Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 632: Tai Nạn Giao Thông Ở Bãi Đỗ Xe



Thế là trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc của ba mươi vạn người, Tạo Hóa Pháp Vương lại cất giọng oanh vàng:

- Trăng sáng tự khi nào! Nâng cốc hỏi trời xanh! Không biết trên cung Quế! Năm nay là năm nao!

Nữa rồi, nữa rồi! Tiếng ca đáng sợ ập tới như bão lốc!

Làn này thì hơn ba chục vạn người xem không còn sức lực đâu để mà ngăn cản nữa. Họ chỉ cảm thấy mình y hệt một con cá khô bị quăng vào sóng thần để cho ngọn sóng thần kia tùy ý đùa giỡn.

“Á á á á, lần này sắp tèo thật rồi, sắp tèo thật á.” Tiếng nói yếu ớt cất lên.

“Bác sĩ ơi bác sĩ ơi cứu em, em vẫn còn cứu được mà…”

“Mẹ ơi, thế giới này đáng sợ quá, con không bao giờ, không bao giờ xem live stream nữa.”

“Tui không muốn sống, tui không muốn sống nữa.”

“Trưởng lão, con sai rồi, con không nên mở loa, trưởng lão ơi cứu con với... Đây là tiếng rên rỉ của đệ tử trong Đấu Chiến Phật tông.”

“Trên đầu chữ sắc có một chữ đao, tiên tử hại ta, tiên tử hại chết ta rồi! Từ nay trở đi ta sẽ không bao giờ yêu tiên tử nữa! Nè nè, thề kiểu này không sao chứ hả?”

“Từ ngày mai ta sẽ làm một hòa thượng chân chính, kiêng sắc, kiêng rượu, kiêng đồ mặn! Ta muốn về Đấu Chiến Phật tông xuất gia đường hoàng, ta không muốn làm tục gia đệ tử khám phá hồng trần gì nữa hết!”

“Tạo hóa trêu người mà!”

Tiếng kêu rên thê thảm vang vọng khắp nơi.

Khi Tạo Hóa Pháp Vương hát xong bài này thì có khi bệnh viện trên khắp Hoa Hạ phải nhận trên dưới ba chục vạn bệnh nhân mất.

Mà triệu chứng của họ chắc chắn đều là váng đầu buồn nôn và thân thể mềm rũ…

Trong số này hẳn là sẽ có một đám người mắc chứng sợ âm nhạc, sợ Tống từ và một đống người mắc bệnh sợ xem live stream.

Hôm nay, “Thủy Điệu Ca Đầu” đã trở thành ác mộng của hơn ba mươi vạn người.

Không biết rồi chuyện lớn thế này thì phải xử lý thế nào đây?

Còn nữa, liệu một ngày nào đó trong tương lai, giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương được thu lại có thể trở thành một loại siêu vũ khí đáng sợ và không ô nhiễm hay không?

Lúc này, trong biệt thự của Ngư Kiều Kiều.

Tống Thư Hàng tạm biệt Ngư Kiều Kiều, Thiên Nhai Tử đạo trưởng và Biệt Tuyết Tiên Cơ, rồi đưa Thông Nương đến ga-ra của Bạch Tôn Giả ở gần đại học Giang Nam.

Thông Nương sống chết không chịu ở lại, lần này cô cam tâm tình nguyện đi theo Tống Thư Hàng, thậm chí còn biến về hình dạng cây hành rồi ngoan ngoãn trốn vào túi thu nhỏ một tấc của hắn. Bởi vì thiên địch Biệt Tuyết Tiên Cơ của cô nàng cứ nhìn cô nàng hệt như hổ rình mồi.

Cô sợ rằng mình mà ở lại biệt thự của Ngư Kiều Kiều thì chỉ ngày mai thôi là bị ngắt búp nấu canh mất.

Đến ga-ra của Bạch Tôn Giả.

Tống Thư Hàng lái một chiếc xe nội địa ra ngoài, sau đó bật GPS lên, cài đặt đích đến là khu phố phim trường của địa khu Giang Nam.

Hi vọng khi hắn đến thì Lưu Huỳnh Tiên Tử đã đi rồi, thế thì hắn mới có thể gặp Tô thị A Thập Lục một cách quang minh chính đại. Tống Thư Hàng cầu nguyện trong lòng.

Sau đó, khi hắn lái xe ra khỏi ga-ra thì thấy gần đó có một ông chú mặc Âu phục đặc trưng của tộc đi làm đang đứng chờ.

- Ủa? Chú, là ngươi à?

Tống Thư Hàng nhìn thấy ông chú này thì nhớ ngay ra, đạo hiệu của hắn hình như là Chính Đức.

Hắn là đệ tử của Tiên Nông tông. Mấy tháng trước, hắn bị đám người Công Tử Hải châm ngòi li gián nên cho rằng Tô thị A Thất cướp mất Thất Hoàng Diệu quả của Tiên Nông tông nhà họ.

Sau đó ông chú trung niên này lần theo dấu vết đến đại học Giang Nam, tìm thấy Tô thị A Thập Lục rồi dây dưa lằng nhằng với Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục một hồi.

Tống Thư Hàng dừng xe lại, nhìn về phía Chính Đức. Hắn đang ở tu vi nhị phẩm đỉnh phong, cách tam phẩm rất gần rồi. Tống Thư Hàng nhớ hình như ông chú này trở thành tông chủ Tiên Nông tông rồi cơ mà, sao tự nhiên lại chạy đến gần đại học Giang Nam vậy?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn thì hình như hắn đang chờ mình?

Chính Đức cũng đang đánh giá Tống Thư Hàng.

Thiếu niên này đã cao hơn một chút, dáng dấp cũng rắn chắc hơn trước kia nhiều. Tóc ngắn hồi đó biến thành tóc dài đến eo và lông mày thì trụi lủi.

Nhìn đến cảnh giới thì… ôi!

Chính Đức run run khóe miệng. Mới hơn hai tháng trước khi hắn gặp thiếu niên này thì nó còn chưa hoàn thành Trúc Cơ, bị hắn đánh một quyền đã lăn đùng ra đấy. Thế mà hôm nay gặp lại thì thiếu niên ngày ấy đã lên tới tam phẩm rồi.

Chính Đức không nhịn được quát lên:

- Ngươi bật hack à?

- Ha ha, Chính Đức đại thúc dạo này mốt thế, biết cả từ ngữ hiện đại rồi cơ đấy.

Tống Thư Hàng bật cười rồi xuống xe:

- Thực ra là vì gần đây ta gặp được một số kì ngộ nên tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút thôi. Vì thăng cấp quá nhanh nên ta đang phải tu luyện gấp bội, tranh thủ củng cố căn cơ của mình đây.

Khi còn ở cảnh giới nhị phẩm hắn nhận truyền công nên mới tăng cảnh giới, cho nên cảnh giới này có chút phù phiếm. Bởi vậy thời gian tới đây hắn phải củng cố lại trụ cột của mình cho vững chãi.

Ông chú Chính Đức thở dài não ruột, một số kì ngộ? Hơi nhanh chút? Cả cái giới tu chân này mà nhìn thấy tốc độ tu luyện của ngươi thì đều sẽ khóc ngất biết không hả?

Tống Thư Hàng hỏi:

- Chính Đức đại thúc tìm ta có việc gì à?

- Đúng vậy, ta muốn tìm ngươi mà không biết ngươi ở đâu, nên đành phải chờ ngươi ở loanh quanh trường đại học này.

Chính Đức đáp.

Mấy hôm nay hắn vẫn chầu chực ở gần đại học Giang Nam để đợi Tống Thư Hàng, thế nhưng vì trường học đang nghỉ hè nên đến hôm nay hắn mới gặp được.

- Đại thúc có việc gì cần nhờ ta giúp sao?

Tống Thư Hàng hỏi.

Chính Đức đại thúc lấy một mầm cây ra từ trong lòng, mầm cây tỏa ra bảy sắc cầu vồng, chỉ nhìn thôi cũng biết là cực kì quý giá.

- Đây là mầm cây của Thất Hoàng Diệu quả. Thất Hoàng Diệu quả đã chín của Tiên Nông tông bọn ta bị đám giặc cướp Nguyệt Đao tông lấy mất, muốn trồng lại thì cần rất nhiều thời gian. Hai tháng nay bọn ta cũng mới trồng được hai cái mầm. Nếu muốn nuôi lớn nó thì cần trên trăm năm và một lượng tài nguyên rất lớn.

Khi Chính Đức nói đến đây thì cười đầy chua xót.

- Đại thúc muốn cho ta thứ này hả?

Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi. Quan hệ giữa hắn và Tiên Nông tông trở nên tốt đẹp đến mức họ có thể cho hắn mầm cây Thất Hoàng Diệu quả quý giá như thế từ khi nào vậy?

Ông chú Chính Đức đỏ mặt bật cười:

- Thực ra ta muốn tặng nó cho tiểu cô nương của Thiên Hà Tô thị. Ta biết cô ấy phải chịu nhiều đau đớn do thiên kiếp gây ra. Mầm cây Thất Hoàng Diệu quả này tuy không thể tốt bằng quả chín, thế nhưng dùng nó thì vẫn có tác dụng chữa trị nhất định với vết thương do thiên kiếp đấy.

Tống Thư Hàng xấu hổ quá, thì ra là người ta muốn nhờ hắn tặng cái này cho Tô thị A Thập Lục.

- Đại thúc à, sao ngươi không tự mình đưa cho Tô thị A Thập Lục?

Tống Thư Hàng hỏi.

Chính Đức cười khổ:

- Ta không còn mặt mũi nào mà đi gặp đám người Tô thị A Thất cả.

Lúc trước hắn hồ đồ ngang ngạnh, suýt nữa thì hại Tô thị A Thập Lục bị thương nặng hơn, thế mà sau này Tô thị A Thất không những không so đo với hắn, mà còn tặng cho hắn một tấm lệnh bài để bảo vệ Tiên Nông tông.

Tô thị A Thất là người đại nghĩa, Chính Đức vẫn khắc ghi ân tình này của hắn.

Tống Thư Hàng nhận mầm cây Thất Hoàng Diệu quả từ tay ông chú Chính Đức:

- Được rồi, để ta giao nó cho Tô thị A Thập Lục cho. Vừa hay ta đang muốn đi gặp cô ấy đây.

- Thư Hàng tiểu hữu, vô cùng cảm kích.

Truyệ-n đư-ợc biên tập tại- -iread.vnChính Đức nói nghiêm túc.

- Đại thúc còn chuyện gì khác không?

Tống Thư Hàng hỏi.

Chính Đức lắc đầu.

Ông chú này đúng là chẳng thay đổi gì cả, hắn chờ ở đây suốt mấy ngày chỉ để đưa cho Tống Thư Hàng mỗi một cái mầm cây này vậy thôi.

- À đúng rồi, Chính Đức đại thúc, trao đổi cách liên lạc đi, sau này có chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho ta là được rồi.

Tống Thư Hàng lấy chiếc di động đã được Bạch Tôn Giả cải tạo của mình ra. Chiếc điện thoại này có chất lượng ổn cực kì, đến thiên kiếp cũng không thể đánh hỏng nó được, chỉ có vỏ ngoài là cháy đen thôi.

- Được không?

Ông chú Chính Đức cũng lấy điện thoại ra rồi trao đổi số điện thoại với Tống Thư Hàng, động tác cứ lóng nga lóng ngóng.

Trước kia Tiên Nông tông gần như tách biệt với đời, trong hai tháng mà ông chú Chính Đức này biết dùng các loại sản phẩm khoa học kĩ thuật thì đã là cố gắng lắm rồi.

Sau khi trao đổi số máy, Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ ra một việc:

- Đúng rồi, Chính Đức đại thúc này, Tiên Nông tông nhà mấy người có bán dược liệu không?

Trước đó không lâu Tống Thư Hàng có được một loại phối phương nước tắm từ chỗ Dược Sư tiền bối, cũng chính là cái loại hắn đã dùng để ngâm mình trong quan tài vàng ở mộ Lục Tu.

Hiệu quả tốt lắm luôn, ngâm một lần là thể chất tăng lên không ít.

Tuy rằng bây giờ cảnh giới của Tống Thư Hàng đã tăng lên tam phẩm, thế nhưng thuốc ngâm vẫn có tác dụng nhất định. Hơn nữa loại nước ngâm đó mà pha loãng ra thì còn có hiệu quả tăng cường sức khỏe cho người thường, rất thích hợp cho người thân của Tống Thư Hàng.

- Tiểu hữu muốn mua dược tài à? Dược liệu gì thế?

Chính Đức hỏi.

Tống Thư Hàng kể ra các loại dược liệu và hỏi giá cả luôn.

Chính Đức tính một lát rồi nói:

- Dược liệu đó đều là cấp thấp thôi, bọn ta có hết. Mỗi phần dược liệu có giá khoảng bảy viên linh thạch tam phẩm.

Lúc trước trong mộ của Lục Tu thì Lục Tu cô nương cũng bán cho Tống Thư Hàng với giá này, xem ra đúng là cô đã bán đúng giá cho hắn.

- Không thành vấn đề, bán cho ta một ít đi.

Tống Thư Hàng lấy một viên linh thạch lục phẩm ra:

- Đổi thành dược liệu hết nhé.

Chính Đức nhận lấy linh thạch lục phẩm rồi tính toán một chút:

- Một viên linh thạch này có thể đổi được hơn tám trăm năm mươi bảy phần dược liệu. Ta sẽ làm tròn rồi mang tám trăm sáu mươi phần đến cho ngươi. Nhưng số lượng nhiều thế này thì ta phải về môn phái chuẩn bị, bao giờ có ta sẽ gửi đến tận nơi cho ngươi nhé.

- Cảm ơn Chính Đức đại thúc, lúc nào giao tới thì báo cho ta một tiếng để ta nói cho các ngươi biết địa điểm giao hàng.

Tống Thư Hàng hớn hở nói.

- Về sau ngươi cần dược liệu gì thì cứ việc đến tìm ta. Cho dù Tiên Nông tông ta không có thì cũng có thể mua được từ các môn phái gieo trồng linh dược với giá thấp hơn giá thị trường. Khi đó bọn ta sẽ bán cho tiểu hữu với giá hời nhất.

Ông chú Chính Đức cười bảo.

- Vậy thì tốt quá, đại thúc, hợp tác vui vẻ.

Tống Thư Hàng bắt tay Chính Đức.

Đối với tu sĩ mà nói thì đan dược và thiên tài địa bảo là những thứ không thể thiếu trong việc tu luyện.

Trước kia Tống Thư Hàng không có mối mua dược liệu, thế nên dù hắn muốn luyện chế Thối Thể dịch đơn giản nhất thì cũng chỉ có một ít dược liệu mà Vũ Nhu Tử cho hắn trước kia thôi, dùng xong là hết nhẵn.

Bây giờ có Tiên Nông tông, nếu sau này Tống Thư Hàng học được thêm tri thức về luyện đan và một số loại đan dược hữu dụng ở chỗ Dược Sư tiền bối, thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều linh thạch.

Sau khi tạm biệt Chính Đức, Tống Thư Hàng lại lái con hàng nội địa chạy về phía phố phim trường.

Không biết vì Tống Thư Hàng thăng cấp lên tam phẩm nên thể chất và thị lực trở nên mạnh hơn, hay là do trước kia hắn quen lái xe có trận pháp gia tốc gấp 10 lần của Bạch tiền bối, mà bây giờ lái xe tốc độ bình thường cứ thấy yếu xìu, y như đi xe cừu con chạy điện vậy.

Không biết nhóm Bạch tiền bối đi thăm dò di tích có ổn không.

Tống Thư Hàng vuốt nhẹ Lưu Tinh kiếm bên hông. Cấm địa mà Tán Tu Lý Thiên Tố để lại còn đang chờ hắn đi khám phá, việc trị liệu cho Lý Âm Trúc phải trông vào cái cấm địa ấy.

Thế nhưng muốn vào cấm địa thì phải chờ Bạch Tôn Giả có thời gian mới được.

Ba giờ chiều, cuối cùng Tống Thư Hàng cũng tới khu phim trường.

Mùa này thời tiết thay đổi thất thường, mới sáng còn nắng chang chang mà chiều đã đổ mưa to.

Mưa to tầm tã cũng làm dịu trời hè nóng bức.

- Chắc là Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối và Tô thị A Thập Lục đều ở trong khu phim trường này nhỉ.

Tống Thư Hàng ở xa đã nhìn thấy trong khu phim trường có một trận pháp phòng ngự khổng lồ, trên trận có phù văn Phật Môn, trên phù là bút tích của Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối. Không biết là nhóm Lưu Huỳnh Tiên Tử đã quay xong video chưa.

Tống Thư Hàng dừng xe ở bãi đỗ xe của khu phim trường rồi lấy Biến Huyễn Hung châm ra đặt lên ngực. Hung châm do Linh Điệp Tôn Giả chế ra có năng lực biến ảo cực kì xuất sắc. Sau khi biến xong, chỉ cần cẩn thận một chút, cộng thêm pháp môn ngụy trang khí tức của Hải Đảm chiến sĩ, thì cho dù có gặp Lưu Huỳnh Tiên Tử hắn cũng rất khó bị tiên tử nhận ra.

Tống Thư Hàng biến mình thành một tên cao to đen hôi và cố gắng che giấu khí tức của bản thân đi.

Sau đó hắn lấy di động, mở nhóm Cửu Châu số 1.

Vừa mở đã thấy trong nhóm cực kì ồn ào.

Phủ Chủ Thất Sinh Phù:

- Úi xùi ui, linh hồn ca vương lên tiếng kìa!

Bắc Hà Tán Nhân:

- Chẳng phải Phủ Chủ Thất Sinh Phù chuẩn bị thăng cấp à? Sao lại chạy tới đây nghe Tạo Hóa Pháp Vương hát vậy?

Phủ Chủ Thất Sinh Phù:

- Không phải đâu, ta chưa bắt đầu thăng cấp, ta cũng không tới để gặp Tạo Hóa đạo hữu. Đám thổ dân trên đảo của ta dám to gan tụ tập nhau muốn chống lại ta, thế nên ta sẽ ở lại đảo thêm một thời gian nữa, bao giờ dạy họ học xong Kinh Thi mới đi. Mà nói chứ, hay lắm nhé, lần trước khi phản kháng ta thì họ đã xếp hàng tập thể dục quanh nhà ta đó. Ha ha ha.

Tống Thư Hàng ngượng chín mặt. Người dạy đám thổ dân kia tập thể dục chính là đệ tử ngoại quốc Joshep của hắn chứ ai.

Hình như Joshep đã chuyển sang làm hàng xóm với Tống Thư Hàng rồi. Nếu tương lai có duyên thì có lẽ hắn thật sự sẽ nhận đệ tử này.

Tống Thư Hàng thầm nghĩ.

Lúc này, Phủ Chủ Thất Sinh Phù lại nói:

- Ta vừa nghe một vị đạo hữu tố khổ, là hắn bị một đệ tử tục gia của Đấu Chiến Phật tông mê hoặc rồi kéo vào một phòng live stream. Ban đầu thì có ba vị tiên tử múa hát hay lắm, thế mà chẳng hiểu sao tự nhiên lại thành Tạo Hóa Pháp Vương hát nghêu ngao. Đã thế hắn còn hát hết lần này đến lần khác. Người bạn kia của ta bây giờ vẫn còn đang sùi bọt mép, bước đi cùng tay cùng chân kia kìa. Hắn nghe nói ta quen biết Tạo Hóa Pháp Vương bèn chạy đến tìm ta kể khổ đây.

Bắc Hà Tán Nhân:

- …

Tổ sư, hóa ra sáng nay Tạo Hóa Pháp Vương lừa ba vị tiên tử đi không phải để quay video mà là để phát live stream à?

Tống Thư Hàng đọc tới đây thì cả người run lên.

Hắn nhớ tới nỗi khiếp sợ khi nghe Tạo Hóa Pháp Vương hát lần đầu tiên, thế mà giờ Tạo Hóa Pháp Vương lại còn phát live stream, thật đúng là thiên tai mà!

Đột nhiên, Tống Thư Hàng thấy thân xe của mình lắc mạnh một cái. Sau đó cả xe bị đâm lao ra ngoài.

Tai nạn giao thông à?

Đùa gì hay vậy? Xe của ta đang dừng giữa bãi đỗ cơ mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.