Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 881: Người xuất gia không nói dối! a a a ~~



Đông Phương Lục Tiên Tử:

- …

Quả Quả và Thi ở phía sau:

- …

Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực Tống Thư Hàng chính là bé Chúc. Lúc này cô nhóc đang ôm cổ ép giọng, nói bằng giọng điệu khiến người ta nổi hết cả da gà.

Chỉ là dường như cách nhõng nhẽo nhận lỗi mà cô nhóc tự nhận là có thể khiến Tống Thư Hàng bại trận lại mang đến hiệu quả ngược.

Hiện tại suy nghĩ duy nhất trong đầu Tống Thư Hàng chính là xách con nhóc này lên, đánh nát cái mông của nó.

Bé Chúc tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thư Hàng:

- Ơ? Vì sao Thư Hàng sư huynh không có chút phản ứng nào vậy?

Theo như cô nhóc nhớ, sau khi Mật Đào Tiên Tử phạm sai lầm thì cũng nhào vào trong ngực Ba La Đạo Trưởng sư bá như thế này.

Sau đó lại nũng nịu nói vài câu thoại như [quỷ hà… Người ta biết sai rồi… Ngươi muốn trừng phạt người ta thế nào hả…]. Ba La Đạo Trưởng sư bá lập tức giơ tay đầu hàng, tha thứ cho Mật Đào Tiên Tử.

Nhưng khi bé Chúc lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thư Hàng thì phát hiện mặt Tống Thư Hàng lạnh tanh, khuôn mặt vốn hiền hòa lại biến thành đen thui.

- Ơ hơ?

Bé Chúc chớp mắt một cái.

Tại sao lại vậy chứ?

Lẽ nào vừa rồi giọng điệu của mình không đúng à? Mức độ nhõng nhẽo còn chưa đủ sao?

Vì vậy, bé Chúc hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ lại tình hình lúc Mật Đào Tiên Tử làm nũng rồi tiếp tục giả moe:

- Đáng ghét ~ người ta không chịu đâu ~~ người ta… ây da!

Tống Thư Hàng quyết đoán xách cô nhóc lên, đứng thành thế trung bình tấn xong xuôi rồi đặt cô nhóc lên đầu gối.

Bàn tay to vô tình vung lên.

Bốp bốp bốp bốp ~~

Chiêu giả moe của bé Chúc bị cắt ngang một cách không chút thương tiếc.

- A a a a, Thư Hàng sư huynh, ta sai rồi, ta sai rồi! Đau quá, đau quá!

Bé Chúc đau đớn kêu to lên.

- Sai ở đâu?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Oa oa oa ~ bọn ta không nên thừa dịp Thư Hàng sư huynh hôn mê ~~ lén lút chạy ra ngoài.

Bé Chúc khóc lóc nói, Thư Hàng sư huynh thật là một người đàn ông có ý chí sắt đá, vậy mà lại không bị sắc đẹp mê hoặc chút nào.

Lần tới nó phải tìm Mật Đào Tiên Tử sư thúc thử một chút mới được, để xem Thư Hàng sư huynh có thể ngăn được tuyệt chiêu làm nũng của Mật Đào Tiên Tử hay không.

Tống Thư Hàng cắn răng nói:

- Còn gì nữa không?

- Còn có, còn có… còn có… Ta cũng không biết nữa!

Bé Chúc ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngơ ngác.

Ngoại trừ lén trốn ra ngoài, ba đứa bọn nó còn phạm phải sai lầm gì nữa sao?

Tống Thư Hàng:

- …

Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quả Quả và bé Thi ở phía xa.

Tiểu hòa thượng và Thi méo mặt đi tới trước mặt Tống Thư Hàng.

- Hai đứa biết lỗi chưa?

Tống Thư Hàng nghiêm mặt hỏi.

Tiểu hòa thượng ngoan ngoãn đáp:

- Thư Hàng sư huynh, bọn ta sai rồi.

Tống Thư Hàng nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của bọn nhóc, cơn giận trong lòng cũng biến mất gần một nửa.

Hắn trầm giọng nói:

- Vậy lần sau nếu ta có việc rời khỏi nhà thì mấy đứa còn tiếp tục trốn đi nữa không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hòa thượng trở nên xoắn xuýt.

Sau một lúc lâu…

Tiểu hòa thượng chặp hai tay lại, cắn răng nói:

- Người xuất gia không nói dối! Nếu lần sau Thư Hàng sư huynh lại hôn mê bất tỉnh, chắc là ta… sẽ trốn đi lần nữa!

Nguyện vọng hàng yêu trừ ma còn chưa thực hiện được, một con quỷ cũng chưa gặp được, tiểu hòa thượng không cam lòng chút nào.

- …

Tống Thư Hàng nổi giận:

- Đồ giặc con, hãy nhận lấy cái chết đi!

Trên lưng hắn duỗi ra hai cánh tay ngọc thon thả túm lấy tiểu hòa thượng đặt lên một đầu gối khác.

Bàn tay to vô tình vung lên lần nữa.

Bốp bốp bốp bốp bốp ~~

- A a a, đau đau đau, Thư Hàng sư huynh, ta sai rồi, ta sai rồi.

Tiểu hòa thượng kêu la oai oái. Diệp Tư đánh còn mạnh hơn cả Tống Thư Hàng nữa.

Tiểu hòa thượng cảm thấy nhất định là mông của mình đã bị đánh sưng lên rồi.

- Vậy lần sau ngươi còn dám bỏ nhà đi nữa không?

Tống Thư Hàng nghiêm mặt hỏi.

Tiểu hòa thượng rơi lệ đầy mặt, sau khi suy nghĩ một lát, nó cắn răng nói:

- Đi… Người xuất gia… không nói dối. Sư huynh, ta vẫn muốn chạy trốn.

Đông Phương Lục Tiên Tử ở bên cạnh:

- …

Tiểu hòa thượng đúng là ngốc moe hết thuốc chữa luôn.

- Đồ đần, nhận lấy cái chết cho ta!

Cánh tay ngọc thon dài lại vô tình vung lên lần nữa.

Bốp bốp bốp bốp!

Lần này cái mông tiểu hòa thượng thật sự sắp nở hoa rồi… Bởi vì nó cảm giác cái mông của mình đã chết lặng.

Trên đầu gối bên trái, bé Chúc nhìn sang tiểu hòa thượng với vẻ mặt cảm động, Quả Quả sư huynh cừ lắm, uy vũ không khuất phục! Dù đối mặt với bạo lực của Tống sư huynh mà vẫn không khuất phục. Đúng là tấm gương cho nó mà!

- Quả Quả sư huynh cừ quá đi! Chúng ta sẽ không khuất phục trước bạo lực!

Vì vậy, bé Chúc kềm lòng không đặng mà lên tiếng cổ vũ tiểu Quả Quả.

Tống Thư Hàng:

- …

Thi ở bên cạnh cảm giác sư muội của mình đúng là ngu đến hết thuốc chữa:

- Đồ đần này!

- Đồ đần này, cũng nhận lấy cái chết cho ta!

Tống Thư Hàng giận dữ, vung cánh tay bản thể của mình lên bộp xuống cái mông của bé Chúc!

Bốp bốp bốp!

- A a a, ta sai rồi, Thư Hàng sư huynh ta sai rồi. Ta không có ý này, ý ta là… ta muốn khuyên Quả Quả sư huynh. A a a ~~ Thư Hàng sư huynh, cái mông sắp nứt ra mất rồi.

Bé Chúc cũng nối gót theo tiểu hòa thượng luôn.

Đông Phương Lục Tiên Tử ở bên cạnh xoa xoa khuôn mặt mình, cô cảm thấy Thư Hàng tiểu hữu đúng là vất vả quá thể.



Cuối cùng, tiểu hòa thượng và bé Chúc vẫn khuất phục dưới vũ lực.

Hết cách rồi, tuy rằng hai đứa nhóc cảm giác ý chí của mình rất ư là kiên định, nhưng thân thể tụi nó lại quá yếu ớt. Tống sư huynh đánh mông tụi nó quả thật không lưu tình chút nào, bị hắn đánh tiếp nữa thì e là ngay cả cớt cũng bị đánh cho phọt ra luôn mất.

Cuối cùng, vì bị bạo lực dằn mặt, tiểu hòa thượng và Chúc ký kết [hiệp ước bất bình đẳng] với Tống Thư Hàng. Hai đứa thề lúc ở tạm nhà Tống Thư Hàng thì tuyệt đối sẽ không bỏ nhà trốn đi nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi buông hai đứa giặc con xuống, Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Thi.

- Thư Hàng sư huynh, có thể đừng đánh mông, đánh lòng bàn tay được không?

Bé Thi méo mặt hỏi, cô nhóc cảm thấy mình đã là thiếu nữ rồi, bị đánh mông ngay trước mặt nhiều người như vậy thì xấu hổ lắm.

Tống Thư Hàng:

- …

Nói cứ như ta rất thích đánh mông ấy?

- Biết lỗi rồi chưa?

Tống Thư Hàng nghiêm mặt rồi lấy một cây thước từ trong túi thu nhỏ một tấc ra.

Đây là đồ mà Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối giao cho đám người Tống Thư Hàng sử dụng lúc bọn họ dạy dỗ thổ dân trên hòn đảo hoang thay hắn.

Công năng chủ yếu chính là dạy dỗ thổ dân không nghiêm túc học tập.

Cách sử dụng là dùng sức đánh vào lòng bàn tay, hoặc là treo thổ dân lên cây to trước cổng bộ lạc rồi đánh.

Đối xử với đám nhóc con thì phải công bằng, nếu Quả Quả và Chúc đều đã chịu phạt thì Thi cũng không thể ngoại lệ. Nếu nó bảo muốn đánh lòng bàn tay thì cứ đánh lòng bàn tay thôi.

- Biết rồi, ta biết lỗi rồi.

Bé Thi nghiêm túc gật đầu, run rẩy chìa tay ra rồi xoay mặt sang chỗ khác, giống hệt bọn nhỏ sắp bị tiêm phòng vậy.

Tống Thư Hàng không chút lưu tình, đánh hai mươi cái liên tiếp lên mỗi bên tay.

Sau khi bé Thi cũng thề sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bỏ nhà trốn đi nữa thì hắn mới bỏ qua cho ba đứa nhóc.

Mệt tim quá đi thôi.

Tống Thư Hàng cảm giác lúc đối mặt với ba đứa nhóc này, tuổi tâm lý của hắn sắp biến thành cấp daddy trong khoảng thời gian ngắn rồi.

Lúc nào Tam Nhật sư huynh mới trở về đây?



Sau khi xử lý ba đứa nhóc xong, Tống Thư Hàng lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng Thông Nương trên bàn rượu ‘Thuế Nhân yến’.

Nhưng hắn nhìn một lượt cũng không thấy Thông Nương đâu.

Sau khi nghe được giọng hắn thì cô ta đã chạy mất rồi sao?

Cũng đúng… Thông Nương luôn muốn có được tự do. Lần này khó khăn lắm mới rời khỏi hắn, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tự do của mình.

Vốn thả cô ta tự do cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng Ngộ Đạo Thạch rất quan trọng với Tống Thư Hàng vẫn còn trên người Thông Nương, dưới tiền đề chưa thu hồi được Ngộ Đạo Thạch, Tống Thư Hàng không thể thả cô ta đi được.

- Đông Phương Lục tiền bối… phân bộ 250 của [yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà] này có cửa sau hoặc cửa số không?

Tống Thư Hàng dò hỏi.

- Không có.

Đông Phương Lục Tiên Tử lắc đầu:

- Có điều dưới lòng đất của phân bộ có không gian khác. Thế nhưng… ta không thể mang ngươi đi vào.

Tống Thư Hàng không phải thành viên của [yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà].

- Vậy có thể làm phiền Đông Phương Lục Tiên Tử giúp ta mang Thông Nương ra ngoài không?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Không thể.

Đông Phương Lục Tiên Tử cười nói:

- Thông Nương kia là người của tổ chức bọn ta, cho nên trừ khi cô ta muốn đi ra, bằng không không thể cưỡng ép dẫn cô ta ra ngoài giao cho ngươi. Chuyện giữa ngươi và cô ta, cùng lắm là ta sẽ không giúp bên nào hết.

Một người là hậu bối của tổ chức cô, một người là hậu bối của nhóm Cửu Châu số 1, Đông Phương Lục Tiên Tử chỉ có thể không thiên vị ai cả.

Tống Thư Hàng cảm giác mệt tim quá thể.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Trong kim tự tháp phân bộ 250 dưới lòng đất.

Thông Nương và nữ yêu ngồi trong phòng khách xem ti vi.

Tin tức vẫn như cũ.

Đoạn đầu thì nói người lãnh đạo quốc gia bận rộn cỡ nào, không xuất ngoại thì là về nông thôn. Đoạn giữa thì nói nhân dân cả nước rất hạnh phúc, không phải ai đó làm giàu thì là thu hoạch vụ mùa. Cuối cùng là những quốc gia khác đều rất thảm, không phải nổ tung thì là tạo phản.

Coi y như nhau.

Thông Nương cảm thấy nhạt nhẽo, sau đó đổi sang đài khác.

Đài này đang phát tiết mục ẩm thực.

- Đầu tiên là xắt nhỏ hành, nhớ phải xắt hành thật nhuyễn, càng nhuyễn càng tốt.

Vị đầu bếp mập mạp trong ti vi kia múa may con dao trong tay.

Cạch cạch cạch cạch, băm băm băm băm, vài cọng hành xanh biếc đã bị xắt thành mảnh vụn.

Thông Nương nhìn cọng hành trong ti vi, nước mắt tự động chảy xuống!

Tàn nhẫn quá đi.

Vậy là Thông Nương lại yên lặng chuyển kênh.

Nữ yêu bên cạnh rất muốn cười nhưng ráng nín lại vì nghĩ cho cảm thụ của Thông Nương.

Vì khiến bản thân không bật cười, cô ta đành phải đổi chủ đề:

- Thông Nương, cô và thiếu niên loài người tên Thư Hàng kia có quan hệ thế nào vậy?

- Quan hệ ư? Nên nói sao đây ta?

Thông Nương hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt Tống Thư Hàng.

Khi đó cô vẫn còn là một gốc hành non vừa mới mãn hạn tù được thả ra.

Lúc gặp Tống Thư Hàng chỉ có cảnh giới nhất phẩm vậy mà lại sở hữu loại bảo vật như Ngộ Đạo Thạch, cô lập tức muốn đánh cướp tên tu sĩ nhân loại này. Cô muốn có tảng đá kia, khiến cảnh giới của mình đột nhiên tăng mạnh, chờ một ngày nào đó khi thần công đại thành thì sẽ đi tìm Cửu Đăng báo mối huyết thù!

Kết quả là ăn cướp không thành mà mình còn bị dính chưởng.

- Hẳn là quan hệ ta sẩy tay rồi bị túm…

Lúc Thông Nương nói được phân nửa thì đột nhiên im bặt.

Cô cảm giác được một loại khí tức tà ác.

Rất quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.