Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 572: Thích Tự Sướng, Thích Cuộc Sống!



Lạ thay, khi đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế thân thể, trong lòng Tống Thư Hàng lại cảm nhận được một loại cảm giác tự do. Một loại cảm giác tự do không còn bất kỳ gò bó trói buộc nào.

Loại cảm giác kỳ lạ này khiến cho nội tâm của Tống Thư Hàng cảm thấy sợ hãi.

Trước khi mất đi ý thức, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Diệp sư tỷ.

Khoảng hơn 10 phút sau.

Ý thức của Tống Thư Hàng được hồi phục lại một lần nữa, chỉ là ý thức vẫn ở trong không gian đen tối như cũ.

Đối với Tống Thư Hàng mà nói, hơn 10 phút mất đi ý thức này quả thật giống như một loại dày vò hơn cả thế kỷ dài đăng đẳng, không sao tả siết.

Nhưng cảm giác dày vò buồn chán kéo dài này, cuối cùng lại trở thành vốn liếng kinh nghiệm quý giá của Tống Thư Hàng.

Đạo tâm của hắn lại được củng cố vững chắc thêm trong kinh nghiệm tử vong lần này.

Tâm tính người đã chết qua một lần và người chưa từng chết qua hoàn toàn khác nhau.

Còn chưa khôi phục lại từ trạng thái tử vong nữa à? Phải chờ tiếp tới lúc tự động tỉnh lại sao? Trong lòng Tống Thư Hàng tự nhủ thầm.

Hay là phải dùng cách gì đó mới có thể khiến mình khôi phục lại từ trong trạng thái tử vong đen tối này nhỉ?

Suy nghĩ này vừa sinh ra thì Tống Thư Hàng bắt đầu nhớ lại toàn bộ công pháp, đạo thuật sở học của hắn cùng với toàn bộ những thứ hắn xem được từ trong thư viện của Diệp sư tỷ dạo gần đây lại một lượt.

Đồng thời, ngộ đạo thạch trong túi áo của Tống Thư Hàng bắt đầu phát huy lực lượng của nó.

Thông Nương ở trên ngộ đạo thạch lại bắt đầu mọc ra một đoạn chồi hành. Trên đoạn chồi hành non này lại thấm vết máu đỏ tươi, khiến cho mầm hành xanh non lại càng đẹp hơn nữa.

Theo lực lượng của ngộ đạo thạch được phát động, có một bộ kinh văn được kích hoạt trong đầu của Tống Thư Hàng.

Là bản Địa Tạng Độ Hồn Kinh tron ký ức được cộng hưởng từ linh quỷ.

Cũng không biết nó là kinh văn bí truyền của môn phái phật tông nào, nhưng nó tuyệt đối là bảo điển.

Độ hết chúng sinh, Bồ Đề chứng giám, Địa Ngục chưa trống, thề không thành Phật. - Mấy dòng ghi chú mở đầu của hòa thượng Tây lại lượn lờ trong đầu của Tống Thư Hàng đầu tiên.

Sau đó nội dung của Địa Tạng Độ Hồn Kinh cũng dần dần hiện ra trong đầu Tống Thư Hàng, giống như một bức họa quyển thật dài.

Lực lượng của ngộ đạo thạch không ngừng kích hoạt năng lực lĩnh ngộ của Tống Thư Hàng. Theo nội dụng của Địa Tạng Độ Hồn Kinh được triển khai từng chút một, linh quang liên tục lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng.

Hắn đã nắm bắt được bí quyết của siêu độ thuật.

-Thì ra là thế, đây chính là cách siêu độ sao.

Tống Thư Hàng đã hiểu ra rồi.

Trải qua trạng thái tử vong một lần xong, suy xét Địa Tạng Độ Hồn Kinh này từ góc độ của ‘người chết’, sau đó lĩnh ngộ ra được áo bí của cách siêu độ.

Nếu như thế, hình như hắn đã biết đối tượng đầu tiên mà mình cần phải siêu độ là gì rồi!

Chính là nó!

Tống Thư Hàng lặng lẽ đọc nội dung kinh văn của Địa Tạng Độ Hồn Kinh.

Theo thanh âm tụng kinh văn ngày càng lớn, một quyển Địa Tạng Độ Hồn Kinh thực chất hóa bắt đầu xuất hiện ở trong biển ý thức của Tống Thư Hàng, phát ra ánh sáng màu vàng kim rạng ngời, ánh quang thắp sáng không gian tối đen ở chỗ Tống Thư Hàng.

Không gian đen thui kia biến thành một không gian sáng sủa màu vàng kim. Còn Tống Thư Hàng thì cũng mở to hai mắt, tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê.

- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi sao Thư Hàng. - Diệp sư tỷ ngồi xổm bên cạnh hắn, đôi mắt ửng đỏ, đang cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn.

Thư Hàng trong cơn hôn mê dường như đã trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ, nên cứ túa mồ hôi lạnh không ngừng.

- Ừ, rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi. Mặc dù nó là một đoạn kinh nghiệm khá quỷ dị, nhưng cũng là đoạn trải nghiệm quý báu rất đáng giá. Diệp Tư, ta đã ngủ bao lâu rồi? - Tống Thư Hàng cười hỏi.

- Mười ba phút, bây giờ ngươi ổn cả chứ? - Diệp sư tỷ lo lắng hỏi.

- Hoàn toàn không sao nữa rồi, trạng thái của ta bây giờ rất tốt. - Tống Thư Hàng đứng dậy:

- Hơn nữa ta cũng có được thu hoạch không tệ.

Hiện tại mà dùng Chân Ngã Minh Tưởng Kinh để quan sát chân ngã thì có thể nhìn thấy rõ ràng chân ngã của Tống Thư Hàng lại có thêm chút thay đổi.

Trạng thái của chân ngã lúc này đại khái cũng giống như Tống Thư Hàng.

Điều khiến cho Tống Thư Hàng an tâm hơn chính là trên người của chân ngã không có thêm cái áo cà sa nào, vẫn là cái quần đùi như cũ. Đầu của chân ngã cũng không bị trọc, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nom như thư sinh, dù rằng thân thể vẫn còn vai u thịt bắp chả đổi gì.

Lúc này, trên nét mặt của chân ngã lại có thêm vài phần thương cảm, trong tay thì có thêm một quyển kinh văn.

Đó chính là Địa Tạng Độ Hồn Kinh, ngay khi vừa mới tiếp xúc với bản kinh văn này thì nó lập tức ảnh hưởng đến trạng thái của chân ngã của Tống Thư Hàng.

Rõ ràng bản Địa Tạng Độ Hồn Kinh này có cùng nguồn gốc với Chân Ngã Minh Tưởng Kinh! Cũng là sản phẩm của Kim Cương Môn thời thượng cổ.

Tóm lại, sau khi trong chân ngã xuất hiện kinh thư thì tinh thần lực sắp sửa bùng nổ của Tống Thư Hàng lại được chân ngã sớt bớt phần nào, nên cũng dễ thở hơn rất nhiều.

Tiếp theo, nếu như có thể tu luyện ánh sáng công đức tới mức độ được như hòa thượng Tây, biến ánh sáng công đức trở thành thực chất, cũng có thể tạo được tác dụng chia sớt tinh thần lực.

Đến lúc đó, Tống Thư Hàng sẽ không sợ chứng đau đầu do tinh thần lực quá mạnh nữa.

Diệp sư tỷ tò mò hỏi:

- Thu hoạch á? Ngươi đã lĩnh ngộ được cách siêu độ rồi à?

- Ừ. - Tống Thư Hàng gật đầu.

Sau đó, hắn mặc niệm quyển Địa Tạng Độ Hồn Kinh nọ, ngón tay điểm nhẹ lên hư không.

Trong hư không đột nhiên xuất hiện một đốm oan hồn màu đen, phát ra tiếng kêu chít chít kỳ lạ ở dưới ngón tay của Tống Thư Hàng.

Đó chính là lời nguyền của gã Đàn Chủ!

Khi xưa, lúc gã Đàn Chủ biết mình bị lừa một vố thì dùng sinh mệnh còn lại của mình làm cái giá để hạ một lời nguyền rủa độc ác tựa như giòi bám trong xương cho Tống Thư Hàng.

Trong lời nguyền rủa này thậm chí còn ẩn chứa một phần tàn hồn của gã Đàn Chủ.

Bạn đan--g đ-ọc truyện- tại iREAD.vnĐáng tiếc chính là lời nguyền rủa này cũng thảm lắm.

Mấy lần nó xuất hiện đều không thể làm gì được Tống Thư Hàng, ngược lại, mỗi lần gần như đều trở thành đồ ăn cho linh quỷ của Tống Thư Hàng. Có một lần lại còn bị Bạch Tôn Giả chủ động kích hoạt ra, vo thành một quả cầu đen đút cho linh quỷ của Tống Thư Hàng nữa.

Tính ra thì lời nguyền của Đàn Chủ chỉ còn chừng ba bốn lần có cơ hội thành hình nữa thôi.

Lời nguyền ẩn chứa một phần oan hồn của Đàn Chủ này vẫn luôn lặng lẽ tích góp năng lượng, chờ cơ hội trả thù Tống Thư Hàng.

Thế nhưng tốc độ tấn cấp của Tống Thư Hàng thật sự quá nhanh, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi thôi mà đã từ một gã tu sĩ nhất phẩm bình thường tấn cấp lên đến cảnh giới nhị phẩm mất rồi.

Với sức của lời nguyền rủa do Đàn Chủ hạ thì căn bản không tìm thấy cơ hội nào để bộc phát, chỉ có thể một mực lặng lẽ ẩn nấp, tích góp sức mạnh.

Cho nên về sau nó vẫn luôn không có cơ hội xuất hiện. Cũng vì thế nên nó mới còn nguyên tới bây giờ.

Lúc này, đoàn oán khí nguyền rủa màu đen kia bị ngón tay của Tống Thư Hàng điểm trúng.

Trên ngón tay của Tống Thư Hàng ẩn chứa sức mạnh siêu độ.

Ở trong ánh sáng siêu độ của Địa Tạng Độ Hồn Kinh, tàn hồn của Đàn Chủ biến thành đốm sáng màu vàng, sau đó dần dần biến mất…

Đồng thời, Tống Thư Hàng cũng có thể cảm ứng được cơn giận và nỗi oán hận ẩn chứa ở bên trong tàn hồn của Đàn Chủ. Nỗi oán hận lẫn tức giận kia đang tan biến dần.

Diệp sư tỷ chống cằm, chớp chớp mắt, nhìn quá trình Tống Thư Hàng siêu độ tàn hồn của Đàn Chủ.

Ánh lên trong mắt của cô lúc này là cảnh tượng tàn hồn của Đàn Chủ biến thành đốm sáng.

Từng đốm từng đốm sáng tan biến đi tựa như mang theo sự giải thoát, buông bỏ toàn bộ oán và hận.

Cô cũng bất giác thở dài.

Chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại thở dài như thế nữa!

Sau đó, cô đột nhiên làm một hành động khiến cho cả Tống Thư Hàng lẫn bản thân mình không thể nào ngờ tới.

Cô đột nhiên bay tới bên cạnh Tống Thư Hàng, sau đó vươn ngón tay thon dài của mình ra, nhẹ nhàng điểm về phía ngón tay của Tống Thư Hàng, chính là ngón tay đang điểm lên người oán quỷ Đàn Chủ để siêu độ tàn hồn của hắn.

Ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau, Tống Thư Hàng và Diệp sư tỷ đồng thời cảm giác như bị điện giật, cả hai cùng run lên. Cảm giác dòng điện xẹt qua nơi đầu ngón tay rồi lan ra khắp thân thể cả hai.

Đúng lúc này, lời nguyền ẩn chứa tàn hồn của Đàn Chủ rốt cuộc cũng hoàn toàn tan biến.

Tống Thư Hàng và Diệp sư tỷ đưa mắt nhìn nhau một cái.

- Hì hì hì hì. - Diệp sư tỷ đột nhiên vui vẻ mỉm cười, ngón tay cả hai chạm vào nhau lại sinh ra cảm giác nhưu điện giật, khiến cho cô và Tống Thư Hàng lại càng thân thiết hơn nữa. Cảm giác này chẳng đáng ghét chút nào.

Tống Thư Hàng cũng mỉm cười, hắn nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay của mình, trong nháy mắt khi ngón tay của hắn và Diệp sư tỷ chạm vào nhau, hắn cảm giác hình như mình và Diệp sư tỷ đang kết nối với nhau.

Hắn cảm ứng được niềm vui mừng của Diệp sư tỷ từ ngón tay của cô ấy, rõ ràng cô ấy đang rất vui vẻ.

Thời gian dần trôi qua, dựa theo thời gian của Thời Quang thành thì bây giờ đã bước vào rạng sáng của ngày mới rồi.

Tống Thư Hàng và Sở Sở đã vào trong Thời Quang thành này 48 ngày.

Bên ngoài cũng vừa bắt đầu một ngày mới.

Thứ hai, ngày 5 tháng 8, đạo hiệu của Tống Thư Hàng: Kim Cương Quân Tử Đao.





Hoa Hạ, động phủ của Lệ Chi Tiên Tử.

Hôm nay Lệ Chi Tiên Tử nhận được một món lễ vật đến từ người đang nằm thẳng cẳng trên giường bệnh là Đồng Quái Tiên Sư, đó là bộ pháp bào nữ tu mới số lượng có hạn vừa mới ra mắt năm nay của Tu Hoa Cung, đây là nhãn hiệu thành lập trên trang web giao dịch riêng của tu sĩ. Hơn nữa đây là bộ bỏ tiền ra đặt làm riêng nữa.

Nó không có chức năng đặc biệt gì hết, là loại được cái đẹp mã thôi ấy…

Đây là lễ vật xin lỗi của Đồng Quái Tiên Sư, một hơi đã tiêu hết nửa tháng lương của tiên sư rồi.

Tháng trước, Đồng Quái Tiên Sư bị Lệ Chi Tiên Tử ôm cây đợi thỏ chờ sẵn ngay cửa nhà Dược Sư. Sau đó bị cô ấy đánh cho một chặp hây a! hây a! tơi bời, thế là sau đó Đồng Quái Tiên Sư quyết đoán chọn cách xin lỗi nhận tội.

Lệ Chi Tiên Tử mở hộp quà ra, pháp bào bên trong rất đẹp, rất hấp dẫn.

Loại pháp bào này là hàng số lượng có hạn, tuy rằng giá cả không thể xem là đắt đỏ gì, nhưng vì số lượng có hạn, cho nên mấy nữ tu mê làm đẹp có linh thạch thì cũng khó mà mua được.

Không ngờ Đồng Quái Tiên Sư lại có chiêu mua được loại pháp bào số lượng có hạn này luôn.

Đạo hữu ở trong Nhóm Cửu Châu Số 1, đều giấu tài nhiều lắm đây. Lệ Chi Tiên Tử nghĩ thầm trong lòng.

Đồng Quái Tiên Sư mới không thèm nói cho Lệ Chi Tiên Tử biết là bản thân hắn là khách VIP của Tu Hoa Cung đâu.

Đồng Quái Tiên Sư đã từng đặt mua đủ loại pháp bào ở Tu Hoa Cung. Nam nữ gì cũng có tuốt. Hắn có thuật dịch dung đỉnh cao, nên cũng cần tốn rất nhiều tiền của để duy trì.

Lệ Chi Tiên Tử mặc bộ pháp bào xinh đẹp này vào, đây là một chiếc pháp bào co kiểu dáng giống như một chiếc vày chiết eo màu đen, Lệ Chi Tiên Tử mặc vào càng tôn lên vóc dáng gợi cảm của cô.

- Ừm, hình như mình béo lên rồi hay sao ấy. - Lệ Chi Tiên Tử nói khẽ.

Sau đó, cô lấy điện thoại ra, bấm một cái pháp ấn, điện thoại lập tức tự động lơ lửng trên không trung, tìm một góc độ hoàn mỹ để chụp ảnh.

Tách tách! Một bàn tay vô hình ấn nút chụp ảnh, lưu lại dáng vẻ xinh đẹp của Lệ Chi Tiên Tử.

Trước khi thần khí chụp ảnh hiện đại của người thường được phát minh ra thì kỹ năng chụp ảnh tự sướng của Lệ Chi Tiên Tử đã max cấp rồi.

Cô thích chụp ảnh tự sướng, kể từ khi có ký ức đến nay thì cô đã thích rồi. Không chỉ riêng việc chụp ảnh, cô còn thích quay lại các chuyện và vật ở quanh mình, đây là sở thích của cô.

Sau đó, cô chọn một bức ảnh tự sướng đẹp nhất, post lên không gian của Nhóm Cửu Châu Số 1…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.