Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 723: Ngày Hôm Đó, Thư Hàng Nhớ Tới Sự Kinh Khủng Của Việc Bị Điều Khiển Bởi Khảo Hạch



Mặc dù bài văn “Thánh Nhân Tu Thân Phú” màu vàng kim được viết bằng chữ viết thời thượng cổ nhưng bên trong chữ viêt màu vàng kim đó dường như có sức mạnh thần kỳ, cứ như cái máy phiên dịch vậy. Cho dù là kẻ không biết chữ viết thời thượng cổ như Tống Thư Hàng, khi nhìn thấy bài văn này, trong đầu cũng có thể tự động hiểu rõ ý nghĩa của nó, phiên dịch nó thành “chữ giản thể” rồi ghi tạc trong đầu như bản năng.

Theo sự giải thích của Bạch Tôn Giả, bài văn “Thánh Nhân Tu Thân Phú” này là một loại phương pháp tu thân dưỡng tính của nho gia, xem ra là cùng loại với minh tưởng thuật, thuận tiện còn có thể luyện chút thư pháp nữa nhỉ?

Vậy nên Tống Thư Hàng cũng tùy ý nhìn thoáng qua bài văn màu vàng kimtrên bầu trời, nhớ vài câu đằng trước thôi, mấy câu sau thì kệ nó luôn.

“Bài văn màu vàng kim” do pho tượng ngưng tụ ra duy trì khoảng chừng mười cái hô hấp.

Trong lúc đó, Bạch Tôn Giả từ từ mang theo Tống Thư Hàng đáp xuống.

Sau khi qua mười cái hô hấp, bài văn màu vàng kim do pho tượng ngưng tụ ra liền biến mất... “Mười ba pho tượng đệ tử kiếp tiên của Thánh Nhân” khôi phục lại bình tĩnh, dị tượng cũng hoàn toàn biến mất.

Các vị đệ tử nho gia thở dài luyến tiếc không thôi.

Mà vào lúc này, đột nhiên Tống Thư Hàng có cảm giác trước mắt mình tối lại.

...

Một lát sau, lúc ánh mắt Tống Thư Hàng khôi phục lại sáng ngời, hắn phát hiện mình đang đứng ở một trên một quảng trường to lớn.

Quảng trường được trải bằng đá phiến màu đen, ngăn nắp mà phóng khoáng. Mà ở chính giữa quảng trường có một pho tượng đứng sừng sững ở đó, đó chính là vị đại đệ tử đã ngưng tụ ra bài văn màu vàng kim “Thánh Nhân Tu Thân Phú”, pho tượng của “Đạo Tử”.

Trừ Tống Thư Hàng ra, xung quanh còn có chín vị đệ tử nho gia. Khuôn mặt những vị đệ tử nho gia này đều mờ mịt như hắn, đưa mắt nhìn bốn phía.

Một vị đệ tử nho gia nghi ngờ nói:

- Nơi này là đâu? Vừa rồi ta không phải là đang ở trong “Bạch Vân thành” sao?

Tống Thư Hàng suy nghĩ, vừa rồi hắn đang ở chung với “Bạch Tôn Giả”, nếu như vậy thì thực lực của kẻ mạnh mẽ đưa hắn vào trong không gian này sẽ cao đến mức nào cơ chứ? Cao đến mức có thể trong nháy mắt mang hắn vào đây từ tay Bạch Tôn Giả ư?

Hoặc là, thân thể hắn bây giờ cũng không phải bị kéo vào không gian này, mà chỉ có ý thức bị kéo vào đây thôi?

Trong lúcTống Thư Hàng đang suy nghĩ thì hắn bèn thấy được một người quen trong chín vị đệ tử nho gia kia, “Đề Đao Thư Sinh” Tô Văn Khúc.

Lúc “Đoạn Tiên đài” ở Sở gia kết thúc, khi cuộc thi xe máy kéo có tay cầm sắp bắt đầu, Tống Thư Hàng gặp được vị đệ tử nho gia dùng chiếc xe đua được cải tạo lại từ chiếc thuyền tiên “Nhất Diệp Cô Chu” đã bị hư hại này, “Đề Đao Thư Sinh” Tô Văn Khúc là con trai duy nhất của Hằng Hỏa Chân Quân của Bạch Vân thư viện.

Đáng nhắc tới chính là, đạo hiệu thật sự củaTô Văn Khúc hẳn là "Ngọc Kiếm Thư Sinh" mới đúng, thế nhưng cái biệt danh “Đề Đao Thư Sinh” này quá nổi tiếng, cho nên đạo hiệu thật sự của hắn cũng chẳng có mấy ai thèm nhớ.

Tô Văn Khúc quỳ.

Thế nhưng tuy Tống Thư Hàng từng gặp Tô Văn Khúc nhưng Tô Văn Khúc lại không nhận ra Tống Thư Hàng. Bởi vì lúc ấy, Tống Thư Hàng đang nhập vào cơ thể Diệt Phượng Công Tử, là nhìn thấy hắn qua cơ thể của Diệt Phượng Công Tử.

...

Ngay cả con trai duy nhất của Hằng Hỏa Chân Quân cũng bị kéo vào không gian này, hơn nữa nhìn mặt cũng Tô Văn Khúc cũng ngáo ngơ luôn rồi, hình như là không biết chỗ này là đâu.

Rốt cuộc không gian này là đâu?

- Sao cứ có cảm giác như bị “Chủ Thần” kéo vào không gian này vậy thế nhỉ nhưng lại không có quyền lựa chọn Yes hay No gì cả.

Trong lòng Tống Thư Hàng phàn nàn.

Lúc này, Tô Văn Khúc khôi phục bình tĩnh, đầu tiên hắn tới trước pho tượng này thờ cúng hành lễ. Trong không gian này trừ bọn họ ra thì cũng chỉ có pho tượng kia mà thôi, mấu chốt nhất định nằm trên pho tượng này.

Sau khi hắn cúng bái xong, trên “Pho tượng Đạo Tử” có hào quang ẩn hiện.

Ngay sau đó,trước mặt mọi người ở đây đột nhiên xuất hiện một bộ cái bàn, trên bàn đã đặt sẵn văn phòng tứ bảo “bút, mực, giấy, nghiên”, cùng với nước sạch và thỏi mực.

Tiếp đó, một giọng nói nghiêm túc xuất hiện hiện lên trong đầu mọi người:

- Dùng mực viết cả bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú”, thời gian năm phút đồng hồ.

Sau khi giọng nói uy nghiêm này vang lên, bên cạnhmỗi vị nho gia đệ tử và Tống Thư Hàng đềucó tường cao mọc lên, ngăn các vị đệ tử này ra.

Tống Thư Hàng:

- …

Đây là để đề phòng gian lận sao?

Bọn họ đã trở thành “thí sinh” rồi sao.

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, hắn cũng rất ít khi “viết chính tả” lại cả bài văn rồi, thật đáng sợ!

- Bắt đầu tính giờ.

Giọng nói nghiêm túc kia lần nữa vang lên.

Một lát sau, Tống Thư Hàng nghe được âm thanhbắt đầu mài mực của các vị đệ tử nho gia xung quanh, lại qua một lát nữa đã có tiếng viết chữ truyền đến.

Độ quan trọng “Thánh Nhân Tu Thân Phú” đối với đệ tử nho gia có thể so với Minh Tưởng Thuật, là cơ bản của cơ bản. Mỗi ngày bọn họ đều phải viết rất nhiều lần.

Đa số đệ tử đều có thể múa bút như bay viết hết cả bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” trong một phút đồng hồ.

Tống Thư Hàng:

- …

Hắn có phải đệ tử nho gia đâu, lúc hắn đứng đằng sau phi kiếm Bạch Tôn Giả chỉ nhìn qua loa bài văn màu vàng kim “Thánh Nhân Tu Thân Phú” kia mà thôi, hoàn toàn không nhớ kỹ bài văn này!

Lúc này vậy mà còn bắt hắn viết hết cả bài trong vòng năm phút ư? Đây chẳng khác nào ép người quá đáng!

Trừ điều đó ra, còn một điều nữa, hắn không biết mài mực.

Lúc hắn tiểu học và cấp hai, trong trường có mở chương trình dạy viết chữ bút lông, dạy các học sinh luyện tập viết chữ bằng bút lông.

Nhưng vấn đề là, thứ mực nước của bọn hắn cũng phải được “mài” ra, mà là được mua trực tiếp theo bình đó. Hắn còn chưa học được cách mài mực, nhiều nhất là thấy qua mấy cảnh mài mực trong phim mà thôi.

“Sau khi rời khỏi cái không gian kỳ lạ này thì đi học một khóa viết chữ bằng bút lông thôi.”

Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.

Thở dài một tiếng, Thư Hàng cầm lấy thỏi mực, học trong phim ảnh, thêm chút nước vào nghiên mực, thử lấy thỏi mực mài trong nghiên. Tư thế đúng hay không cũng chả sao cả, trước tiên mài ra mực đi rồi hẵng nói.

Một bên mài mực, một bên đau khổ suy ngẫm lại bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” lúc trước nhìn lướt qua.

Nhưng cho dù là tu sĩ có khả năng ghi nhớ cực tốt thì hắn cũng chỉ có thể nhớvài câumở đầu của “Thánh Nhân Tu Thân Phú” mà thôi. Dù sao mắt của hắn cũng không phải “máy quay phim”,sao có thể vừa nhìn lướt cái thôi là nhớ ngay được.

“Thôi kệ, viết được bao nhiêu thì viết đi.”

Tống Thư Hàng nói thầm.

Sau đó, hắn cầm bút lông lên, chấm mực. May mà hồi bé hắn cũng học qua viết chữ bằng bút lông, ít nhất là hắn vẫn nhớ cách cầm bút lông.

Thở dài lần nữa, Tống Thư Hàng cầm bút viết vài câu đầu “Thánh Nhân Tu Thân Phú” lên giấy.

Sau khi viết xong mấy câu đầu, Tống Thư Hàng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, phần sau hắn không nhớ gì cả.

Làm sao đây?

Nếu không thì xin mấy vị đạo hữu bên cạnh giúp đỡ “một chút” nhỉ?

Do đó Tống Thư Hàng liền kêu lên:

- Đạo hữu ở bên kia tường ới ời, ngươi biết câu tiếp theo của câu “Quân tử tu thân, không giỏi về thành tín” là câu gì không? Nghe được ta nói gì hay không? Nghe được thì đáp một câu nào!

Dù sao, quy tắc chỉ nói là trong vòng năm phút viết cả bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” ra thôi mà, đâu có nói là không được nhờ vị đạo hữu bên cạnh giúp đỡ đâu.

Nhưng rất đáng tiếc, bức tường ngăn cách mỗi vị “thí sinh” không chỉ ngăn cản tầm mắt, mà còn ngăn cả giọng nói.

Tuy rằng âm thanh mài mực và viết chữ có thể truyền qua nhưng tiếng nói lại bị lọc đi. Các vị đệ tử nho gia xung quanh không nghe được giọng của hắn, nên cũng không thể chìa tay ra giúp hắn được.

Năm phút trôi qua rất nhanh.

...

“Oành oành oành!”

Bức tường xung quanh các vị “thí sinh” đều đã rụt về hết.

Trong mười vị thí sinh, khuôn mặt chín vị đệ tử nho gia rất tự tin, trên tờ giấy trắng trước mặt bọn họ chi chi chữ.

Sau khi mài mực xong, tất cả đệ tử nho gia đều viết xong bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú”trong một phút đồng hồ.

Ánh mắt Tống Thư Hàng nhìn sang bên cạnh, người ngồi bên cạnh hắn chính là con trai duy nhất của Hằng Hỏa Chân Quân - “Đề Đao Thư Sinh” Tô Văn Khúc.

Thư Hàng theo bản năng nhìn về phía “Thánh Nhân Tu Thân Phú” trên tờ giấy trắng của Tô Văn Khúc.

Theo đó, Tống Thư Hàng liền ngáo luôn rồi!

Trên giấy Tô Văn Khúc, chữ viết chi chít, hơn nữa, tất cả đều là “chữ viết thượng cổ”.

Tống Thư Hàng lại nhìn lên tờ giấy trắng của mình, thứ mình viết trên giấy là… chữ giản thể đã qua phiên dịch.

Đậu xanh!

Lại còn phải dùng chữ viết thượng cổ để viết ư?

Loại khảo hạch này rõ ràng là chuẩn bị cho “đệ tử nho gia” mà, vì cái quần gì một người ngoài như hắn lại bị cuốn vào trong khảo hạch này cơ chứ?

Chẳng lẽ... là vì “thư sinh Lưu Ly” sao?

...

Dường như là cảm ứng đượcánh mắt của Tống Thư Hàng, Tô Văn Khúc xoay đầu lại nhìn về phía Thư Hàng. Thực ra ngay từ đầu hắn đã chú ý tới Thư Hàng, trong mười vị thí sinh ở đây, chỉ có Tống Thư Hàng không phải đệ tử nho gia mà thôi.

Sau đó hắn cũng nhìn vào thứ được viết trên giấy của Tống Thư Hàng, chữ giản thể, thậm chí chỉ có vài câu mở đầu.

Khuôn mặt củaTô Văn Khúc không khỏi co quắp:

-...

- Đạo hữu này, cho hỏi một câu, nếu viết không xong sẽ có trừng phạt gì không?

Tống Thư Hàng có chút bận tâm hỏi, sẽ không có trừng phạt gì đấy chứ?

- Xin lỗi nhé đạo hữu. Đây cũng là lần đầu tiên ta vào không gian kỳ lạ này mà thôi.

Tô Văn Khúc ngại ngùng trả lời.

Đúng lúc này, giọng nói nghiêm túc kia lần nữa vang lên:

- Người viết xong có thể rời khỏi không gian này, được tặng nho bảo tam phẩm “Phong Thiền Bút”. Kẻ viết không xong, sau hai mươi hơi thở lại viết thêm lần nữa, thời gian năm phút đồng hồ.

Tống Thư Hàng: 0_0

Đậu xanh, đây là không gian thi lại vô hạn sao?

Hắn vốn chả biết rõ cách viết “Thánh Nhân Tu Thân Phú” như thế nào cho đúng, cho dù cho hắn viết lại một trăm lần đi nữa thì hắn cũng không thể nào viết bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” bằng chữ viết thượng cổ một cách hoàn chỉnh được.

Phải làm sao đây?

- Vị đạo hữu này, tại hạ xin đi trước một bước. Chúc đạo hữu sớm viết xong nhé.

Tô Văn Khúc ở một bên nói khẽ, đồng thời, hắn ngửa bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” của mình ra, đặt trước mặt Tống Thư Hàng.

Trong thời gian hai mươi hơi thở, hy vọng vị đạo hữu lạ mặt đây có thể nhớ hết bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” này, sau đó viết hết cả bài rồi rời đi.

- Cảm ơn.

Tống Thư Hàng liều mạng ghi tạc bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” của Tô Văn Khúc vào lòng.

Thế nhưng trên đó đều là chữ viết thượng cổ, so với chữ giản thể cách viết cứ như trời với đất. Hơn nữa, bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” của Tô Văn Khúc cũng không có chức năng tự động phiên dịch.

Tống Thư Hàng ghi nhớ vô cùng vất vả.

Bây giờ, hắn chỉ có thể dựa vào khả năng ghi nhớ mạnh mẽ của tu sĩ để học vẹt từng chữ viết Thượng Cổ một.

Thời gian hai mươi hơi thở trôi qua trong chớp mắt.

“Oành oành oành!” Bên người Tống Thư Hàng lần nữa có vách tường dựng lên.

Khảo hạch lần nữa bắt đầu.

Mà Tống Thư Hàng còn chưa nhớ tới một phần ba bài “Thánh Nhân Tu Thân Phú” nữa.

Lại một vòng luẩn quẩn.

Lúc này, cuối cùng Tống Thư Hàng cũng đã nhớ lại sự kinh khủng của việc bị điều khiển bởi khảo hạch…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.