Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 871: Diệu dụng vô cùng



Khu Giang Nam.

Diệp Tư đang hướng dẫn cho Chúc một số chi tiết trong tu luyện... Nhưng lúc này Diệp Tư lại đột nhiên ngừng nói.

Sau đó cô đứng dậy đi nhanh đến phong Tống Thư Hàng.

Chúc theo sát sau lưng Diệp Tư sư tỷ với vẻ mặt nghi hoặc.

Lúc đi tới phòng Tống Thư Hàng, Diệp Tư khẽ nhíu mày nhìn chiếc giường trống rỗng trong phòng.

- Ơ? Thư Hàng sư huynh... đâu mất rồi?

Chúc chớp mắt ngạc nhiên. Rõ ràng lúc nãy Tống Thư Hàng sư huynh còn trong trạng thái hôn mê, nằm trên giường như xác chết, sao giờ lại đột nhiên biến mất rồi? Chẳng lẽ Thư Hàng sư huynh đã tỉnh lại?

Cũng không đúng, nếu Thư Hàng sư huynh tỉnh lại thì nhất định sẽ xuống lầu tìm bọn họ mới đúng, làm sao lại biến mất không thấy tăm hơi đâu thế này? Chẳng lẽ... Thư Hàng sư huynh bị người nào đó lén mang đi rồi?

Lúc này Diệp Tư đi tới cạnh chiếc giường mà Tống Thư Hàng đã nằm, cô đưa tay phất một cái, linh lực lập tức bao bọc cả chiếc giường lại. Đây là một loại pháp thuật truy tung, nếu như Tống Thư Hàng bị người nào đó mang đi, pháp thuật này sẽ giúp cô lần ra thân thể Tống Thư Hàng.

Nhưng linh lực của pháp thuật truy tung vẫn cứ dừng lại ở trên giường, không hề nhúc nhích chút nào cả.

Chúc thấy thế bèn hỏi:

- Thư Hàng sư huynh tự dưng biến mất ạ?

- Ừ.

Diệp Tư gật đầu một cái.

Sau đó cô nhắm mắt lại, dùng mối cảm ứng giữa linh quỷ và kí chủ để tìm kiếm tung tích của Tống Thư Hàng.

Một lát sau, Diệp Tư thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã cảm ứng được tung tích của Tống Thư Hàng, cô thấy lúc này Tống Thư Hàng đang đứng trên một hòn đảo trên không nho nhỏ.

Xung quanh đảo toàn là hỗn độn, trên đảo có một dòng suối tưới mát cho cả đảo, giúp cỏ xanh trên đảo thoang thoảng mùi thơm, tràn đầy sức sống.

- Tìm được rồi!

Diệp Tư nhẹ giọng nói.

Lúc này, Tống Thư Hàng trên đảo nhỏ cũng cảm ứng được Diệp Tư, hắn ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với cô.

Ngay sau đó, thân hình Diệp Tư cũng biến mất ngay tại chỗ...

- Ơ?!

Chúc chớp mắt:

- Diệp Tư sư tỷ cũng biến mất luôn rồi? Đây là pháp thuật không gian sao? Nhưng mà ta đâu có nhìn thấy cửa không gian bị mở ra.

Thư Hàng sư huynh biến mất, Diệp Tư sư tỷ cũng biến mất, trong phòng chỉ còn lại một mình bé đứng lẻ loi ở đó.

Chúc thử kêu lên:

- Diệp Tư sư tỷ, Thư Hàng sư huynh, nghe được tiếng ta không?

Đương nhiên Thư Hàng và Diệp Tư không thể nào trả lời cô bé.

Vì vậy, qua hai phút...

Chúc gật đầu một cái.

Cô bé quyết đoán lựa chọn rời khỏi nhà, tiếp đó cô bé lần theo khí tức của Quả Quả và sư tỷ, nhanh chân chạy tới phố La Tín.

Lúc này không đi còn đợi lúc nào nữa?

Dù sao từ vẻ mặt trước khi biến mất của Diệp Tư sư tỷ có thể đoán ra, tỷ ấy đã tìm được Thư Hàng sư huynh rồi, hơn nữa Thư Hàng sư huynh cũng bình an vô sự.

Đã vậy thì cô bé cũng không cần phải lo lắng cho Diệp Tư sư tỷ và Thư Hàng sư huynh.

Bé Chúc loli chạy rất nhanh, ba bước thành hai bước, chẳng mấy chốc đã tìm được Quả Quả và Thi.

- Sư tỷ, Quả Quả, ta tới rồi này.

Chúc đứng cách đó không xa kêu lên.

Tiểu hòa thượng vui mừng nói:

- Diệp Tư sư tỷ cho ngươi ra ngoài rồi à?

- Không phải. Mới vừa rồi Thư Hàng sư huynh đột nhiên biến mất, sau đó Diệp Tư sư tỷ cũng biến mất theo Thư Hàng sư huynh luôn, trong nhà chỉ còn lại một mình ta nên ta lập tức chạy tới đây.

Chúc vui vẻ nói.

Mặc dù nghe không hiểu Chúc đang nói cái gì, nhưng rốt cuộc ba đứa cũng gặp được nhau, tiểu hòa thượng rất vui vẻ.

Sau khi trải qua một loạt trắc trở, cuối cùng ba đứa bé vẫn đồng tâm hiệp lực đi tới khu Giang Nam, bước lên con đường hàng yêu phục ma.

Trong thế giới hạch tâm nằm trong tâm khiếu của Tống Thư Hàng.

- Đây là đâu vậy?

Diệp Tư bị dẫn tới nơi đây.

Tống Thư Hàng trả lời:

- Nơi này là thế giới do hạch tâm trong tâm khiếu ta hóa thành. Sau khi hấp thu tà năng Cửu U trên người tu sĩ giả gái, hạch tâm trong cơ thể ta bỗng sinh ra biến hóa, sau đó diễn hóa ra một tiểu thế giới như vậy đây. Lúc ta hôn mê, ý thức đã tiến vào trong không gian này. Sau đó ý thức của ta đột nhiên nổi hứng, suy nghĩ nếu thân xác mình cũng có thể đi vào nơi đây tốt biết bao... và thế là thân thể của ta bỗng dưng xuất hiện trong thế giới hạch tâm này.

Sau khi thân xác tiến vào thế giới hạch tâm, Tống Thư Hàng cũng thuận theo đó nắm giữ được quyền hạn tiến vào thế giới hạch tâm. Sau đó, lúc Diệp Tư đến tìm hắn, hắn vừa động ý niệm đã mang luôn Diệp Tư vào tiểu thế giới hạch tâm này.

- Nói vậy thì nơi này cũng tương tự như thế giới Kim Liên của Nho gia rồi nhỉ?

Diệp Tư ngồi xổm xuống, đưa tay tiếp xúc với đất đai và cỏ xanh dưới chân.

Là đất thật, không phải vật hư ảo.

- Đúng vậy.

Tống Thư Hàng cười nói:

- Đây chính là một mảnh đất tùy thân đó nha!

Đang nói chuyện, hắn khom người dùng tay không bắt đầu đào một chỗ bên cạnh suối nguồn sự sống.

Không lâu sau đã đào ra được một cái lỗ nhỏ.

- Ngươi muốn làm gì vậy?

Diệp Tư tò mò hỏi.

- Ta muốn thử xem có thể trồng linh thực trên mảnh đất này không. Có suối nguồn sự sống ở đây, linh khí nơi này cũng rất đậm, hẳn là rất thích hợp để linh thực sinh trưởng.

Tống Thư Hàng đáp.

- Trong tay ngươi có linh thực không?

Diệp Tư tò mò hỏi.

Tống Thư Hàng:

- Ta có Thông Nương!

Sau đó, hắn móc Thông Nương ra.

- Tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi làm gì đấy hả, đừng nói với ta là ngươi muốn trồng ta ở chỗ này đấy nhé!

Sau khi bị Thư Hàng lấy ra khỏi túi thu nhỏ một tấc, Thông Nương ra sức giãy giụa.

Mặc dù cô đã vứt bỏ suy nghĩ chạy trốn, nhưng khi ở trong túi thu nhỏ một tấc, cô còn có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài thông qua Tống Thư Hàng. Hơn nữa cuộc sống của Tống Thư Hàng rất phong phú, rất thú vị, cũng không đến nỗi quá nhàm chán. Nhưng nếu như bị trồng trên đảo nhỏ này, vậy có khác gì giam cô vào trong tù chứ? Có để cho hành sống nữa không hả?

- Ta thấy nơi này rất thích hợp cho ngươi sinh sống nên muốn trồng ngươi ở chỗ này thử ấy mà.

Tống Thư Hàng nói.

Thông Nương:

- Không chịu, ngươi làm thế là nhốt người phi pháp đấy có biết không? Ngươi trồng ta ở đây, nơi này chỉ có mình ta lẻ loi hiu quạnh, vừa không có bạn bè lại vừa không thể nhìn phong cảnh bên ngoài, thế này còn tàn nhẫn hơn cả việc nhốt ta vào tù nữa đấy.

- Ngươi nói cũng đúng.

Tống Thư Hàng đáp.

Mặc dù Thông Nương là một cây hành yêu nhưng cô có ý thức của riêng mình.

Thế nhưng cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn bỏ cả Ngộ Đạo Thạch và Thông Nương vào trong cái lỗ mới đào.

- Ngươi cứ yên tâm sống ở chỗ này đi, chờ ta tìm được linh thực mới sẽ đưa nó đến thay chỗ ngươi.

Tống Thư Hàng nói:

- Hơn nữa nói không chừng ngươi có thể lớn lên mập mạp khỏe mạnh, tu vi cảnh giới ngày đi ngàn dặm khi được trồng ở chỗ này đấy!

Thông Nương:

-...

Hình như lâu rồi cô không biến thành hình người, chẳng lẽ Tống Thư Hàng coi cô là một cây hành luôn rồi sao? Đào lỗ chôn cô cái rắm á, có tin cô giờ sẽ biến thành hình người chui ra khỏi lỗ không hả?

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Phải chờ đến lúc Tống Thư Hàng và Diệp Tư đi rồi, cô sẽ lập tức bò ra khỏi lỗ!

Khụ... ngoài ra, nói thật lòng là Thông Nương phát hiện sau khi mình bị trồng vào mảnh đất này, phần rễ đã rục rịch muốn cắm rễ vào trong đất rồi.

Lẽ nào đúng như Tống Thư Hàng mới vừa nói, nơi này rất thích hợp cho cô sinh trưởng?

Sau khi trồng Thông Nương xong, Tống Thư Hàng lại bổ sung:

- Yên tâm đi, nhóm linh thực mới sẽ đến nhanh thôi, đến lúc đó ta sẽ mang ngươi đi ra lại.

Hồi trước hắn có làm giao dịch với Chính Đức đại thúc của Tiên Nông Tông.

Trước đây không lâu, lúc Chính Đức đại thúc của Tiên Nông Tông nhờ hắn giao hạt giống của Thất Hoàng Diệu Quả cho Tô thị A Thập Lục, Tống Thư Hàng thuận tay mua một ít dược liệu cấp thấp dùng trong dược dục từ chỗ Tiên Nông Tông.

Chờ Chính Đức đại thúc đưa dược liệu tới, hắn có thể chọn một ít cây tươi từ trong đó để chuyển vào trồng trong thế giới hạch tâm này.

Ngoài Thông Nương, Tống Thư Hàng còn định mang hai con linh thú hải mã mà ngựa tinh bồi thường cho hắn vào trong này, nghĩ biện pháp sắp xếp cho ổn thỏa luôn.

...

Lúc này, Diệp Tư đang quan sát toàn bộ hòn đảo trên không.

Ngoại trừ mảnh đất dưới chân, lấy suối nguồn sự sống làm trung tâm, trên bầu trời của hòn đảo mở ra một lồng bảo vệ nửa cung tròn có bán kính 30 thước, không cho hỗn độn ở bốn phía ăn mòn mọi thứ trên đảo.

- Thư Hàng, không gian này... chắc cũng có chức năng như không gian trữ vật nhỉ?

Diệp Tư lên tiếng.

Không gian này đã có thể coi là một không gian trữ vật ở trình độ nào đó rồi.

- Đúng ha, sao ta không nghĩ tới nhỉ.

Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên.

Sau đó, hắn lấy một ít vật phẩm từ trong túi thu nhỏ một tấc ra.

Phong hồn băng châu, con rối ngân long, huyết cốt, hai sợi xích vàng của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, pháp bảo dép lê đánh mặt, nho bảo tam phẩm Phong Thiện Bút, một rương tiền mặt, không ít linh thú tinh. Còn có một thanh tiểu phi kiếm đen tuyền, một cụm mây pháp khí để phi hành, hai thứ này chính là chiến lợi phẩm lấy được từ trong tay Cảnh Mạch Đà Chủ của Vô Cực Ma Tông.

Tiếp đó, hắn còn lấy ra con rối cao cỡ một người biết ăn linh thạch của hắn.

Búp măng quý giá có thể bảo vệ tính mạng hắn.

Một rương Đao Ý Thông Huyền thảo.

Thánh Nhân kinh văn của Nho gia.

Còn có một số linh thạch, phù bảo, đủ loại đan dược.

Mấy thứ linh tinh trên người hắn cũng không ít.

- Trong những thứ này, có không ít thứ có thể cất vào trong không gian này đấy.

Tống Thư Hàng nói. Hơn nữa trừ những thứ này ra, hắn còn có rất nhiều đồ dùng bình thường, ví dụ như máy vi tính này, sách vở này, quần áo này, v,v... đều có thể dọn vào trong không gian này.

Đang nói chuyện... đống linh thạch lẻ mà Tống Thư Hàng mới lấy ra tự dưng biến đâu mất tiêu.

Tống Thư Hàng:

-...

Đệch mợ, suýt chút nữa quên mất.

Trong tay hắn ngoại trừ con rối biết ăn linh thạch, hạch tâm trong tâm khiếu cũng biết ăn linh thạch, hắn lấy linh thạch ra thế này thì chẳng khác nào là đút đồ ăn cho hạch tâm!

Cũng may mới rồi hắn chỉ lấy ra một ít linh thạch, là chút ít linh thạch tứ phẩm cùng với linh thạch tam phẩm mà hắn kiếm được sau dép lê đánh mặt.

Nhưng trừ linh thạch ra, những thứ khác như phù bảo, đan dược, linh thú tinh này nọ đều không bị thế giới hạch tâm ăn trộm.

Tống Thư Hàng thở dài nói:

- Trừ linh thạch ra, có thể chọn những vật khác cất ở trong này.

Nói thì nói vậy nhưng cuối cùng, hắn chỉ cất rương tiền mặt ở trong đây, còn những vật khác đều cất lại vào túi thu nhỏ một tấc mang ra ngoài.

Muốn dùng thế giới hạch tâm như không gian trữ vật thì còn cần nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, tránh tạo thành tổn thất bất ngờ.

Trời mới biết khi không có linh thạch để ăn, thế giới hạch tâm này có lén ăn các loại đồ vật ẩn chứa linh lực như đan dược, phù bảo hay không?

...

- Đúng rồi, Diệp Tư sư tỷ này, ngươi tiến vào đây vậy ba tiểu tử kia đâu?

Sau khi cất xong mọi thứ, Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới ba đứa Quả Quả.

- Quả Quả với Thi đi ra ngoài mua thức ăn rồi... còn Chúc thì bị ta giữ ở nhà.

Lúc nói tới đây, Diệp Tư sư tỷ cười nói:

- Nhưng bây giờ ta cũng tiến vào thế giới hạch tâm... Ta nghĩ chắc Chúc đã nhân cơ hội này chạy ra ngoài, đi tìm Quả Quả và Thi rồi.

- Sau đó ba đứa giặc con này sẽ lên đường đi hàng yêu phục ma?

Tống Thư Hàng tiếp lời.

- Chắc vậy, giờ làm sao chúng ta ra khỏi thế giới hạch tâm này đây?

Diệp Tư nói:

- Ta đã lưu lại dấu ấn trên người ba đứa bé rồi, chờ sau khi rời khỏi đây sẽ mang ba đứa về.

- Cũng tốt... vậy chúng ta đi ra ngoài thôi.

Tống Thư Hàng đáp. Hiện giờ hắn là người nắm giữ quyền hạn ra vào thế giới hạch tâm, chỉ cần một ý niệm, hắn và Diệp Tư lập tức ra khỏi thế giới hạch tâm.

...

Chỉ trong nháy mắt, thân hình của Tống Thư Hàng và Diệp Tư đã xuất hiện trên chiếc giường mà Tống Thư Hàng nằm trước đó.

Diệp Tư thắc mắc hỏi:

- Thư Hàng, vị trí tiến vào thế giới hạch tâm và vị trí lúc đi ra là cùng một vị trí sao?

Tống Thư Hàng gật đầu đáp:

- Đi vào từ chỗ nào thì lúc đi ra cũng ở chỗ đó.

- Tiếc thật, nếu như có thể đi ra từ những vị trí khác thì hoàn mỹ hơn nhiều, nhưng dù sao thì thế giới hạch tâm hạch cũng là một vật có thể bảo vệ tính mạng.

Diệp Tư nói.

Tống Thư Hàng:

- Diệp Tư nghĩ giống ta đó.

Chỉ cần Tống Thư Hàng động ý niệm là có thể đi vào thế giới hạch tâm ngay, không cần hao tổn chân khí hay năng lượng gì hết, muốn vào lúc nào thì vào, muốn ra lúc nào thì ra.

Nếu như gặp phải công kích pháp thuật mạnh mẽ của kẻ địch mà hắn không thể chống đỡ, lúc đó Tống Thư Hàng chỉ cần động ý niệm, trốn vào thế giới hạch tâm là có thể tránh qua một kiếp.

- Nhưng vẫn còn phải khảo sát một số vấn đề. Ví dụ như lúc tiến vào thế giới hạch tâm, có bị chịu hạn chế của một số pháp thuật giam cầm hay không? Hoặc là lúc thân thể đã bị pháp thuật công kích, có thể trốn vào thế giới hạch tâm hay không? Khi nào chúng ta rãnh rỗi thì nên thử một chút.

Diệp Tư nói với vẻ hứng thú dạt dào.

- Nhưng việc cần làm bây giờ là phải đi tìm ba tiểu quỷ kia về trước đã.

Tống Thư Hàng đáp.

Hiện tại khu Giang Nam cũng không an toàn.

Mặc dù tu sĩ giả gái kia đã rơi vào thế giới Cửu U, không rõ sống chết. Nhưng trước tên đó, rốt cuộc đã có bao nhiêu người bình thường đeo trang bị tràn đầy tà năng thế giới Cửu U, bị tà năng thế giới Cửu U cải tạo ô nhiễm?

- Yên tâm đi, bọn họ chưa đi xa đâu.

Diệp Tư cảm ứng dấu ấn trên người ba nhóc Quả Quả, sau đó đáp.

Dứt lời, cô sử dụng kim thư bản mạng mang Tống Thư Hàng lần theo dấn ấn trên người ba đứa nhóc.

Sau khi Tống Thư Hàng và Diệp Tư ra khỏi thế giới hạch tâm.

Thông Nương cười hì hì, trên thân hành của cô xuất hiện cánh tay nhỏ chân nhỏ, sau đó cô chống đất nhẹ nhàng nhảy ra khỏi lỗ.

Tiếp theo, cô lắc mình một cái, biến thành hình thái nhân loại.

- Muốn trồng ta trong thế giới này á? Không dễ ăn đâu nhé!

Thông Nương đủng đỉnh dạo quanh hòn đào nho nhỏ này.

Lâu rồi không biến thành hình thái nhân loại, cảm thấy không thích ứng lắm.

Đảo rất nhỏ, Thông Nương đi dạo một hồi, sau đó lại dừng lại bên cạnh suối nguồn sự sống.

- Có cách nào rời khỏi không gian này không nhỉ?

Thông Nương tự lẩm bẩm.

Cô vừa dứt lời... một thông đạo bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.