Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 5: Phải tin vào khoa học!



Sau khi ăn trưa xong, Tống Thư Hàng liền đi đến tiệm sách gần đó để đọc ké sách.

Hắn thích đọc ké sách, cũng không phải vì muốn bớt vài đồng tiền thuê sách, chẳng qua đây là sở thích cá nhân của hắn —— Tống Thư Hàng cảm giác ngồi xổm ở góc giá sách trong tiệm đọc thế này thì cực kỳ thích!

Đương nhiên, vì để tránh cho chủ tiệm ghét hắn, đọc ké nửa ngày thì hắn sẽ thuê một hai quyển gì đấy về nhà —— Sống trên đời này ấy mà, cần có một trái tim, không thể quá mức được! Vậy mới có thể tránh cho chủ tiệm ngứa mắt mà đá đít hắn ra ngoài.

Dù sao thì tiệm sách lớn này có đủ mọi loại sách, không riêng gì tiểu thuyết, những cửa tiệm cho thuê đủ loại sách vở thế này đã không còn nhiều nữa.

Nếu như bị cho vào sổ đen thì sợ là tìm khắp gần khu đại học Giang Nam này cũng không có tiệm nào hơn được tiệm này.

Đều nói tên của một người rất quan trọng, người cũng như tên, Tống Thư Hàng rất thích đọc sách, hơn nữa cũng không kén chọn.

Mặc kệ là tiểu thuyết, sáng tác văn học, văn tập cổ điển, thậm chí ngay cả các loại tri thức lý luận chán phèo người ta nhìn thấy đã đau đầu chóng mặt thì hắn đều thích tất.

Gần đây hắn chủ yếu chỉ đọc ké một ít sách nói về kỹ xảo lái xe, hắn định nhân lúc chương trình học nhàn hơn một chút thì đi thi lấy bằng lái. Đăng ký thi lấy bằng lái ở trong trường rẻ hơn đến bảy tám ngàn đồng so với ra ngoài thi.



Thời gian đọc ké sách lúc nào cũng trôi qua cực nhanh.

Nháy mắt đã gần ba giờ chiều mất rồi.

- Nhanh thật…. Phải chuẩn bị đi về thôi. Còn phải đến siêu thị ở gần đây mua chút đồ tối ăn, tối thứ sáu có thể quẩy thâu đêm rồi.

Tống Thư Hàng cười hắc hắc.

Nói xong thì hắn rút đại một quyển sách, đi về phía quầy, làm thủ tục thuê sách.

Quầy tính tiền của tiệm sách nằm ở lối ra vào, hôm nay mái hiên che nắng bên ngoài đã bị hỏng, cho nên bà chủ của tiệm sách qua một góc râm ngồi tránh ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào.

- Nắng chói quá đi mất, đã có cảm giác như vào giữa mùa hè rồi vậy.

Tống Thư Hàng giơ một tay che mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong veo không một gợn mây kia. Một bên giơ tay phải đưa quyển sách định thuê cho bà chủ.

Bà chủ tiệm là một mỹ nhân Giang Nam điển hình, yểu điệu như làm từ nước vậy.

Cô cũng thích đọc sách, thích nhất là cầm sách đọc cả ngày. Từ cách ăn diện cũng có thể thấy được chất lượng cuộc sống của cô không thấp, mở tiệm sách này chẳng qua là vì sở thích cá nhân của cô mà thôi.

Bà chủ tiệm ngày thường yên lặng ngồi ở đó đọc sách đẹp như một bức tranh, quả thực khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Rất nhiều thanh niên cũng vì muốn được ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp ấy, mà thay đổi sở thích riêng của mình, từ thanh niên ngu si biến thành thanh niên văn học, thường xuyên ra đây la liếm.

Bất quá, nghe nói vẻ đẹp như tranh này chỉ là một hình thức hòa bình của bà chủ….

Có hình thức hòa bình thì nhất định sẽ có hình thức pk hay là hình thức cuồng bạo. Bất quá Tống Thư Hàng đến đây hơn nửa năm rồi nhưng chưa thấy qua bao giờ.

- Xong rồi, nhớ phải trả lại trong vòng hai ngày. Trễ một ngày thì tăng 1 đồng tiền thuê.

Bà chủ làm thủ tục thuê sách xong thì phất tay liên tục ý bảo Tống Thư Hàng mau cút đi.

Mặc dù chỉ mới mò đến hơn nửa học kỳ, nhưng cái tên nhóc thích đọc ké sách, hơn nữa mỗi lần đến đọc ké là cả buổi trời này vẫn để lại ấn tượng khá sâu sắc đối với bà chủ. Nếu như không phải vì tên nhóc này biết điều, mỗi lần đều thuê một vài quyển sách ủng hộ cô thì cô đã sớm cầm chổi đuổi người rồi.

- Hắc hắc.

Tống Thư Hàng cười tươi nhận lại sách, sau đó vừa mới bước một chân ra cửa.

Đùng!

Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên.

Tất cả mọi người có mặt trong tiệm sách bị giật mình, Tống Thư Hàng vừa mới bước chân ra thiếu chút nữa hụt chân ngã lăn quay!

- Mẹ nó!

- ÔI, má ơi!

- Sấm giữa trời quang à?

- Bị dọa chết khiếp rồi.

Trong tiệm thuê sách, đủ loại tiếng kinh hô vang lên.

Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lập tức phát hiện bầu trời mới khi nãy hãy còn trong veo không một đụn mây bây giờ lại xuất hiện thay đổi, ở phía chân trời có một đám mây đen lặng yên ngưng tụ lại, nháy mắt đã giăng kín phía chân trời, trông như sắp có giông bão đến nơi.

- Xem ra sắp mưa rồi nhỉ? Chậc chậc, vừa mới bảo dự báo thời tiết hồi xưa không đáng tin, báo cái gì thì phải làm ngược lại, bảo trời nắng thì ra đường nhất định phải mang cả ô. Mình còn cho rằng bao nhiêu năm rồi, dự báo thời tiết cũng đã tiên tiến hơn, nào ngờ vẫn không đáng tin như thế.

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Kiểu này còn thua xa ngày xưa nữa, ngày xưa xem dự báo thời tiết chỉ cần xem ngược lại là được, bây giờ xem dự báo thời tiết thì phải đánh cược xem nó có chuẩn hay không à?

Đang lúc miên man suy nghĩ, hắn ôm lấy quyển sách vừa mới thuê, chuẩn bị thừa dịp trời chưa mưa chạy ào về ký túc xá.

Nhưng Tống Thư Hàng còn chưa kịp bước ra bước thứ hai.

ầm….

Lại thêm một tiếng sầm gầm cực mạnh vang lên, khiến lỗ tai của mọi người ù đi.

Cái chân vừa mới giơ lên của Tống Thư Hàng lại rụt trở về.

Mây đen ở phía chân trời vặn vẹo khác thường. Có đừng tia sấm chớp như con rắn chui ra từ trong mây đen, nổ vang ầm ầm, tạo thành một lưới điện.

Tống Thư Hàng đã từng nhìn thấy sét đánh, nhưng cả đời này hắn chưa bao giờ nhìn thấy lôi điện dày đặc đến mức này —— giống hệt như tận thế sắp đến vậy, lôi điện trên trời cao cũng không phải đánh xuống từng tia từng tia, mà là đồng loạt đánh xuống cùng một lúc.

Tiếng sấm vang lên liên tục cũng không giống bình thường.

ở vùng Giang Nam này trước kia đều là tiếng sấm vang lên thật lớn, sau đó là một chuỗi tiếng vọng ầm ầm. Còn bây giờ, tiếng sấm giống như một dây pháo bỏ thêm thuốc nổ vào vậy. Ầm ầm, đùng đùng, ầm ầm, vừa lớn vừa ổn, ngay cả tiếng vọng cũng bị che khuất.

Giả như đây là có kẻ nào làm ác bị trời đánh thì phải là tội nghiệt nặng nề cỡ nào mới có thể dẫn đến cục diện vạn lôi cuồng oanh thế này?

Hơn nữa, điều khiến Tống Thư Hàng để ý hơn hết chính là vùng mây sấm đen kịt ấy không lan ra ngoài, mà một mực tụ lại ở phía chân trời ấy, sấm cứ đánh liên hồi, nhưng không có tiết tấu lan ra ngoài.

Tiếng sấm ầm ầm kéo dài hơn mười giây mãi không dứt.

Khiến cho người ta có một loại cảm giác như giông bão sắp kéo đến mãnh liệt.

- Xui thật đấy!

Tống Thư Hàng thở dài, lòng thầm nghĩ:

- Hay là lại đọc ké sách thêm một lúc nữa nhỉ?

Nếu vậy thì dù có mưa lớn thì chắc cũng là kiểu đến nhanh đi cũng nhanh. Nhưng nếu như mưa lớn kéo dài một chút thì nói không chừng hắn còn có thể đọc thêm được một quyển sách ấy nhỉ?

Nghĩ tới đây, hắn lại xoay người đi vào tiệm sách lại, chuẩn bị tiếp tục ngồi đọc ké sách tiếp.

Ông trời giống như đang giỡn với Tống Thư Hàng vậy.

Lúc hắn vừa mới xoay người bước vào tiệm sách lại thì tiếng sấm nổ bên tai đột nhiên im bặt!

Mây đen giăng kín chân trời cùng với mớ sấm chớp rợn người kia đồng thời biến mất! Giống như có một bàn tay lớn dùng bầu trời làm bảng vẽ, cảm giác vẽ không vừa ý nên tiện tay xóa đi mây đen và sấm chớp kia vậy.

Bầu trời lại khôi phục trạng thái vặn dặm không mây, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi! Giống như tiếng sấm ban nãy cùng với lôi điện giăng kín trời chỉ là nghe nhầm và ảo giác gì đó mà thôi.

Trong tiệm sách có người lẩm bẩm:

- Thời tiết kiểu gì thế này?

- Không phải là có kẻ nào tạo nghiệt nên bị trời đánh đấy chứ?

- Mê tín! Sấm chớp chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên…

Lúc này, bên cạnh giá sách có một tên nhóc con ngẩng đầu lên, tay trái của nó cầm một quyển truyện tranh thiếu nhi, tay phải giơ cao lên trời, lớn giọng dùng ngữ khí phóng khoáng kêu to:

- A, ta muốn trời này không thể che được mắt ta, ta muốn đất này không vùi được lòng ta! Ta muốn mây đen đầy trời này tan biến mất dạng!

Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật, hắn dám khẳng định sau này thằng nhóc ấy mà lớn lên, mỗi khi nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay nhất định sẽ xấu hổ muốn cắn lưỡi chết cho rồi. Hơn nữa mấy vụ xấu hổ thế này sẽ theo nó cả đời. Sau đó khó khăn lắm nó mới cảm thấy mình đã quên được đoạn ký ức này thì nói không chừng một ngày nào đó sẽ ngoi lên từ một góc nào đó trong đầu của nó, khiến cho nó hận không thể kêu to: Đi chết đi a a! Khiến cho bản thân nó hận không thể xuyên không quay về quá khứ, tẩn cho chính bản thân ngu si đã làm chuyện điên rồ của năm đó một trận.

Bởi vì hắn cũng là người từng trải, cho nên rất thẩu hiểu.

Chỉ là không rõ tại sao, nhìn thấy thằng nhóc khôi hài này, Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ đến nhóm hoang tưởng mê tiên hiệp trong Nhóm Cửu Châu Số 1 kia.

‘Thành phố H, độ lôi kiếp hậu thiên tam phẩm.’

Nội dung cuộc trò chuyện ở trong nhóm lại hiện lên trong đầu hắn.

Hắn lại tính kỹ vị trí đường chân trời khi nãy, khu vực sấm chấp tụ tập ban nãy hình như… chính là vị trí của thành phố H thì phải?

Dù trái tim của Tống Thư Hàng có khỏe mạnh đến đâu đi nữa thì cũng khựng lại nửa nhịp.

Lẽ nào… lại là thật?

Dự báo thời tiết đã nói là trời quang, nhưng khi nãy đột nhiên lại xuất hiện cảnh tượng sấm chớp giăng kín quỷ dị là thế.

- Ha ha ha, sao có thể chứ! Trên thế giới này sao có thể có chuyện như thế. Chắc là trùng hợp nhỉ?!

Trong lòng Tống Thư Hàng thầm nghĩ.

Nhưng cùng lúc đó, trong đầu hắn lại không gạt bỏ được suy nghĩ: trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy à? Sấm sét khi nãy kỳ lạ đến vậy, nhìn qua không giống sự kiện tự nhiên tí nào.

Thành phố H, độ kiếp, mấy chữ này cứ mãi vang vọng khắp trong đầu của hắn.

Tống Thư Hàng lắc đầu nguầy nguậy, muốn vứt khả năng này ra khỏi đầu.

Thế giới quan được dựng nên suốt mười tám năm nay nói cho hắn biết, phải tin vào khoa học, không được mê tín, cảnh tượng quỷ dị ban nãy chỉ là hiện tượng tự nhiên mà thôi, không phải lôi kiếp gì hết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.