Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 595: Ngày Hôm Đó, Tự Dung Tao Muốn Đóng Phim



Ngư Kiều Kiều truyền âm nhập mật hỏi :

- Thư Hàng, tên tác giả này là người quen của ngươi à?

Tống Thư Hàng cũng truyền âm ngược lại, dở khóc dở cười nói:

- Cao Mỗ Mỗ này là bạn thân ở chung kí túc xá với ta.

Ngư Kiều Kiều: "..."

Có cần trùng hợp thế không? Năm 019 toàn thế giới có hơn tám mươi triệu dân, thế mà tên tiểu thuyết gia cô tùy tiện bắt, lại là bạn thân cùng kí túc xá với Tống Thư Hằng. Vậy có khi nào tác giả vẽ manga tiếp theo mà cô muốn bắt đây là bà dì của hắn không?

Tống Thư Hằng bước vào trong phòng tối nhỏ với vẻ cứng đờ, hắn tiện tay kéo ghế ngồi xuống đối diện Cao Mỗ Mỗ sau đó hắn nhìn lên chiếc ghế giám đốc xa hoa mà Cao Mỗ Mỗ đang ngồi, hình như hưởng thụ phết nhỉ?

Sau lưng, có hai cô gái mặc đồ như nha hoàn khẽ mỉm cười rồi khép cửa lại.

Cao Mỗ Mỗ rót một ly nước, đưa cho Tống Thư Hằng, hỏi:

- Thư Hàng, trước đó mày gọi nói với tao là còn có chuyện phải làm, giải quyết xong rồi à?

- Tìm được biện pháp giải quyết rồi, giờ đang chờ giải quyết thôi, chuyện này cũng không gấp được. - Tống Thư Hàng mỉm cười đáp, ánh mắt rơi nhìn về phía Cao Mỗ Mỗ và cái máy vi tính của hắn.

Hắn định tìm một cơ hội giải thích chuyện này cho Cao Mỗ Mỗ, dù sao nó cũng là bạn thân của mình, lừa dối bạn mình hắn sẽ cảm thấy tội lỗi vô cùng. Hơn nữa nguyên nhân còn do mình hại nó bị Ngư Kiều Kiều bắt vào trong căn phòng tối nhỏ này nữa.

- Mày tới nhanh vậy? Vừa rồi ở gần đây à? - Cao Mỗ Mỗ lại hỏi chuyện này.

- Coi là thế đi. - Tống Thư Hàng cười khổ.

Cao Mỗ Mỗ nhìn Thư Hàng với vẻ kì quái, cứ cảm thấy hôm nay tên này có chút gì đó không đúng. Hơn nữa… mới nửa tháng không gặp thôi mà hình như Thư Hàng lại cao hơn một ít nhỉ? Còn đô ra nữa chứ?

Cao Mỗ Mỗ lại nói :

- Tao vừa gọi điện cho Thổ Ba với Dương Đức xong, Thổ Ba nói nó đang ở nhà ông ngoại, trưa mai có thể tới. Dương Đức thì nói hắn phải thức suốt đêm là một cái phần mềm nhỏ, chiều mai ngủ dậy thì tới sau. Ngày mai, bốn anh em chúng ta có thể tụ hợp rồi, đến lúc đó tha hồ mà uống.

- Duyệt - Tống Thư Hằng gật đầu một cái.

Hắn nâng tay cầm ly nước, khẽ nhấp môi một cái.

Rốt cuộc phải giải thích chuyện này với Cao Mỗ Mỗ sao cho phải đây?

Nếu mà nói thẳng ra, chưa biết chừng sẽ mất tình bạn. Nhưng mà nếu uyển chuyển quá thì lại sợ giải thích không rõ ràng dẫn đến hiểu lầm to hơn thì càng khó giải quyết.

Cao Mỗ Mỗ ngồi trên chiếc ghế dựa, khẽ đẩy đẩy mắt kiếng.

Tâm trạng của Thư Hàng quả nhiên không ổn. Từ lúc nó bước vào cửa nhìn thấy mình tới giờ cứ luôn ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Còn nữa, chẳng lẽ nó không thấy tò mò tại sao mình lại ở trong cái biệt thự này sao?

Nếu bình thường, sau khi bước vào Thư Hàng sẽ ôm mình một cái thiệt nhiệt tình, sau đó lập tức hỏi mình sao lại chọn căn biệt thư này làm nơi gặp mặt mới phải chứ?

Cao Mỗ Mỗ khoanh hai tay lại, chống cằm, ánh mắt xuyên qua mắt kính nhìn vào Tống Thư Hàng. Không biết tại sao mà mình cứ có cảm giác như tên này sớm đã biết hết mọi chuyện, biết tại sao mình lại ở trong căn biệt thư này vậy?

Cao Mỗ suy tư trong chốc lát rồi nói:

- Thư Hàng, tao có một bí mật muốn nói với mày.

- Bí mật gì? - Tống Thư Hàng ngẩng đầu hỏi.

- Thật ra thì… Lần trước trong lúc chat mà tao dấu giếm tụi mày, thực ra lúc đó tao đang viết tiểu thuyết, hơn nữa đã viết từ lâu rồi. - Cao Mỗ Mỗ nói.

Từ lúc gọi ba người Tống Thư Hàng, Thổ Ba và Dương Đức tới đây, trong lòng hắn đã hiểu bí mật này của mình chắc chắn là không giữ được nữa rồi bởi vì sau này ngày nào anh ta cũng phải ráng gõ hai ba chục ngàn chữ cho Ngư Kiều Kiều, cho nên thà nói thẳng ra sẽ tốt hơn.

- Ừ - Tống Thư Hằng khẽ gật đầu, cuối cùng vẫn trở lại chủ đề này rồi.

Cao Mỗ Mỗ tiếp tục duy trì tư thế hai tay đan lại chống cằm, không ngờ thằng Thư Hàng lại chẳng bất ngờ tí nào cả!

Hắn tiếp tục nói:

- Sau đó… Mấy ngày trước trong lúc chat, không phải tao đã nói với mày là có một nữ độc giả xinh đẹp kết bạn với tao sao? Mày còn nhớ không, cô gái xinh đẹp tên là Ngư Kiều Kiều, tao còn gửi hình cho tụi mày xem, định giới thiệu cho mấy thằng FA tụi mày đó.

- Nhớ. - Tống Thư Hằng yên lặng gật đầu, ấn tượng sâu sắc mà.

Ngư Kiều Kiều đang đứng trên vai hắn dùng hai cái móng vuốt che mắt lại, diễn biến của chuyện này quá kì lạ. Đặc biệt là khi cô nghe Cao Mỗ Mỗ giải thích chuyện này, càng khiến cô lúng túng.

Cao Mỗ trầm giọng nói :

• Sau đó, không biết vị độc giả này dùng thủ đoạn gì mà thuyết phục được ba mẹ tao, sau đó bắt tao tới chỗ này, nhốt tao trong cái phòng tối nhỏ này, bắt tao ngày nào cũng phải gõ chữ. Một ngày ít nhất cũng phải được hai ba chục ngàn chữ mới thôi, không gõ được thì cũng không được ăn cơm.

Tống Thư Hàng: "..."

Khuôn mặt của hắn bây giờ đã căng cứng, không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại Cao Mỗ Mỗ mới tốt.

- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cơm nước ở đây cũng không tệ. Bây giờ mỗi bữa cơm tao có thể ăn tới ba chén lớn, cơm ở đây vô cùng ngon, cho dù không có thức ăn chỉ ăn cơm không tao cũng có thể ăn được hai tô. - Cao Mỗ tiếp tục nói.

Sao không ngon chứ, đây là “ Linh mễ” mà.

Cao Mỗ lại tỏ vẻ thần bí nói:

- Hơn nữa, thức ăn ở đây còn bỏ thêm chút gia vị đặc biệt. Mấy ngày nay tao ăn, đều cảm thấy ngày nào cả người cũng tràn đầy sức sống, hơn nữa một ít bệnh ngầm trên cơ thể cũng biến mất luôn. Tao còn nghe nói mấy món phối liệu này còn không để lại tác dụng phụ, tao định trước lúc rời khỏi đây, xin cô gái Ngư Kiều Kiều kia một ít “ Hoạt lực dịch, thối thể dịch” các loại mang về cho người nhà tao thử dùng xem sao.

-Truyệ-n được dịch trực tiếp t-ại iREAD-Bởi vì trước kia trong lời nói của Ngư Kiều Kiều có chứa năng lực “ Mị hoặc”, trong lúc vô tình, Cao Mỗ đã có một niềm tin mù quáng đối với “ Hoạt lực dịch, thối thể dịch” rồi.

Cao Mỗ Mỗ liên tục trần thuật.

Còn Tống Thư Hàng thì liên tục gật đầu phụ họa.

Chờ sau khi Cao Mỗ Mỗ nói xong, Thư Hàng mới thở dài một hơi thật sau, sau đó dò hỏi:

- Lão Cao, mày có từng nghĩ đến chuyện chạy khỏi đây không?

Mày bị bắt đến đây để gõ chữ được không?

Còn bị nhốt trong phòng tối nhỏ, hơn nữa không gõ xong còn không được cho ăn cơm nữa!

Tại sao bây giờ mặt mày mày lại tràn đầy vẻ hưởng thụ, mỗi bữa còn có thể ăn ba bát cơm lớn nữa chứ!

Như thế này hoàn toàn khác với mày lý trí của thường ngày! Phải biết rằng trước đây trong ký túc xá Cao Mỗ Mỗ luôn là người thành thục nhất, luôn đóng vai nhân vật chăm sóc cho ba người Tống Thư Hàng.

- Chạy đi? - Cao Mỗ Mỗ vẫn luôn khoanh tay chống cằm đột nhiên sững sờ. Đậu xanh, ừ nhỉ, sao mình không nghĩ đến chuyện chạy đi nhỉ?

Kỳ lạ, từ sau khi bị bắt nhốt vào trong căn phòng này, mình lập tức nhận mệnh ngay, liều mạng gõ chữ đổi cơm ăn, mặc dù Ngư Kiều Kiều chưa từng bỏ đói mình.

Nhưng tại sao mình lại chưa từng nghĩ đến chuyện chạy khỏi đây nhỉ?

Kể cả lúc trước, khi có được địa chỉ từ trong miệng cô gái mặc đồ nha hoàn cũng thế, mình cũng chưa hề có ý muốn chạy trốn, cũng không hề âm thầm bảo bọn Tống Thư Hàng dùng địa chỉ này để cứu mình luôn.

Chẳng lẽ thật sự là vì thức ăn ở đây quá ngon?

Nhưng mình cũng không phải là người hay ăn mà.

Cao Mỗ Mỗ bắt đầu xoắn xuýt.

Lúc này Ngư Kiều Kiều trợn mắt một cái, sau đó truyền âm nhập mật cho Tống Thư Hàng nói:

“Là vì ám thị tâm lý.”

Nếu cô đã bắt Cao Mỗ Mỗ đến nhốt vào phòng tối nhỏ chắc chắn sẽ phải phòng chuyện hắn chạy trốn rồi.

Nhưng nếu thật sự nhốt hắn trong một nhà tù, như thế sẽ khiến tâm lý của Cao Mỗ Mỗ bị áp chế, trong tình huống như thế còn có thể viết ra được tiểu thuyết hay sao? Chưa biết chừng đến lúc đó Cao Mỗ Mỗ sẽ viết các loại tiểu thuyết “Cuộc sống bi thảm trong căn phòng tối nhỏ” ấy chứ.

Vì thế Ngư Kiều Kiều đã sử dụng cách “Ám thị tâm lý”. Sở hữu huyết thống nửa người nửa cá, cô dùng vô cùng quen tay.

Sau khi sử dụng Ám thị tâm lý, trong đầu Cao Mỗ Mỗ chưa từng xuất hiện suy nghĩ chạy trốn. Ngày nào cũng ăn cơm, gõ chữ, ngủ, xxx vô cùng sung sướng.

Tống Thư Hàng: …

Quả nhiên, đối với tác giả mà nói, trong số độc giả có tiên nhân, có người siêu năng lực, người ngoài hành tinh… là chuyện đáng sợ nhất. Bởi vì ngươi hoàn toàn không thể dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán những người siêu năng lực như bọn họ sẽ dùng những cách gì cả.

May mà mình không có hứng viết tiểu thuyết. Tống Thư Hàng thầm nói trong lòng.

Đúng lúc này, sau khi xoắn xuýt hồi lâu Cao Mỗ Mỗ cắn răng nói:

- Thư Hàng, ngày mai chờ Thổ Ba đến, chúng ta bắt đầu bàn Kế hoạch chạy trốn đi.

Tống Thư Hàng: …

Hắn liếc nhìn người trong cuộc Ngư Kiều Kiều đang ở trên bả vai mình, bàn chuyện làm thế nào để thoát khỏi bàn tay cô liệu có thảm quá không?

- Không đúng, không đúng, chúng ta không thể lập tức chạy trốn được. Tao cũng muốn cho chúng mày nếm thử đồ ăn ở đây, hiệu quả tốt vãi luôn. Tao mới ăn có mấy ngày thôi mà cơ bụng cũng sắp lòi ra rồi. Không cần rèn luyện cũng có thể sở hữu một body đẹp, đây thật sự là mơ ước của tao mà! - Cao Mỗ Mỗ cảm thán.

Tống Thư Hàng: …

Mấy ngày nay Cao Mỗ Mỗ gõ chữ nhiều quá bị hỏng rồi sao?

- Nhưng mặc dù đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng tao vẫn phải chạy đi. Vì thế Thư Hàng, ngày mai nhờ mày đi ra ngoài biệt thự xem xem có con đường chạy trốn nào tốt không. Cô gái Ngư Kiều Kiều kia chắc chắn sẽ không hạn chế phạm vi hoạt động của mày, đúng lúc có thể lợi dụng điểm đó.

Tống Thư Hàng thở một hơi dài thượt.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa. Nếu cứ giấu diếm hiểu lầm sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, đến lúc đó muốn nói thẳng thì thật sự sẽ mất bạn luôn.

Vì thế Tống Thư Hàng nói:

- Lão Cao, tao cũng có một bí mật muốn nói với mày.

- Nói đi. - Cao Mỗ Mỗ khoanh hai tay lại chống cằm, cười ha ha:

- Từ lúc mày bước vào, nhìn thấy vẻ mặt táo bón của mày là tao biết ngay nhất định mày cũng có chuyện muốn nói rồi. Tao chờ câu này của mày lâu lắm rồi đấy.

- Gì nhỉ, tao nói trước với mày nhé, chờ khi tao nói xong bí mật của tao mày không được trở mặt đâu đấy! - Tống Thư Hàng rào trước đón sau nói.

Cao Mỗ Mỗ cười, sau đó dùng giọng nói khoa trương nói:

- Thư Hàng này, tình cảm giữa chúng ta là gì chứ? Yên tâm đi, tình bạn giữa chúng ta chắc chắn có thể chịu đựng được bất kỳ cuồng phong bạo vũ nào.

- Ừ, vậy tao nói nhé. - Tống Thư Hàng hắng giọng một cái rồi nói:

- Bắt đầu nói từ đâu thì được nhỉ, thế nói từ khi vừa bắt đầu nghỉ hè đi. Hôm đó tự dưng tao muốn quay một bộ phim.

Mặc dù rất muốn nói thẳng là vì nguyên nhân bắt đầu từ mình nên Ngư Kiều Kiều mới bắt Cao Mỗ Mỗ nhốt vào phòng tối nhỏ. Nhưng nói thẳng cũng phải có kỹ xảo.

Nếu trực tiếp lao thẳng vào vấn đề sẽ khiến người khác cảm thấy áp lực lớn, vì thế hắn phải từ từ phân tích căn nguyên, diễn biến của câu chuyện.

- Đóng phim? - Khóe miệng của Cao Mỗ Mỗ khẽ giật giật.

- Ừ, dĩ nhiên không phải là loại phim mà mày tưởng tượng đâu. Chỉ là muốn đóng một bộ phim cho bọn tao tự thẩm với nhau, sau đó chờ khi đón tết thì mở ra xem cho vui vẻ thôi. - Tống Thư Hàng tiếp tục nói:

- Lúc đó một đứa bạn của tao đề nghị nói nếu đã quay phim thì phải có một kịch bản trước. Ít nhất cũng phải có một câu chuyện mới triển được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.