Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 769: Kim Liên Đạo Hữu Và Việc Tự Thành Một Giới



Trên đường đi, tất cả đệ tử Nho gia đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Bọn họ chỉ khiêng thi thể tà ma Cửu U đủ loại phẩm cấp, xếp thành hàng dài mà chậm rãi đi tới.

Hình ảnh này… đánh mạnh vào thị giác!

Cùng với đệ tử Nho gia khiêng tà ma từ từ tiến tới, ý thức của Tống Thư Hàng nương nhờ bên trong cũng di chuyển về phía trước theo.

Cuối cùng… Đệ tử Nho gia khiêng tà ma đi đến bên cạnh một đầm nước to lớn.

Còn chưa đến gần đầm nước thì đã có một loại khí tức tanh tưởi phả vào mặt, cảm giác còn thối hơn cả Ác Xú hoàn gấp mười lần.

Năng lực của phù văn này đặc thù quá rồi, không chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, nghe thấy âm thanh, lại còn ngửi được cả mùi vị.

- Ọe

~~Tống Thư Hàng cảm thấy mình muốn nôn, nhưng bây giờ hắn là thể ý thức, không có thứ gì để nôn ra cả.

Tất cả các đệ tử Nho gia đều nín thở, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên định tiến lên.

Rốt cục, cái đầm to lớn kia xuất hiện trong tầm mắt Tống Thư Hàng.

Đó là một ma trì to lớn, bên trên ma trì đầy rẫy ma khí tà ác.

Ùm ~~ Ùm ~~

Đệ tử Nho gia xếp thành mười hàng ngũ, không ngừng ném thi thể tà ma Cửu U trên vai vào trong ma trì.

Rất nhanh đã tới phiên tên đệ tử Nho gia khiêng tà ma mà phù văn ký sinh.

- Đừng mà, đừng ném ta vào cái đầm đó!

Từ sâu trong linh hồn Tống Thư Hàng phát ra tiếng gào thét… Đáng tiếc là Tống Thư Hàng không có thiên phú Linh Hồn Ca Vương, vì vậy vị đệ tử Nho gia kia không nghe được tiếng gào thét từ sâu trong linh hồn của Thư Hàng.

Đệ tử Nho gia đi tới bên cạnh ma trì, hất vai lên, khẽ dùng sức đã ném thi thể tà ma vào trong đầm.

Ùm ~~

Ý thức của Tống Thư Hàng ký sinh trên phù văn cùng theo tà ma rơi vào trong đầm, nước trong đầm đen ngòm, dơ bẩn gấp cả vạn lần so với nước dơ, trông còn đen hơn mực.

Lúc này sắc mặt Tống Thư Hàng còn đen hơn nước trong đầm.

Sau khi thi thể tà ma vừa rơi vào nước thì trực tiếp bị nước của ma trì ăn mòn, hòa tan. Chỉ ba, bốn giây sau, thi thể tà ma đã tan ra sạch sẽ, trở thành một phần của ma trì.

Có điều… Phù văn mà Tống Thư Hàng ký sinh kia lại không bị nước trong ma trì hòa tan.

Phù văn này, e rằng là do Bạch tiền bối two tự tay khắc nên, năng lực chống phân hủy siêu cấp tốt.

Đậu má… Vì sao phù văn này lại phải mạnh mẽ như vậy, không bị hòa tan hở trời?

Tống Thư Hàng rất muốn khóc.

Hắn cảm giác như cả người mình bị ném vào bên trong hỗn hợp nước dơ + nước sắt rỉ vậy, mùi vị kia quả thực thốn không thể tả, thốn đến không chịu nỗi luôn.

Mùi vị đậm đà này, ngay cả tu sĩ có ý chí mạnh mẽ cũng không cách nào chịu nổi.

Nếu không phải bây giờ Tống Thư Hàng là thể ý thức thì đã ọe xanh mặt từ lâu rồi.

Nếu có thể lựa chọn, Tống Thư Hàng tình nguyện chọn chết luôn cho rảnh nợ!



Phù văn không bị tan ra, Tống Thư Hàng chỉ có thể tiếp tục thông qua phù văn đi nhìn hình ảnh bốn phía.

Đầu tiên hắn đưa ánh mắt lên, nhìn về phía trên đầm nước.

Phía trên đầm nước bị ma khí bao phủ, có một gốc cây lớn vàng rực.

Không đúng… không phải gốc cây lớn.

Đó là một gốc Kim Liên màu vàng vô cùng khổng lồ!

Quả đúng như thế.

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy hình ảnh này quen mắt. Sau khi nhìn thấy gốc Kim Liên khổng lồ màu vàng này, Tống Thư Hàng đã có thể xác định, hình ảnh trước mắt này giống hệt hình ảnh hắn đã thấy lúc đi vào giấc mộng của Long động chủ.

Chỉ là nhân vật trong hai hình ảnh ở thế giới Cửu U và lòng đất Nho gia thay đổi cho nhau.

Trong lòng đất Nho gia là ma trì, trong thế giới Cửu U là thánh trì.

Chất dinh dưỡng trong ma trì của Nho gia là tà ma Cửu U, chất dinh dưỡng trong thánh trì của thế giới Cửu U là tu sĩ Nho gia, hòa thượng phật môn, thậm chí là thiên sứ phương Tây.

Mọc ra từ trong ma trì của Nho gia là Kim Liên, mọc ra từ trong thánh trì của thế giới Cửu U lại là Tà Liên.

Kể từ đó… Tà Liên của thế giới Cửu U sẽ phun ra hạt sen khiến người ta ăn vào thì đạt được một loại tà thuật. Như vậy, đóa Kim Liên màu vàng của Nho gia sẽ phun ra hạt sen khiến người ta kéo dài tuổi thọ và đạt được một loại dị năng, mọi chuyện xem như rõ ràng rồi nhỉ?

Thảo nào Nho gia có thể dùng hạt sen Quân Tử Kim Liên quý giá để giao dịch thi thể tà ma Cửu U với các tu sĩ.

Bản thân hạt sen Quân Tử Kim Liên này là thông qua thi thể của tà ma Cửu U mà thúc giục sinh ra. Chỉ cần có gốc Quân Tử Kim Liên thì hạt sen có thể liên tục được sinh ra không ngừng nghỉ.

Nho gia không thiệt thòi chút xíu nào cả.

Nói đi nói lại… Nho gia dùng thi thể tà ma Cửu U bồi dưỡng Quân Tử Kim Liên, mà đám tà ma Cửu U lại dùng thi thể đệ tử Nho gia, hòa thượng phật môn, thiên sứ phương Tây để bồi dưỡng gốc Tà Liên kia. Giữa, thế thì đôi bên có liên hệ gì à?

Giữa Nho gia và tà ma Cửu U là quan hệ không đội trời chung, vừa gặp mặt chỉ muốn đánh nát sọ nhau thôi. Sau khi Thánh Nhân tranh đoạt thiên đạo thất bại, Nho môn suýt chút nữa bị tà ma Cửu U diệt môn. Giữa hai bên tuyệt đối không có khả năng có quan hệ hợp tác.

Như vậy… Hai gốc hoa sen xuất hiện là trùng hợp sao?

Chẳng lẽ Nho gia vừa lúc nghiên cứu ra phương pháp gieo trồng Quân Tử Kim Liên, tương ứng, đám tà ma Cửu U cũng đúng lúc nghiên cứu ra phương pháp nuôi trồng Tà Liên?

Trên thế giới này, vạn vật tương sinh tương khắc, đôi bên đều có âm dương. Quân Tử Kim Liên và Tà Liên rõ ràng là quan hệ đối ứng.

Có lẽ đây thật sự chỉ là trùng hợp chăng?

Nhưng trong lòng Tống Thư Hàng không cách nào bình tĩnh. Nếu như… hắn nói là nếu lỡ như, lỡ như sự tồn tại của Tà Liên thế giới Cửu U và Quân Tử Kim Liên không phải trùng hợp mà là có người đang âm thầm thao túng phía sau màn thì sao?

Bởi vì nhìn vào manh mối hiện tại, Nho gia và tà ma Cửu U cố gắng bồi dưỡng Quân Tử Kim Liên và Tà Liên, rõ ràng không phải chỉ đơn giản là vì thu thập hạt sen. Nếu chỉ vì thu thập hạt sen, đôi bên hoàn toàn không cần liều mạng như vậy.

Hạt sen, hẳn chỉ là báu vật thu hoạch được trong quá trình bồi dưỡng Quân Tử Kim Liên và Tà Liên, chứ không phải mục tiêu cuối cùng của Nho gia và tà ma Cửu U.

Rốt cuộc Nho gia và tà ma Cửu U muốn Quân Tử Kim Liên và Tà Liên phát triển thành bộ dạng gì đây?

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, quả nhiên, gốc Kim Liên to lớn kia lại động đậy.

Khác với hình ảnh đã nhìn thấy khi đi vào giấc mộng của Long động chủ, động tác của Kim Liên khá là mềm mại, dù lúc chuyển động cũng không có loại cảm giác như đang động đất kia.

Nụ hoa Kim Liên nhẹ nhàng run lên, có vô số điểm sáng màu vàng phun ra từ trong Kim Liên.

Đệ tử Nho gia bốn phía rối rít vươn tay ra, đón lấy những hạt sen Kim Liên kia. Nhưng bọn họ cũng không sử dụng mấy hạt sen kia mà gom chúng lại bỏ vào trong túi càn khôn.

Quả nhiên… Hạt sen này chính là Quân Tử Kim Liên không lẫn đi đâu được.

Sau khi cất hạt sen xong, các đệ tử Nho gia lại rời đi theo từng nhóm một.

Tiếp đó, trong lối đi phía sau lại có từng đội đệ tử Nho gia tiến vào. Bọn họ lặp lại động tác lúc trước, ném thi thể tà mà Cửu U vào trong ma trì, hóa thành nước ma trì.

Chỉ chờ Kim Liên hút đủ chất dinh dưỡng lần nữa là có thể lại thai nghén ra một lứa hạt sen…

Cứ vậy, lặp đi lặp lại hai lần.

Trong lúc đó, tổng cộng Kim Liên phun ra ba đợt hạt sen.

Tống Thư Hàng xem đến mệt lả. Thế nhưng phù văn mà ý thức của hắn nương nhờ vẫn không có xu thế muốn hòa tan, phải duy trì loại trạng thái này bao lâu đây trời?

Hắn đã nán lại trong ma trì rất lâu rồi, không trở về nữa thì A Thập Lục và Ngư Kiều Kiều lại lo lắng cho tình trạng của hắn tiếp mất.

Ngay lúc này, đội ngũ đệ tử Nho gia rốt cục cũng ngừng lại. Đoán chừng là thi thể tà ma trong cuộc chiến Bạch Vân Thư Viện với tà ma Cửu U lần này đã bị ném vào hết.

Một lát sau, một vị lão giả Nho gia râu tóc bạc phơ chậm rãi tiến đến trước ma trì chứa Quân Tử Kim Liên.

- Rốt cục Kim Liên cũng sắp trưởng thành rồi.

Vị lão giả Nho gia này nhẹ giọng mở miệng.

Lão giả Nho gia vừa mở miệng, Tống Thư Hàng lập tức nghe ra giọng nói của hắn.

Chính là vị lão giả Nho gia phát ra âm thanh “bắt đầu tế đàn, thánh thư hiện thế, khởi trận!”, từ chỗ sâu trong Bạch Vân Thư Viện lúc tà ma chúa bát phẩm xâm lấn, sau đó lão giả này đã kích hoạt lưới lọc.

Thực lực vị lão giả Nho gia này có lẽ còn trên cả Hằng Hỏa Chân Quân.

Là cảnh giới tôn giả à? Hay là cao hơn nữa đây?

Sau khi vị lão giả Nho gia râu tóc bạc phơ kia đi tới bên cạnh ma trì thì ngồi xuống ngay tại chỗ. Ma khí bên trong ma trì đánh úp về phía hắn, muốn nuốt chửng hắn, làm hắn bị nhiễm bẩn.

Thế nhưng trên người lão giả Nho gia có chính khí lóe lên một cái rồi biến mất, ma khí lập tức như gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, lui nhanh về sau.

Tiếp đó, Tống Thư Hàng nhìn thấy lão giả thi lễ từ xa với Quân Tử Kim Liên một cái:

- Gần ngàn năm qua, vất vả cho ngươi rồi, Kim Liên đạo hữu.

Trong lòng Tống Thư Hàng khẽ động, Kim Liên này có ý thức sao?

Lúc này, Kim Liên trong ma trì hơi động đậy, khẽ cong thân thể về phía lão giả Nho gia, tựa như một vị quân tử phóng khoáng đang đáp lễ.

- Kim Liên đạo hữu, còn thiếu bao nhiêu tà ma nữa thì ngươi mới hoàn toàn trưởng thành? Có giới hạn nào không?

Kim Liên khẽ động, dường như đang dùng một loại phương thức không tiếng động để tiến hành đối thoại với lão giả Nho gia.

Một lát sau, lão giả Nho gia khẽ gật đầu:

- Vừa khéo, hiện tại bên ngoài Bạch Vân Thư Viện ta có vài con tà ma cấp bậc bát phẩm. Ta sẽ nghĩ cách bắt chúng nó lại làm chất dinh dưỡng cho Kim Liên đạo hữu.

Kim Liên lại khẽ động đậy.

- Không sao đâu, bất kể trả giá lớn bao nhiêu đều đáng. Chỉ chờ sau khi Kim Liên đạo hữu hoàn toàn trưởng thành, tự thành một giới thì có thể che chở cho Nho môn nhất hệ chúng ta. Như vậy cũng không uổng phí hy sinh của Nho môn chúng ta bao năm qua.

Lão giả Nho gia thở dài thật sâu:

- Lúc này đây, nhất định phải thành công. Nho gia chúng ta không chịu nỗi giày vò nữa rồi. Thế giới Cửu U quá khổng lồ. Bằng vào Nho môn nhất hệ chúng ta mà chống lại toàn bộ thế giới Cửu U thì đúng là đi vào ngõ cụt. Cho nên chúng ta nhất định phải có thế giới của mình, tự thành một giới. Như vậy mới tiến có thể công, lui có thể thủ, chiến đấu với thế giới Cửu U mới không nằm suốt ở trạng thái bị động chịu đòn.

Kim Liên rung động dữ dội mấy cái, sau đó lắng xuống.

- Cứ giao cho ta đi, lúc này chúng ta nhất định sẽ thành công.

Lão giả Nho gia đứng lên, thân hình nhẹ nhàng chuyển động, lặng lẽ rời khỏi không gian ma trì này.

Mà sau khi lão giả rời đi, tấm phù văn mà ý thức của Tống Thư Hàng nương nhờ kia cũng lặng lẽ hòa tan.

Lúc này Tống Thư Hàng thật sự có loại cảm giác lệ rơi đầy mặt.

Cuối cùng cũng thoát khỏi ma trì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.