóng hỏi lại.

- Chúc mừng ngươi…. Đáp sai rồi! - Tay phải của nam tử ẩn sĩ kia bốc lên một ngọn lửa mạnh, hắn ấn về phía suối nước nóng kia: - Là Túy Nguyệt Cư Sĩ đấy, ngươi nhớ kỹ cái tên này cho ta!

Đúng lúc này…. đột nhiên có một đạo kiếm quang lóe lên từ trong đống quần áo của Tam Lãng ở bên cạnh suối nước nóng.

Sau đó, đạo kiếm quang kia nâng thân thể của Cuồng Đao Tam Lãng lên, nhấc hắn bay ra khỏi suối nước nóng.

- Muốn chạy à? - Sao có thể để ngươi chạy thoát dễ dàng như thế được?

- Ủa? - Cuồng Đao Tam Lãng nghi hoặc nhìn thanh phi kiếm bên dưới, thanh phi kiếm này ở đâu ra đây?

Hắn dùng đao mà, có dùng phi kiếm bao giờ đâu.

Sau khi ngây ra một lúc, Túy Nguyệt Cư Sĩ bổ nhào lên, túm được cánh tay của Cuồng Đao Tam Lãng: - Đi xuống đây thể nghiệm suối nước nóng rực lửa cho ta!

Nhưng Túy Nguyệt Cư Sĩ vừa mới nói xong…. Thì có ánh sáng lóe ra từ trên thanh mộc kiếm nọ.

Khởi động chức năng ‘xoắn ốc thăng thiên’!

Kiểu bay lên trời theo dạng kiếm nhận phong bạo, hai người Túy Nguyệt Cư Sĩ và Cuồng Đao Tam Lãng bởi vì đột nhiên bị xoay tròn, nên bất giác ôm lấy nhau cứng ngắc, sau đó xoay tròn điên cuồng tựa như một mũi khoan.

Cái động phủ bí mật này của Cuồng Đao Tam Lãng nằm ở trong một hang núi.

Lần này, Túy Nguyệt Cư Sĩ và Cuồng Đao Tam Lãng thật sự giống như một mũi khoan chính hiệu, hai người bọn họ dùng đầu đánh lên trên đỉnh sơn động, quay quay quay quay liên hồi…..

Đất đá bay tứ tung, ánh lửa bắn ra khắp bốn phía.

Trong lòng Cuồng Đao Tam Lãng cực kỳ hối hận - tại sao hắn phải bố trí cái cấm chế cứng cỡ này cho đỉnh sơn động làm gì kia chứ, khoan cả buổi trời rồi mà vẫn còn chưa khoan thủng nữa là sao đây?

Ầm ầm ầm ầm ầm….

Vất vả lắm họ mới khoan thủng cái động phủ bí mật này của Tam Lãng, Tam Lãng và Túy Nguyệt Cư Sĩ cùng nhau xoay tròn bay lên không trung.

Túy Nguyệt Cư Sĩ rống lên thật to: - Tam Lãng, mau dừng lại!

- Ta dừng được chết liền ấy! - Cuồng Đao Tam Lãng cũng lớn tiếng trả lời lại, bởi vì cái này có phải của hắn đâu mà.

Cuối cùng, Cuồng Đao Tam Lãng chỉ kịp hét lên một tiếng với động phủ của mình: - Nha, coi chừng động phủ cho tốt đấy nhé!

Sau khi rống lên, Cuồng Đao Tam Lãng và Túy Nguyệt Cư Sĩ bay lên bầu trời đêm, biến thành một ngôi sao băng, bay về phía xa - Nha là một con linh thú mà Cuồng Đao Tam Lãng nuôi, lúc hắn đi ra ngoài thì có thể coi chừng động phủ cho hắn.

Tiếp theo…. Trong không trung, vang ra tiếng hét kéo dài cực kỳ thảm thiết của Tam Lãng và cư sĩ.

À đúng rồi, chức năng phi hành kèm theo trên thanh Lưu Tinh Kiếm dùng một lần của Tam Lãng chính là bay kiểu cánh quạt lớn. Lúc bay lên cao, phi kiếm đột nhiên còn xoay tròn như một cái cánh quạt lớn nữa, thật sự rất đẹp, đẹp vô cùng luôn.

Trong quá trình phi hành, Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên nhớ tới một việc: - Nhớ ra rồi, đây là seri phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả… a a a a….

- Phi kiếm dùng một lần á? A a a a~ - Túy Nguyệt Cư Sĩ nhìn về phía bầu trời.

[Đi theo ta, ngôi sao của biển sâu, con tim này hướng về thời đại phương xa. Giấc mộng hãy còn dài, bên ngoài quang niên, dẫu có kiêu ngạo cũng không được phép thua!]

- A a a a a~ Bản song tấu giọng nam cao đầy thảm thiết vang vọng khắp bầu trời đêm…..

…..

Động phủ của Lệ Chi Tiên Tử.

Hộp quà lặng lẽ mở ra, phi kiếm chui xuống bên dưới người của Lệ Chi Tiên Tử đang say ngủ.

- Ưm…. Đừng có phá mà, để ta ngủ thêm lát nữa đi. - Lệ Chi Tiên Tử lẩm bẩm.

Ngay sau đó, phi kiếm bay xoắn lên trời một cái vèo!

Lệ Chi Tiên Tử lập tức giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, nhưng đã muộn mất rồi… toàn thân cô đã bị xoay tròn.

[Ta muốn bay, bay qua những thảm cỏ xanh mướt, đuổi theo những ký ức bị mất năm nào. Ta muốn bay, bay qua bao đỉnh núi cao, tìm lại hồi ức của hôm qua ~]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.