Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 385: Tống Thư Hàng Chạy Đi Đâu Rồi?



Đội hình thật sang trọng!

Lấy tu vi của gia gia của tộc lão nhìn qua một lúc, thậm chí có thể thấy trên đỉnh đầu nhóm tu sĩ này, linh lực cường đại mạnh mẽ tạo thành luồng khí xoáy linh lực to lớn.

Linh lực trong phạm vi trăm dặm đều bị luồng xoáy linh lực này cưỡng ép hút tới, cuối cùng quán nhập vào trong cơ thể của đám tu sĩ cường đại này.

Đây quả là đội hình làm người khác chói mắt mà! Hầu như có thể đánh bại một số môn phái lớn rồi nhỉ?!

- Văn Ngạn, những tiền bối này là..? - Gia gia của tộc lão nhỏ giọng hỏi.

Văn Ngạn chính là tên tộc lão của Sở gia.

- Gia gia, những người này… Có thể tính là bằng hữu của tiểu Sở Sở mang tới đấy! - Tộc lão Sở Văn Ngạn cũng không dám khẳng định - Lại nói tiểu Sở Sở vừa thi đấu xong lại chạy đi đâu rồi? Thời gian vừa qua Tiểu Sở Sở ở bên ngoài mạo hiểm rốt cuộc đã trải qua những gì mà có thể lôi kéo được quan hệ với nhiều đại tiền bối như thế?

Gia gia của tộc lão gật đầu, phi kiếm của hắn rơi vào vỏ kiếm đeo ở thắt lưng sau đó hắn sửa sang lại dáng vẻ tiến tới phía trước các tu sĩ của ‘nhóm Cửu Châu số 1’.

- Sở gia Sở Khang Bá, bái kiến các đạo hữu và các vị tiền bối. - Gia gia của tộc lão hành lễ nói... Từ cách ăn mặc của hắn có thể thấy được tộc lão của Sở gia trước kia là một văn nhân, cực kì chuẩn mực về phương diện lễ nghĩa.

-Xin chào Sở đạo hữu. - Đa số tu sĩ của nhóm Cửu Châu số 1 cười đáp lễ ---- Tu vi của Sở Khang Bá quả thực khiến đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 kinh ngạc.

Ngũ phẩm,! Tuy nhìn bề ngoài thì phẩm chất kim đan không cao, phẩm giai nhiều nhất cũng chỉ là phẩm cấp ba đạo long văn, Nhưng đây chính là ngũ phẩm Kim Đan Linh Hoàng hàng thật giá thật.

Tu sĩ của Sở gia vốn thuộc tiểu gia tộc, vậy mà xuất hiện một vị Kim Đan Linh Hoàng, chắc chắn hắn đã gặp kỳ ngộ rất lớn.

Có Kim Đan Linh Hoàng ở đây, trận cuối cùng của đoạn tiên đài, đã không còn hồi hộp nữa.

Giữa tứ phẩm và ngũ phẩm thế nhưng lại là một lần biến hóa về chất.

- Tạm chờ sau trận chiến đoạn tiên đài này, Sở mỗ sẽ dọn dẹp giường chiếu nghênh đón các vị đạo hữu tới hàn xá nâng chén chung vui. - Sở Khang Bá không chỉ chu đáo về lễ tiết mà trong lời nói của ông còn mang theo vị hơi men của văn nhân.

Đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 đều cười lại đồng ý. Đa số bọn họ đều sống lâu hơn Sở Khang Bá, nếu thật sự sống lâu đến mức lên men thì e là Sở Khang Bá cũng không chua bằng bọn họ.

...

...

Ở bên kia, thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải của Hư Kiếm Phái bị chấn kinh rồi… Tộc nhân mới tới đang bay trên không của Sở gia là linh hoàng ngũ phẩm? Mình đang mơ sao?

Hoàn toàn không giống tình báo về Sở gia chút nào!

******************

Trong lúc các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 và Sở Khang Bá đang trao đổi thì ở phía xa có hai bóng người đang đi về phía đoạn tiên đài.

Một đạo thân ảnh đứng chắp tay, đạo thân ảnh khác bị phi kiếm đỡ đi.

Đó chính là Bạch Tôn Giả và Sở Sở.

- Bạch tiền bối. - Tất cả các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 khi nhìn thấy Bạch tôn giả lập tức đứng dậy, mỗi người đều to giọng hành lễ, sợ mình hành lễ chậm, sẽ bị Bạch tiền bối ghim thì xong đời.

Bạch Tôn Giả gật đầu cười, ánh mắt lướt qua mọi người một vòng, hỏi:

-Thư Hàng đi đâu rồi?

Lại nói…. Lúc nãy khi ở trong lều, cô nương Sở Sở muốn giải quyết vấn đề sinh lí.

Sở Sở dù sao vẫn chỉ là tu sĩ nhị phẩm, vẫn chưa đạt tới cảnh giới ích cốc, tại một số phương diện vẫn giống như người phàm.

Nhưng bên ngoài, Tống Thư Hàng đang biến thành bộ dáng của cô tham gia đoạn tiên đài. Vì thế, cô không thể đi ra từ trong lều một cách quang minh chính đại để giải quyết vấn đề sinh lý.

Mà hiển nhiên, cô cũng không thể giải quyết vấn đề này ở trong lều.

Cho nên, cuối cùng Bạch Tôn Giả làm một phép che mắt, mang Sở Sở đi ra ngoài để cô giải quyết vấn đề sinh lí.

Nữ nhân có lúc còn phiền phức hơn cả nam nhân.

Mà lúc Bạch Tôn Giả đưa Sở Sở quay lại, từ xa đã phát hiện đoạn tiên đài kết thúc rồi mà lại không thấy bóng dáng của Tống Thư Hàng đâu.

Đảo mắt một vòng, Tống Thư Hàng lại chạy đi đâu rồi?

Lúc này, Bắc Hà Tán Nhân đáp:

- Bạch tiền bối, tiểu hữu Thư Hàng đã đi về phía sau tìm ngài ngay khi ván thứ hai của đoạn tiên đài kết thúc rồi. Sau đó, tôi thấy hắn và cô nương Vũ Nhu Tử cùng lặng lẽ rời đi. Cũng không biết bọn họ đi đâu mà thần bí như vậy.

Cuồng Đao Tam Lãng bỗng tiếp lời:

- Thanh niên đúng là giỏi!

Soát …soát…soát …! Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Tam Lãng….

Câu này nếu rơi vào tai Linh Điệp Tôn Giả thì hay rồi.

-Ừ! - Bạch Tôn Giả gật gật đầu.

Nếu như đã rời đi với Vũ Nhu Tử, vậy thì không cần phải lo lắng Tống Thư Hàng sẽ chạy mất.

Đợi đoạn tiên đài kết thúc, lại để Tống Thư Hàng đi mật thất xem xem, chấm dứt nhân quả với tán tu Lý Thiên Tố, tiếp đó cũng nên kết thúc chuyện của Sở gia rồi.

Tiếp theo, tôn giả biểu thị mình muốn tham gia [Thi đấu xe kéo]

Vừa suy nghĩ, tôn giả liền duỗi tay chỉ điểm, phi kiếm hạ xuống, đưa Sở Sở đang trọng thương xuống đất.

..

...

Lúc này, Sở Khang Bá nhìn chằm chằm Bạch Tôn Giả, vị tiền bối này thật đẹp khiến ánh mắt mọi người không thế rời đi! Haizz, nói sai rồi , khí tức trên người vị tiền bối quả thật cuồn cuộn như sao trên trời, với cảnh giới tu vi linh hoàng ngũ phẩm của hắn mà cũng không thể nhìn ra cảnh giới của vị tiền bối này.

Bạn đang đọc -truyện -t-ại iREAD.vn-- Sở Khang Bá bái kiến tiền bối. Gia tộc hậu bối được tiền bối chiếu cố, Sở mỗ cảm tạ không dứt! - Sở Khang Bá hành đại lễ với Bạch tiền bối.

Sở Sở cũng thật may mắn, có thể lôi kéo quan hệ với vị tiền bối thế này, tương lai nhất định tốt hơn so với mình.

Bạch tiền bối cười nói với Sở Khang Bá:

- Tiện tay mà thôi, đừng khách khí.

Nói xong, Bạch Tôn Giả đi tới giữa trận doanh của Sở gia và Hư Kiếm Phái, một tay đẩy chiếc tên lửa đạn đạo to lớn trầm trọng đi.

Sau đó, Bạch Tôn Giả một tay cầm nó về trận doanh Sở gia -- Đoạn tiên đài vẫn còn một ván cuối cùng, nhân lúc rảnh rỗi, tôn giả muốn mở chiếc tên lửa này ra xem cấu tạo bên trong của nó.

Nói không chừng có thể cho hắn linh cảm để cải tiến phi kiếm dùng một lần của mình.

Đệ tử Sở gia thấy vị tiền bối cường đại này khiêng tên lửa đi tới, nuốt nước miếng, mỗi người đều không tự chủ được mà lui ra sau vài bước.

Các đạo hữu trong nhóm cũng toát cả mồ hôi lạnh.

Sở Khang Bá: “?” Thứ mà vị tiền bối đang cầm là cái đồ quỷ này ư? Hắn ta muốn làm gì vậy?

Trong lúc Sở Khang Bá suy tư thì âm thanh triệu hoán của người bảo hộ đoạn tiên đài vang lên.

Ván cuối cùng của đoạn tiên đài! Bắt đầu!

Thái thượng trưởng lão Kiếm Uyên Hải của Hư Kiếm Phái lên đài.

Nhân vật cấp bậc lão tổ của Sở gia, tộc lão Sở Khang Bá lên đài.

Đây là trận chiến quyết định vận mệnh của một môn phái và một gia tộc!

******************

Mà lúc này, trong tộc địa của Sở gia.

Đột nhiên có một làn khói lờ mờ bao phủ toàn bộ khu vực trung tâm trong chớp mắt.

Tại trung tâm lãnh địa, tất cả những đệ tử hít phải làn khói này đều lần lượt ngã xuống, hôn mê.

Qua một khắc, có hai đệ tử Sở gia trong miệng ngậm một viên minh châu, cẩn thận xuất hiện tại trung tâm tộc địa.

Ở phía sau bọn họ có mười bóng dáng lần lượt xuất hiện.

Đứng đầu tiên là một nam tử ăn mặc kiểu tiên sinh dạy học thời xưa, trong tay khua một chiếc quạt, dáng cười tự tin.

Sau lưng hắn là bốn tên gia phó cầm họa quyển, lưng đeo bút vẽ.

Cuối cùng là năm gã to con quái dị, năm người này có thân thể mập mạp, nhưng cũng không phải loại mập do thịt mỡ.

Năm gã này mặc y phục màu đen, đầu đeo mặt nạ chỉ lộ đôi mắt.

Nhưng đây vẫn không phải chỗ quái dị, quái dị ở chỗ trên đỉnh đầu của họ có từng cây gai nhọn màu đen một nhô ra từ bên trong. Không chỉ có đỉnh đầu mà ngay cả trên cả thân thể của bọn họ cũng nhô ra đầy gai nhọn.

Ở trên người bọn họ còn tản ra yêu khí mờ nhạt.

-Tiên sinh, phía trước là cửa vào mật thất, nhưng chìa khóa mở cửa lại ở trong tay tộc lão, chúng tôi không có cách nào lấy được. Hơn nữa, cửa vào còn bố trí trận pháp phong ấn, cho dù có chìa khóa thì hai chúng ta cũng không vào được. - Hai đệ tử Sở gia nói.

- Không sao, các ngươi đã làm rất tốt. Đợi sau khi xong việc, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần các ngươi. Nguyện vọng muốn gia nhập vào môn phái mạnh của các ngươi ta cũng có thể thay các người đạt được. - Vị tiên sinh đó vừa phe phẩy quạt vừa nói:

-Thời gian không nhiều, khó lắm mới dụ được lão gia hỏa kia rời khỏi tộc địa Sở gia, chúng ta cần nắm chắc thời gian.

Nói xong, vị tiên sinh này tiến lên phía trước đặt chiếc quạt vào chỗ cắm chìa khóa mở cửa mật thất.

Cũng không thấy vị tiên sinh này có động tác gì, ổ cắm chìa khóa của mật thất bỗng chuyển động… Cánh cửa mật thất đột nhiên mở ra.

Sau đó,vị tiên sinh này mở quạt nhẹ nhàng đánh liên tục về khoảng không ở trước mặt.

Trận pháp phòng ngự của mật thất liền vô thanh vô tức bị mở ra.

Loại thủ pháp phá giải cấm chế này đã không kém cạnh gì với thủ pháp Không Không Đạo Môn nổi danh tu chân giới.

Sau khi thực hiện bí pháp, tiên sinh nói với hai đệ tử Sở gia:

-Hai người các ngươi có muốn đi xuống cùng ta không?

Hai đệ tử Sở gia liều mạng gật đầu.

Phải biết rằng bên trong có kiếm quyết thần bí, bọn hắn sau khi đi xuống, chỉ cần dùng trí nhớ mạnh mẽ của tu sĩ, là có thể nhớ kĩ kiếm quyết, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho tương lại của bọn hắn.

-Hai vị kia theo ta cùng nhau đi xuống. - Tiên sinh cười và nói với năm gã quái dị đằng sau:

-Các ngươi ở đây canh chừng xung quanh… Nếu có người của Sở gia tiếp cận nơi này thì tranh thủ nhanh chóng giải quyết.

-Vâng. - Năm gã kia trả lời, giọng nói của bọn họ rất kì quái, giống như vừa uống nước vừa nói chuyện với người khác.

Tiên sinh gật đầu, mang theo bốn tên gia phó và hai đệ tử Sở gia ở sau, tiến vào mật thất.

Khi tiến vào, tiên sinh khóe miệng khẽ nhếch:

- Kiếm quyết thần bí, haha.

Đây không đơn giản là một phần kiếm quyết thần bí, …Trong kiếm quyết này còn hàm chứa một bí mật cực lớn.

-Phía trước chính là tộc địa của Sở gia.

Vũ Nhu Tử nhếch miệng cười, cất điện thoại đi.

Cô lưu địa chỉ tộc địa của Sở gia vào bản đồ trên điện thoại, chỉ cần đi qua một lần là sẽ không sai đường nữa.

Tống Thư Hàng nhìn về phía trước. Tộc địa của Sở gia, nhìn bề ngoài như một thôn xóm tầm thường ẩn giấu trong núi sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.