Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 567: Nhật Ký Của Cao Tăng Khổ Hạnh



Linh quỷ của Tống Thư Hàng đã khôi phục đến phẩm cấp trung giai một lần nữa, ở trong cơ thể của nó còn có được một phần hạnh tâm phù văn, đó là thứ mà chỉ có linh quỷ thượng giai mới có được. Có được phần phù văn hạnh tâm này, linh quỷ của Tống Thư Hàng sẽ có được một phần tỷ lệ nhỏ có thể tiến hóa thành linh quỷ thượng giai!

Linh quỷ trung giai có được trí lực khá cao, nhưng trí lực của linh quỷ thượng giai lại hoàn toàn không thua gì con người, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả tu chân giả bình thường, cũng có thể tu luyện một số pháp thuật quỷ đạo nữa.

Kể từ sau khi Tống Thư Hàng hoàn thành đồng bộ với linh quỷ xong thì linh quỷ của hắn đang từ từ tiến hóa thành linh quỷ có phẩm cấp thượng giai.

Tuy rằng nó vẫn là linh quỷ có phẩm cấp trung giai, nhưng đã có được trí lực cực cao.





Hòa thượng Tây căn bản không hề chú ý nhận ra rằng bản thân mình đang đứng ở lằn ranh sinh tử, vẫn tiếp tục mở miệng hỏi dò:

- Ân công à, có phải ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không?

Tu sĩ cường đại cỡ như ân công mà biến thành quỷ vật thì chắc chắn là do oán niệm gì đó, hoặc là còn tâm nguyện gì chưa thể hoàn thành chăng?

Nếu như ân công vẫn còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì hòa thượng Tây cảm thấy mình có trách nhiệm hoàn thành tâm nguyện này giúp cho ân công!

Ơn cứu mạng này không gì báo đáp nổi. Huống hồ gì đối phương còn cứu hắn đến tận hai lần!

Linh quỷ:

- …

Hòa thượng Tây chờ một lát, thấy ‘ân công’ mãi mà chưa nói tiếng nào thì nghi hoặc hỏi lại:

- Ân công à, nếu như ngươi có tâm nguyện gì thì có thể nói cho ta biết, ta nhất định sẽ hoàn thành giúp ngươi!

Linh quỷ:

- …

- Ân công, nói gì đi chứ. - hòa thượng Tây gọi thử, đột nhiên trong lòng hắn chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ không phải vì ân công vẫn còn nguyện vọng gì chưa kịp hoàn thành, mà chẳng qua là vì hắn chưa được siêu độ thôi sao?

Đây cũng là một chuyện bình thường, sau khi tu sĩ cường đại bất ngờ bỏ mạng, bởi vì tinh thần lực của bọn họ quá mức cường đại, nên rất dễ dàng khiến cho linh hồn của bọn họ biến thành quỷ hồn, lang thang khắp nơi.

Quỷ hồn của ân công ngàn dặm xa xôi đến tìm hắn… lẽ nào là vì muốn mình giúp đỡ siêu độ hắn hay sao?

- Ta hiểu rồi, ân công. Ta nhất dịnh sẽ dùng nghi thức long trọng nhất, siêu độ quỷ hồn của ngươi! Bây giờ ta sẽ im lặng đọc ba trăm biến kinh phật làm nóng người cái đã, sau đó ân công tìm chỗ nào đáp xuống đi, ta sẽ chuẩn bị nghi thức siêu độ cho ân công! - hòa thượng Tây nói đầy vẻ chân thành.

Trong lúc nói chuyện, hắn bắt đầu lặng lẽ đọc kinh phật. Cũng không biết hắn đọc thứ kinh phật gì nữa… Hình như trong lúc đọc còn chêm thêm vài câu tiếng Anh với cả tiếng Phạn vào.

Lúc này, linh quỷ có xúc động muốn ném quách gã hòa thượng Tây này xuống từ trên không trung cho rồi.

Không phải là nó không muốn nói, chỉ là nó không thể nào nói được mà thôi!

Hòa thượng Tây đã đọc xong một biến kinh phật khá nhanh. Hắn chỉ chờ tụng xong ba trăm biến kinh phật thì sẽ chuẩn bị nghi thức siêu độ cho linh quỷ.

Khóe miệng của linh quỷ co giật, giơ tay vung lên, hất hòa thượng Tây lên thật cao.

- Ớ? Ân công!!! - hòa thượng Tây gào lên oai oái, đang ở giữa không trung đấy trời ạ, bây giờ hắn đang ở giữa không trung đấy, cách mặt đất cả trăm mét lận!

Hắn không có pháp khí phi hành, cũng chẳng biết bay luôn. Cho dù là tu sĩ nhị phẩm đi nữa, ngã xuống từ nơi cao như thế cũng sẽ bị nát bét ra mất. Có chân khí hộ thể cũng bằng thừa!

Giữa không trung, hòa thượng Tây hoảng hồn la to:

- Ân công, có phải ta vừa nói sai cái gì rồi không? A a a!

Lúc này, linh quỷ bay xuống dưới người hắn giơ tay đỡ lấy hắn.

- Ân công! - hòa thượng Tây khóc lóc lấm lem hết cả mặt mày.

Nhưng ngay sau đó, linh quỷ lại hất mạnh cái nữa, mục tiêu của cú ném lần này là sân thượng của một tòa cao ốc 30 tầng.

Cũng không phải là linh quỷ cố ý trả thù tên hòa thượng Tây ngốc nghếch này, mà là xách cái gã to như voi thế này bay mãi nó cũng sắp chịu không thấu rồi.

Cường độ thân thể của linh quỷ cấp bậc nhị phẩm cũng có hạn.

Xách theo một tên hòa thượng Tây to con phi hành với tốc độ gần bằng tu sĩ tứ phẩm lâu như thế, cũng đã gần đến cực hạn của nó rồi.

Nếu như không đáp xuống thì hòa thượng Tây sẽ ngã xuống bẹp thịt từ trên không thật mất.





Rầm!

Hòa thượng Tây thuận lợi tiếp đất, nhưng bị dọa mướt hết cả mồ hôi lạnh.

Lúc này, linh quỷ bay tới trước mặt hắn, vươn tay ra, dựng thẳng bàn tay trước mặt hòa thượng Tây.

Hòa thượng Tây không hiểu mô tê gì, nhìn cánh tay của linh quỷ một hồi, sau đó hắn mới nghi hoặc vươn tay ra áp lòng bàn tay với linh quỷ.

Tay của linh quỷ và hắn chạm vào nhau, hai bên tạo thành liên kết.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên trong đầu của hòa thượng Tây: ‘Bản thể của ta còn chưa chết đâu, ta là linh quỷ, là linh quỷ đó!’

Hòa thượng Tây lập tức xấu hổ!

Là linh quỷ à!

Tuy rằng hòa thượng Tây chưa từng thấy linh quỷ, nhưng hắn từng nghe nói tới cái tool hack mà biết bao tu sĩ đều tha thiết mơ ước này rồi, cho dù là linh quỷ hạ cấp thì cũng có thể khiến cho tốc độ tu luyện của tu sĩ tăng lên gấp đôi. Có linh quỷ thì chẳng khác nào có thêm được một cái máy sạc điện di động hàng xịn ngon hơn so với mấy tu sĩ khác, có thể kéo dài lượng điện. Có linh quỷ thì không cần lo lắng chiến đấu thời gian dài nữa.

Mà trước mắt, linh quỷ của ân công lại linh xảo như thế, hành vi và phong thái gần như không khác gì con người. Đây ít nhất cũng phải là linh quỷ có phẩm cấp trung giai đổ lên đúng không?

- Ha ha ha, hóa ra là linh quỷ à. Ta đã bảo mà, với tu vi cường đại của ân công thì sao có thể ỉa (chết) dễ như vậy chứ, oa ha ha ha. - hòa thượng Tây chỉ đành cười gượng để che sự bối rối của mình.

Sau đó, hắn cố ý bẻ lái sang chuyện khác:

- Ân công này, có phải ngươi tìm ta là vì có chuyện gì hay không?

Linh quỷ ngồi thẳng dậy: ‘Ta tới tìm ngươi là vì muốn thỉnh giáo cách siêu độ vong hồn.’

- Cách siêu độ à? Ân công cũng có hứng thú với chuyện này sao? - Hai mắt của hòa thượng Tây lập tức sáng rỡ lên, sau đó hắn lại moi moi móc móc ở trong tăng bào của mình, móc ra một quyển sách ố vàng cũ rích.

Mặc dù cách siêu độ này rất quý báu, nhưng không thể sánh được với ơn cứu mạng hai lần của ân công.

Thế là hòa thượng Tây cẩn thận đưa quyển sách cũ mèm kia cho linh quỷ:

- Ân công, đây chính là cách siêu độ mà ta lấy được, ta chính là tu luyện dựa theo nội dung ở trong này, sau đó là học được cách siêu độ vong hồn luôn. À đúng rồi, còn phải phối hợp chung với cái này nữa chứ.

Hòa thượng Tây nói, sau đó lại móc ra thêm một quyển ‘Địa Tạng Độ Hồn Kinh’, nói:

- Hai thứ này kết hợp với nhau thì có thể siêu độ đủ loại vong hồn luôn!

Linh quỷ im lặng gật đầu, sau đó giơ tay giở quyển Địa Tạng Độ Hồn Kinh kia ra.

Ở góc quyển sách có một dòng ghi chú của hòa thượng Tây: Độ hết chúng sinh, Bồ Đề chứng giám, Địa Ngục chưa trống, thề không thành Phật.

Linh quỷ nhanh chóng lật qua vài trang, Tạng Độ Hồn Kinh này là một kinh văn bí truyền của một tông phái phật môn nào đó, nội dung khá là thâm ảo. Chỉ mới đọc kinh văn thôi mà đã có thể dẫn dắt được linh lực trong đất trời rục rịch rồi.

Cũng không biết hòa thượng Tây này lấy được nó kiểu gì nữa.

Vậy nên linh quỷ lật quyển kinh văn này ra đọc từ đầu chí cuối, nhớ kỹ nội dung của nó. Nó có trực giác rằng một ngày nào đó quyển Tạng Độ Hồn Kinh này sẽ phát huy công dụng rất lớn.

Sau khi nhớ kỹ Địa Tạng Độ Hồn Kinh xong, linh quỷ lại mở quyển sách ố vàng mà hòa thượng Tây vừa mới đưa.

Nói là quyển sách thôi chứ nhìn nó chẳng khác gì một quyển sổ tay bình thường.

Sau khi mở ra, linh quỷ lập tức trông thấy mấy chữ nhỏ ở phía trên.

‘Nhật ký của cao tăng khổ hạnh’

Linh quỷ:

- …

Nó ngẩng đầu nhìn về phía hòa thượng Tây, tên này thật sự lĩnh ngộ được cách siêu độ vong hồn từ trong cái thứ này sao?

Linh quỷ bán tín bán nghi mở quyển nhật ký này ra.

Quyển nhật ký này cũng không phải do vị cao tăng khổ hạnh kia ghi, mà được ghi lại ở góc độ của người đứng nhìn, ghi lại quá trình khổ hạnh của vị cao tăng đó.

Ngu-ồn: ir-e-a-d.vnVị cao tăng ở trong quyển nhật ký này có quả đầu trọc lốc, người mặc quần áo vải đơn sơ, đi chân tần, người gầy gò ốm o, nhưng đôi mắt sáng ngời, tinh, khí, thần đều tràn trề.

Nhật ký khá là dài dòng, hơn nữa nội dung của một số phần đều chỉ kể lại quá trình khổ hạnh của cao tăng kia mà thôi.

Ví như cao tăng đi trong trời đông gió rét, hơn mười ngày không ăn không uống. Chỉ riêng nội dung này thôi mà đã viết được tận năm sáu phần.

Rồi lại như cao tăng đi trong khu rừng chỉ toàn đá vụn bén nhọn, đôi chân trần giẫm lên những viên đá bén nhọn kia, sống cảnh màn trời chiếu đất. Nội dung này cũng ghi lại hơn năm phần.

Trong đó cũng có kể lại quá trình chiến đấu lúc cao tăng gặp phải một số yêu quái. Nhưng cái quá trình khiến cho người ta cảm thấy hứng thú này lại bị người viết nhật ký tả lại rất sơ sài.

Tác giả của nhật ký này thì lại thích tả lại quá trình chịu khổ của vị cao tăng này lắm, tả đủ kiểu hắn chịu đói, chịu khổ, chịu rét, chịu khát…

Không biết có phải là ảo giác của linh quỷ hay không, chứ nó đọc mới một lát thôi đã cảm giác được cảm giác sung sướng từ trong từng câu văn con chữ của tác giả quyển nhật ký này.

Mẹ nó, cái gã tác giả của quyển nhật ký nhất định là một tên S nặng, hắn trông thấy quá trình chịu khổ của cao tăng kia mà đã thấy toàn thân sướng run.

Lật giở từng tờ từng tờ, thế là linh quỷ đã đọc quá nửa quyển sách mỏng tang này.

Trong nhật ký viết vị cao tăng kia tiến vào trong một khu rừng già rất đáng sợ, bên trong chỉ toàn các loại trùng độc. Ngày đầu tiên sau khi cao tăng tiến vào bên trong đã bị trúng độc, thiếu chút nữa ngủm củ tỏi.

Nhật ký dùng đủ loại từ ngữ hoa mỹ để tả chi tiết lại vị cao tăng này lúc trúng độc, môi tím ngắt, mặt bầm xanh, thở dốc dồn dập, đau đớn, tuyệt vọng giơ tay cào nát mặt đất.

Quả nhiên tác giả của quyển sách này đang tìm niềm vui trên nỗi đau đớn của vị cao tăng này.

‘Đây thật sự là một quyển nhật ký sao?’ linh quỷ đã bắt đầu không tin lắm.

Nó đang đồ rằng có khi nào đây là một quyển ‘tiểu thuyết’ thời xưa do một vị cổ nhân nào đó viết ra hay không? Tác giả thông qua việc miêu tả kỹ lưỡng quá trình chịu khổ của vị cao tăng kia để thỏa mãn thú vui sở thích đen tối trong lòng của mình chăng?

Hơn nữa… rốt cuộc là cái tên hòa thượng Tây này đứng ở góc độ nào để đọc quyển sách này để mà lĩnh ngộ ra được cách siêu độ vong hồn kia chứ?

Linh quỷ lại ngẩng đầu lên nhìn về phía hòa thượng Tây lần nữa, chỉ thấy hắn đang nhìn nó với ánh mắt tha thiết ngóng trông.

Hơn nữa, ánh mắt của cái tên hòa thượng Tây kia khi nhìn quyển sách ố vàng này chẳng khác nào đang nhìn báu vật vô giá, sợ động tác giở sách của linh quỷ mạnh quá sẽ làm rách quyển sách.

Linh quỷ:

- …

Vậy nên, nó hạ quyết tâm cố nhịn, tiếp tục xem nốt quyển nhật ký này.

Vị cao tăng ở trong quyển nhật ký này bị trúng độc cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng dựa vào ý chí kiên cường để áp chế kịch độc này, khôi phục sinh cơ một lần nữa!

Áp chế mụ nội ngươi! Kịch độc là thứ có thể dùng ý chí để áp chế à? Tả lại quá trình giải độc kỹ hơn tí thì chết ai à?

Tốc độ giở sách của linh quỷ tăng lên thấy rõ.

Vị cao tăng khổ hạnh nọ đi chân trần vượt qua bao núi cao đèo hiểm, lội qua biết bao sông sâu ao lầy, băng qua sa mạc, bơi qua biển rộng. Gặp phải giông gió, bị sấm sét đánh trúng, xông qua biển lửa, còn bị cả bão cát chôn sống nữa.

Kinh nghiệm của hắn đúng là chịu không thấu luôn!

Lật hoài lật mãi, đợi đến khi đã lật xong cả quyển, linh quỷ đột nhiên có được chút cảm ngộ.

Nó nghĩ đến thân pháp 'Quân Tử Vạn Lý Hành'.

Tuy rằng không muốn thừa nhận chút nào, nhưng nó luôn cảm giác kiểu khổ hạnh của vị cao tăng trong này rất hợp với 'Quân Tử Vạn Lý Hành'!

Một cái là cách khổ hạnh của phật môn, một bên là cách đi nghìn dặm đường của nho môn, giữa hai cái cũng có vài điểm chung.

Có lẽ, khi nào rảnh thì bản thể cũng có thể thử đi lữ hành một chuyến chứ nhỉ.

Không mang theo bất kỳ lương khô hay nước nôi gì, sau đó trèo đèo lội suối băng ngàn, sống cảnh màn trời chiếu đất giống như vị cao tăng khổ hạnh trong quyển nhật ký này vậy. Vượt núi, băng qua sa mạc, lội qua đầm lầy, bơi xuyên biển cả. Trải qua gió bão và sấm đánh, thể nghiệm bão cát và sóng thần…

Sau đó, cũng giống như vị cao tăng khổ hạnh này, sau khi chấm dứt hành trình dài cả vạn dặm, toàn thân sẽ được thăng hoa, đây cũng là một cách tu hành khá hay chứ nhỉ?

Trong lúc nghĩ thế, cuối cùng linh quỷ cũng lật đấy tờ cuối của nhật ký của cao tăng khổ hạnh.

Tờ cuối cùng của nhật ký này rất ngắn.

‘Cuối cùng, hắn đã tử ẹo…

Ngay cả xương cốt cũng mục ruỗng ở trong đất sâu.

Hắn dùng sinh mạng của mình làm điểm cuối cho chuyến khổ hạnh của đời mình.

Linh hồn của hắn đã được thăng hoa! Đây chính là khổ hạnh tuyệt vời nhất!’

Linh quỷ:

- ….

Ngay lúc này đây, trong lòng nó trào lên cơn xúc động muốn xé nát quyển sách này.

Cái đệt con mợ nó ‘Cuối cùng hắn đã tử ẹo…’

Chết là sao!

Còn có thể nói chuyện đàng hoàng nữa hay không đây?

Vẫn là vấn đề kia, rốt cuộc cái tên hòa thượng Tây kia ngộ ra được cách siêu độ vong hồn từ chỗ nào chứ?

Linh quỷ khép quyển nhật ký của cao tăng khổ hạnh lại, khóe miệng co giật, trả nó lại cho hòa thượng Tây.

- Ân công, có thu hoạch được gì không? - hòa thượng Tây cẩn thận nhận lấy quyển nhật ký của cao tăng khổ hạnh này, sau đó hỏi với vẻ mong chờ.

- … - Linh quỷ hỏi thẳng:

- Ta muốn biết ngươi làm cách nào để học được cách siêu độ từ trong quyển nhật ký này.

- Ớ, ân công ngươi xem qua quyển nhật ký này rồi chẳng lẽ không thấy cảm động à? - hòa thượng Tây hỏi ngược lại với vẻ kinh ngạc:

- Chẳng lẽ ân công không cảm thấy, một vị cao tăng khổ hạnh như thế rất đáng được người người kính nể hay sao? Lúc ta xem đến cuối thì trong lòng lại dâng lên suy nghĩ muốn chúc phúc cho vị cao tăng khổ hạnh kia.

- Trong lúc ta đang có suy nghĩ này thì cuộc đời của vị cao tăng khổ hạnh kia lại xẹt qua đầu của ta giống như một bộ phim vậy. Sau đó, ta liền học được cách siêu độ vong hồn từ trên người của vị cao tăng khổ hạnh này.

Hòa thượng Tây đáp lại với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đây quả thực đang nói ‘Hôm nay tui giải đề số học, đột nhiên trong lòng sinh ra một cơn cảm động, trong đầu nghĩ đến định lý Pitago, lại nghĩ tới hình tam giác từ trong định lý Pitago này. Sau đó ta lập tức học được một môn thần công tuyệt thế tên là Thần Quyền Hình Tam Giác’.

Linh quỷ thầm thở dài.

Xem ra muốn tự mình lĩnh ngộ cách siêu độ vong hồn từ trong nhật ký của cao tăng khổ hạnh này là chuỵen không thực tế.

Chỉ có thể đổi sang cách khác.

Hay là lát nữa quay về nhà một chuyến, lên Nhóm Cửu Châu Số 1 hỏi mấy vị tiền bối vậy. Trong số các tiền bối nhất định sẽ có người biết về cách độ hóa.

Nghĩ tới đây, linh quỷ đang chuẩn bị tạm biệt hòa thượng Tây để quay về nhà một chuyến, đúng lúc nó còn muốn đi tìm Ngư Kiều Kiều nữa.



Bích Thủy Các, Thời Quang Thành.

Kể từ sau khi linh quỷ rời khỏi Bích Thủy Các thì Tống Thư Hàng lập tức rơi vào trạng thái hôn mê, nằm mê mang mãi đến tận bây giờ.

Ở trong Thời Quang Thành, Tống Thư Hàng đã hôn mê năm ngày rồi.

Cũng ngay lúc linh quỷ đọc nhật ký của cao tăng khổ hạnh thì phía sau lưng của Tống Thư Hàng đột nhiên toác ra mười đạo vết thương.

Máu tươi phun ra ào ào, nháy mắt đã thấm ướt cả bộ quần áo mới… Bộ quần áo mới này là do Diệp sư tỷ thay cho hắn lúc hắn hôn mê.

Tống Thư Hàng đang lâm vào hôn mê đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt có phù văn bay ra, phù văn lẫn vào hư không rồi biến mất tăm.

Một lát sau, phù văn lại quay về từ trong hư không, chui lại từ trong mắt của Tống Thư Hàng.

‘Nhật ký của cao tăng khổ hạnh, cuốn nhật ký miêu tả cuộc sống khổ hạnh của một vị cao tăng, lời dẫn Siêu Độ Thuật của Cứu Thế Phật Tông. Chỉ cần là kẻ trong lòng mang theo đại từ bi thì có thể lĩnh ngộ được cốt lõi của Siêu Độ Thuật từ bên trong quyển nhật ký của cao tăng khổ hạnh này. Người mang lòng từ bi mà đọc quyển sách này thì sẽ có được thu hoạch không tưởng.’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.