Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 885: Mắt trái của người que



- Cô nghĩ nhiều rồi, tại sao ta phải trả thù cô chứ? Bởi vì cô đánh bắp chân ta sao?

Tống Thư Hàng bật cười nói:

- Nói thật nhé, cô đánh thế chẳng đủ sức làm rớt một cọng lông chân của ta nữa, công kích của cô không đáng để ta trả thù.

Thông Nương:

-...

Thật ra chủ yếu là do thực lực của Thông Nương khá yếu, sau khi thân thể bị tà năng Cửu U xâm nhập, chỉ trong thời gian ngắn đã bị cải tạo và đồng hóa hoàn toàn.

Thật ra trước đó, bộ phận mầm hành của cô đã hoàn toàn bị ô nhiễm, trở thành trạng thái tương tự như tà ma Cửu U rồi.

Vậy nên lúc rễ sen do hạch tâm chiếu ra rút hết tà năng Cửu U trong thân thể cô đi, thân thể Thông Nương mất tất cả năng lượng nên đương nhiên sẽ khô héo.

Song như đã nói trước đó, cũng may phần rễ của cô cắm vào trong Ngộ Đạo Thạch, nếu không thì lần này cô đã xong đời rồi.

Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, chọt thân thể khô héo của Thông Nương mấy cái:

- Đã khô héo hết rồi, Thông Nương, bây giờ cô cảm thấy thế nào?

- Ta cảm thấy chắc mình còn chữa được đó.

Thông Nương nói.

Thân thể nhanh chóng khô héo quả thực quá tàn khốc, cô trơ mắt nhìn mầm hành của mình khô héo chỉ trong nháy mắt, giống như là một nhân loại nhìn bản thân mới đó còn trẻ trung thanh xuân trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng già nua tóc bạc trắng vậy.

- Tưới chút nước vào thử xem có tươi lại được không nhé?

Tống Thư Hàng hỏi.

Diệp Tư nói:

- Ta thấy vô dụng thôi, mầm hành của Thông Nương đã hoàn toàn mất đi sự sống, hết cứu rồi.

- Vậy... hay là cắt bỏ đi thôi.

Tống Thư Hàng nói.

- Đừng làm vậy mà, trước tiên cứ thử cho ta một trì dũ thuật xem sao đã, nói không chừng có thể cứu lại thì sao?

Thông Nương vội la lên.

Chuyện cô sợ nhất chính là cái này, nếu mầm hành bị cắt bỏ thì phải mất rất lâu rất lâu mới mọc ra lại được.

Thẳng tay cắt bỏ mầm hành khác với hành sắc bén ra khỏi vỏ. Cái trước là cắt bỏ đến tận gốc, phải mọc lại lần nữa. Còn cái sau chỉ là lột bỏ một tầng vỏ ngoài mà thôi, cũng không trở ngại Thông Nương tiếp tục bán manh.

- Được rồi, vậy trước tiên cứ cho một trì dũ thuật xem sao.

Tống Thư Hàng kích hoạt trì dũ thuật trên chiếc nhẫn đồng cổ, thả lên trên người Thông Nương.

Ánh sáng của trì dũ thuật bao quanh Thông Nương.

- Thật thoải mái~ có cảm giác rồi này, mầm hành đang khôi phục sức sống!

Thông Nương hạnh phúc hô lên. Cô cảm giác hình như mầm hành khô héo của mình có dấu hiệu hồi phục.

Khi ánh sáng của trì dũ thuật tiêu tán...

Tống Thư Hàng nhìn Thông Nương vẫn còn khô héo:

- Không được, vẫn còn khô héo.

- Đừng bỏ cuộc mà! Nhất định là do trì dũ thuật của ngươi quá yếu, thử đổi một trì dũ thuật mạnh hơn xem sao.

Thông Nương nói:

- Vừa rồi ta cảm có cảm giác mầm hành của ta đang khôi phục thật mà.

- Vậy thì để ta thử xem.

Tiếng của Diệp Tư vang lên, sau đó cái tay nhỏ nhắn của cô chui từ chỗ ngực Tống Thư Hàng ra, đặt trên người Thông Nương.

Một đạo trì dũ thuật độc môn có nguồn gốc từ Bích Thủy Các thượng cổ phủ lên người Thông Nương.

Lần này, Thông Nương cảm giác cả người vô cùng thoải mái như đang ngâm trong suối nước nóng vậy, cô cứ ngỡ mình đang ở trên thiên đường chứ.

- Quả nhiên vẫn là trì dũ thuật của Diệp Tư sư tỷ lợi hại, Tống Thư Hàng ngươi đúng là đồ cùi bắp, trì dũ thuật của ngươi ăn hại quá đi mất.

Thông Nương hưởng thụ trì dũ thuật của Diệp Tư, đồng thời còn không quên nói móc đá xoáy Tống Thư Hàng mấy câu.

- Coi chừng ta cắt mầm hành của cô bây giờ.

Tống Thư Hàng uy hiếp.

Thông Nương lập tức lật mắt nhận sai ngay:

- Xin lỗi... ta vui quá nên lỡ lời.

Nữ yêu bám trên trần nhà:

-...

Diệp Tư thi triển trì dũ thuật xong, tay nhỏ lại rút về.

- Ha ha ha ha, ta cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, hồi sinh rồi!

Thông Nương cười to, tiếp đó dưới đáy Ngộ Đạo Thạch lại mọc ra chân nhỏ đứng lên.

- Nhưng mà mầm hành của ngươi vẫn khô héo như cũ, không có vẻ gì là khôi phục cả.

Tống Thư Hàng giơ tay chọt vào mầm hành của Thông Nương.

- Nhất định là ngươi nhìn lầm rồi, ta cảm giác mầm hành của ta đã hồi sinh lại, cả người ta đều tràn đầy lực lượng.

Dứt lời, Thông Nương còn nhảy mấy cái để chứng tỏ bây giờ cô rất khỏe.

Nhưng ngay lúc cô đang nhảy nhót thì... mầm hành khô héo trên Ngộ Đạo Thạch bỗng rụng xuống.

Rụng xuống...

Tiếng lạch cạch vang lên, mầm hành rụng khỏi Ngộ Đạo Thạch, rơi xuống đất.

Thông Nương cứng người.

Mặt dại ra.

- Ha ha ha ha.

Tống Thư Hàng vui vẻ:

- Lúc nãy cứ để ta cắt bỏ luôn cho rồi.

- Sao lại thế này???

Thông Nương nhìn mầm hành khô héo rơi dưới đất, khổ sở kêu lên.

Lúc này đầu của Diệp Tư chui từ ngực Tống Thư Hàng ra, nhìn về phía Thông Nương.

Một lát sau...

- Ta hiểu rồi.

Diệp Tư nói:

- Sau khi được trì dũ thuật của ta chữa trị, mầm hành của Thông Nương đã mọc ra chồi non mới. Trường hợp này cũng như khi con người thay răng vậy, chồi non mới mọc ra chen lấn với mầm hành già, vì vậy mầm hành già sẽ rụng xuống thôi.

Tống Thư Hàng nghe vậy bèn nâng Ngộ Đạo Thạch lên quan sát thật kỹ. Quả nhiên... Ở trên phần đầu của Ngộ Đạo Thạch có một chồi xanh nho nhỏ nhú đầu ra.

Đây cũng là lý do tại sao Thông Nương lại cảm thấy mầm hành hồi sinh, thân thể tràn đầy sức sống. Không phải thân thể khô héo của cô khôi phục, mà là bản năng của cô đã từ bỏ mầm hành già chết héo, mọc ra lại chồi mới.

Thông Nương:

-...

- Ha ha ha ha.

Tống Thư Hàng nhịn không được lại cười tiếp.

- Đáng ghét, ngươi còn cười được à? Nếu không phải vì ngươi thì ta đâu có trốn vào trong cái kim tự tháp này. Nếu như ta không trốn tới đây thì đâu có bị tà năng Cửu U ăn mòn, mầm hành của ta cũng sẽ không chết lần nữa.

Thông Nương nghiến răng nghiến lợi nói.

- Cho nên... Côđang trách ta à?

Tống Thư Hàng nói.

Nói xong, hắn mở túi thu nhỏ một tấc ra:

- Thông Nương, chào mừng cô trở về.

- Tự do của ta

~~Thông Nương kêu lên đầy bi thương.

Sau đó... tự do của cô cùng với Ngộ Đạo Thạch đều bị Tống Thư Hàng nhét vào trong túi thu nhỏ một tấc.

...

Xử lý Thông Nương xong, Tống Thư Hàng lại phân tâm cảm ứng hạch tâm trong tâm khiếu.

Hoa sen vẫn đang không ngừng hấp thu tà năng Cửu U, tà năng Cửu U hấp thu lần này có độ tinh thuần sánh ngang với con hung thú tà năng trong Thiên Giới Dao Trì hồi trước.

Nếu hấp thu hết toàn bộ tà năng Cửu U trong kim tự tháp, không chừng thế giới hạch tâm trong cơ thể hắn có thể mở rộng ra thêm một chút nhỉ?

Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong đầu.

Tiếp đó hắn ngẩng đầu nhìn nữ yêu còn bám trên trên trần nhà.

- Đạo hữu, tà năng Cửu U trong phòng đã bị ta lọc sạch hết rồi, ngươi xuống đây đi.

Tống Thư Hàng nói.

- Đã an toàn rồi sao?

Nữ yêu kia lên tiếng hỏi.

- Ừ, ta bảo đảm.

Tống Thư Hàng đáp.

Nghe vậy nữ yêu mới chịu rời khỏi trần nhà đi xuống:

- Cảm ơn.

- Có gì đâu, chút chuyện nhỏ thôi mà.

Tống Thư Hàng cười nói:

- Ta cũng phải cám ơn cô nữa, cô đã giúp ta chăm sóc Thông Nương.

Đang nói chuyện, Thông Nương lại thò chồi non nhỏ của mình từ trong túi thu nhỏ một tấc ra nói:

- À đúng rồi, Tống Thư Hàng này, trên người ngươi còn hạt sen Quân Tử Kim Liên nào không?

- Ủa? Cô đã ăn hạt sen rồi mà?

Tống Thư Hàng cười nói.

- Không phải ta muốn, ta đang hỏi giúp cô ấy thôi.

Thông Nương nói.

Nữ yêu nhìn Thông Nương đầy cảm kích, sau đó quay qua nói với Tống Thư Hàng:

- Thư Hàng đạo hữu, người muốn hạt sen là ta. Nếu như trên người ngươi còn dư hạt sen Quân Tử Kim Liên thì có thể bán cho ta một hạt được không?

Tống Thư Hàng tò mò hỏi nữ yêu:

- Ta cảm ứng được sinh cơ trên người cô rất tràn trề, tại sao lại cần hạt sen chứ?

- Thật ra ta muốn mua hạt sen cho một người bạn thân của ta. Cô ấy là một con tước yêu, cảnh giới của cô ấy mãi vẫn không có đột phá, hiện tại thọ nguyên không còn nhiều nữa.

Nữ yêu thở dài đáp.

Tống Thư Hàng nhíu mày, tước yêu? Thọ nguyên không nhiều? Thật trùng hợp, con tước yêu tiểu Thải mà hắn cứu khỏi tay người bắt yêu cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên.

- Bạn tốt tước yêu mà ngươi nói có tên là Tiểu Thải đúng không?

Tống Thư Hàng cười nói.

- Ơ? Thư Hàng đạo hữu biết Tiểu Thải à?

Nữ yêu kinh ngạc hỏi lại.

- Nói sao đây nhỉ, coi như là có duyên gặp qua một lần đi.

Tống Thư Hàng nói:

- Đúng là ta vẫn còn hạt sen Quân Tử Kim Liên, nhưng mà cô định lấy cái gì để đổi?

- Nếu như Tống Thư Hàng đạo hữu bằng lòng trao đổi, ta nguyện ý bỏ ra tất cả của cải và bảo vật mà ta cất giữ. Ta có thể mang Tống Thư Hàng đạo hữu đi đến bảo khố của ta, tất cả đều giao cho ngươi hết.

Nữ yêu kiên định nói.

Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.

Không ngờ con tước yêu Tiểu Thải ngốc nghếch kia lại có được một người bạn thế này... âu cũng là người ngốc có phúc của người ngốc.

- Thành giao, nhưng mà... ta không cần tất cả của cải và bảo tàng của cô, chúng ta giao dịch công bằng là được rồi.

Tống Thư Hàng cười chỉ vào nữ yêu:

- Ta cảm giác được trên người cô có một bảo vật đang hấp dẫn ta.

- Trên người ta có bảo vật?

Nữ yêu tò mò đưa tay vào trong ngực tìm.

Sau đó, cô lấy ra một hạt màu vàng. Đây chính là hạt châu màu vàng mà tước yêu Tiểu Thải tặng cho cô và Thông Nương mỗi người một hạt lúc chia tay.

Lúc này, đầu của Diệp Tư lại chui từ bả vai Tống Thư Hàng ra. Cô ngắm nghía hạt châu màu vàng một hồi, sau đó dụng ý thức truyền âm cho Tống Thư Hàng:

- Hạt xá lợi!

Khi cao tăng đắc đạo tọa hóa, đại công đức, đại trí tuệ, đại từ bi mà cao tăng tích được lúc còn sống sẽ ngưng tụ ra hạt xá lợi. Vật này rất hiếm thấy, không phải vị cao tăng nào lúc tọa hóa cũng ngưng tụ ra hạt xá lợi, tỷ lệ xuất hiện rất thấp.

Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó nói với nữ yêu:

- Vật này được gọi là hạt xá lợi, là bảo vật hiếm thấy, vậy cô có bằng lòng dùng nó trao đổi với ta không?

- Đương nhiên là bằng lòng!

Nữ yêu vội vàng đưa hạt xá lợi cho Tống Thư Hàng.

- Thành giao.

Tống Thư Hàng nhận lấy hạt xá lợi, sau đó lấy một hạt sen Quân Tử Kim Liên ra giao cho nữ yêu.

Nữ yêu mừng rỡ vô cùng, cô cũng không ngờ mình lại lấy được hạt sen Quân Tử Kim Liên dễ dàng như vậy.

- Cám ơn Thư Hàng đạo hữu.

Nữ yêu cảm kích nói.

- Không có gì, chúng ta giao dịch công bằng mà.

Tống Thư Hàng cười nói, dứt lời hắn ném hạt xá lợi lên cao.

Người que thân rắn bao quanh người hắn bỗng chủ động đưa tay nhận lấy hạt xá lợi.

Thật ra mới vừa rồi là do ánh sáng công đức trên người tác động, vậy nên Tống Thư Hàng mới cảm ứng được trên người nữ yêu có bảo vật.

Hình như giữa hạt xá lợi và ánh sáng công đức trên người Tống Thư Hàng có sinh ra một lực hút nào đó.

Vì vậy sau khi lấy được hạt xá lợi, Tống Thư Hàng lập tức thử để nó dung nhập vào ánh sáng công đức, để xem có thể khiến ánh sáng công đức sinh ra dị biến hay không.

Sau khi nhận được hạt xá lợi, người que ánh sáng công đức đã làm một động tác mà Tống Thư Hàng không thể nào ngờ.

Nó cầm lấy hạt xá lợi, ấn ngay vào cái mặt tròn vo của mình.

Bẹp, hạt xá lợi khảm vào má trái của người que, thoạt nhìn giống hệt con mắt trái của nó vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.