Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 900: Nhất Kiếm Bắc Lai, Thiên Ngoại Phi Ma!



Cô gái tóc bạc đã bước một chân vào trong cánh cửa không gian, nghe thấy Bạch Tôn Giả gọi thì cô tò mò quay đầu lại:

- Tôn giả trẻ tuổi, có chuyện gì à?

Hai mắt của Đồng Quái Tiên Sư sáng lên, vội gọi to:

- Bạch tiền bối hãy cứu ta!

Lúc này cũng chỉ có thể cầu cho Bạch tiền bối may mắn có thể cứu hắn ra khỏi ma trảo của cô gái tóc bạc này mà thôi.

Nào ngờ Bạch Tôn Giả lại lắc đầu, nói với Đồng Quái Tiên Sư:

- Xin lỗi Đông Quái đạo hữu, ta không cứu ngươi được. Bây giờ ta đánh không lại cô ấy, nếu cô ấy thật sự muốn đưa nugơi đi thì ta cũng không cản được.

Thoạt nhìn thì cô gái này chỉ có thực lực tôn giả, hơn nữa trên người lại có mùi máu tươi thoang thoảng, rõ ràng vẫn đang mang thương tích. Nhưng cô ta tuyệt đối không thể nào là tôn giả được, từ việc cô ấy dễ dàng mở cánh cổng không gian ra thì có thể đoán được cô ấy phải là kiếp tiên cửu phẩm đổ lên.

Đồng Quái Tiên Sư: (╥﹏╥)

Bạch Tôn Giả lại nghiêm túc nói với cô gái tóc bạc nọ:

- Đạo hữu, ta biết khó mà cản cô đưa Đồng Quái Tiên Sư đi... Cho nên, nếu cô nhất định muốn đưa Đồng Quái Tiên Sư đi thì xin cô hãy đối xử thật tốt với hắn, đừng nên làm khó dễ, tổn thương hoặc ép hắn làm việc hắn không muốn, có được không?

Trong lúc Bạch Tôn Giả nói chuyện thì phi kiếm bản mệnh Lưu Tinh kiếm của hắn phát ra tiếng kêu ông ông rất nhỏ. Nếu như ngay cả điều kiện này mà đối phương cũng không chịu đáp ứng, Bạch Tôn Giả sẽ không để cho đối phương dễ dàng đưa Đồng Quái Tiên Sư đi như thế.

- Điểm này thì ngươi cứ yên tâm đi. Ta thật sự rất yêu hắn, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ hắn, càng không thể nào tổn thương hắn được. Kẻ nào muốn làm hại hắn thì phải bước qua xác của ta trước đã!

Cô gái tóc bạc cam đoan với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Biết bao nhiêu năm rồi, khó khăn lắm mới có được một người khiến cô rung động, sao cô có thể để đối phương đi bán muối sớm như thế được!

Chẳng qua... Nói đến rung động, cô không khỏi lặng lẽ nghía Bạch Tôn Giả một cái. Ngoại trừ Đồng Quái Tiên Sư đang ôm trong tay ra thì hình như vị tôn giả trẻ tuổi kia cũng khiến cô có chút cảm giác rung động.

Nhưng cô lại lập tức lắc đầu nguầy nguật, sao cô có thể lăng nhăng như thế được chứ?

Cả vạn năm mới tìm được một người khiến cô vừa gặp đã yêu, tuyệt đối không thể vì lăng nhăng mà phá hủy mối tình này. Nghĩ tới đây, cô lại ôm Đồng Quái Tiên Sư chặt hơn một chút.

Bạch Tôn Giả gật đầu nói:

- Vậy thì ta yên tâm rồi.

- Vậy chào nhé tôn giả trẻ tuổi, sau này gặp lại.

Cô gái tóc bạc vẫy tay với Bạch Tôn Giả, sau đó cô ôm theo Đồng Quái Tiên Sư, đi thẳng vào bên trong khe hở không gian.

Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, lỡ như cô cũng thích vị tôn giả trẻ tuổi kia thì gay to. Cô không muốn làm một người phụ nữ lăng nhăng đâu.

Khe nứt không gian dần khép lại.

Đồng Quái Tiên Sư: (╥﹏╥)

- Ơ? Đợi lát đã, Đồng Quái tiền bối, ta còn một món quà phải đưa cho ngươi đây, là do Hoàng Sơn tiền bối tặng cho ngươi đấy!

Tống Thư Hàng giơ hộp gỗ trong tay lên rồi gọi to.

Đồng Quái Tiên Sư u oán nhìn Tống Thư Hàng một cái, trước khi cánh cửa không gian kia hoàn toàn đóng lại thì hắn phất tay, thở dài nói:

- Thôi bỏ đi, tặng ngươi đấy, Thư Hàng tiểu hữu.

Tống Thư Hàng:

- Hở?

Lúc này cánh cửa không gian đã hoàn toàn khép lại, Đồng Quái Tiên Sư và cô gái tóc bạc kia đã biến mất.

Bàn tay của Tống Thư Hàng cứng lại, cầm cái hộp gỗ kia một lúc. Hồi lâu sau hắn thở dài, cất chiếc hộp gỗ thuộc về Đồng Quái Tiên Sư lại. Thôi vậy, nếu lần sau có cơ hội gặp lại Đồng Quái Tiên Sư thì đưa cho hắn sau.

Tiếp theo, Tống Thư Hàng xoay người lấy một cái hộp hỗ khác và một thanh phi kiếm đưa cho Bắc Hà Tán Nhân:

- Bắc Hà tiền bối, đây là quà Hoàng Sơn Chân Quân nhờ ta chuyển cho các ngươi, Hoàng Sơn Chân Quân nói hắn thật sự không bớt thời gian tới được cho nên nhờ ta đưa đến. Ngoài ra, thanh phi kiếm này là Túy Thiên Cư Sĩ nhờ ta trả lại cho ngươi đấy.

- Cảm ơn Thư Hàng tiểu hữu... À mà, là Túy Việt Cư Sĩ chứ không phải Túy Thiên Cư Sĩ nhé.

Bắc Hà Tán Nhân nhận lấy hộp gỗ và phi kiếm, thuận tiện sửa lưng Tống Thư Hàng vụ gọi sai đạo hiệu.

- À à à, Túy Ước Cư Sĩ, thiếu chút nữa ta lại nhớ nhầm rồi. Cũng không biết đến khi nào Túy Ước Cư Sĩ mới có thể nhân tiền hiển thánh đây, vụ đạo hiệu của hắn rắc rối quá.

Tống Thư Hàng cảm thán.

- Nhân tiền hiển thánh nào dễ như thế. Trong nhóm Cửu Châu số 1 của chúng ta đến giờ vẫn chưa có vị tiền bối nào nhân tiền hiển thánh cả.

Bắc Hà Tán Nhân cười nói.

Con đường tu chân trường sinh này là cả một quá trình dài dòng mà buồn chán. Nhưng chỉ cần hướng về mục tiêu trường sinh, dũng cảm tiến tới thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bọn họ thực hiện được mục tiêu của mình.

Sau khi cấp hộp gỗ và phi kiếm xong thì Bắc Hà Tán Nhân nhìn xuống các vị phóng viên đang múa bút như bay ở dưới. Với nhãn lực lục phẩm của hắn hiện giờ, chỉ cần thoáng vận chuyển linh lực một cái là có thể nhìn rõ chữ viết trên bản thảo của các phóng viên.

Hiện tại các phóng viên của nhật báo tu sĩ, thành viên của trung tâm tin tức Thiên Cơ và radio tu sĩ Thần Cương đã ghi bản thảo thứ hai.

Lượng tin tức trong trận đại chiến trên đỉnh Tử Cấm thành hôm nay quá lớn, đánh tới cuối còn lòi ra một vị tiền bối nghi là kiếp tiên xuất hiện và tỏ tình với Đồng Quái Tiên Sư.

Phóng viên của nhật báo tu sĩ và thành viên của trung tâm tin tức Thiên Cơ thì vẫn còn tiết tháo lắm. Cả hai miêu tả lại toàn bộ vụ việc từ góc độ khác.

Nhưng bên radio tu sĩ Thần Cương thì chẳng còn chút tiết tháo nào. Bọn họ giật cái tit thứ hai cực hot "Các ngươi tuyệt đối không thể nào ngờ, người Đồng Quái Tiên Sư yêu sâu đậm lại là Bắc Hà."

Lúc này Bắc Hà Tán Nhân đặc biệt hối hận, lúc trước hắn nhất định là lên cơn quên uống thuốc nên mới mời đám phóng viên của radio tu sĩ Thần Cương tới.

Đúng là tự vác đá đập chân mình mà.

...

Trận quyết đấu trên đỉnh Tử Cấm đã hạ màn.

Cuối cùng, các đạo hữu và phóng viên do Bắc Hà Tán Nhân mời đến đều giải tán.

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 thì ở lại.

Nhân dịp hiếm khi mọi người mới rảnh rỗi tụ tập lại thế này, nên tất cả thuận tiện tìm một chỗ uống trà, tâm sự về những chuyện xảy ra gần đây. Ví như động tác liên tục dụ dỗ người thường, động vật sa đọa của đám tà ma thế giới Cửu U gần đây, cả những tin tức trong tu chân giới nữa.

- Chúng ta cũng xuống thôi.

Bắc Hà Tán Nhân nhìn đỉnh Tử Cấm trống rỗng, trong lòng có phần cô đơn.

Khó khăn lắm mới đánh thắng Đồng Quái Tiên Sư, cuối cùng hắn ta lại bị người khác đưa đi mất. Khiến cảm giác sung sướng khi đánh thắng của Bắc Hà Tán Nhân giảm đi rất nhiều.

Tống Thư Hàng gật đấu, đứng trên đỉnh Tử Cấm nhìn vầng trăng khổng lồ trên trời cùng cảnh đêm Bắc Kinh ở phía xa. Toàn bộ thành phố đều bị bao phủ trong sương hôm, có cảm giác như bị sương mù che khuất tầm nhìn.

- Đi thôi, tiếp theo phải đi tìm Dược Sư tiền bối, để xem có thể thuận lợi lấy được cách kiếm tiền hay không.

Tống Thư Hàng nói khẽ.

- Kiếm tiền! Ta cũng muốn kiếm tiền! Chúng ta cùng nhau cố gắng thôi!

Diệp Tư sư tỷ giơ tay lên nói.

Trước kia vì Tống Thư Hàng nói với cô là đi dạo phố chỉ cần vui vẻ là được, không cần lo về tiền nong, cứ tiêu thoải mái!

Cho nên trong quá trình dạo phố Diệp Tư cũng tiêu thả cử, được Đông Phương Lục Tiên Tử đề cử mua một đống đồ, tiền tiêu thả phanh. Cuối cùng... Một hơi tiêu hơn sáu trăm vạn.

Trong tay Tống Thư Hàng chỉ có chừng hơn ba trăm vạn tiền mặt, nên đã trả trước cho Đông Phương Lục Tiên Tử ba trăm vạn, nợ lại ba trăm vạn.

Tốc độ mắc nợ này đúng là khỏi chê.

Chỉ là với Đông Phương Lục Tiên Tử thì ba trăm vạn chẳng đáng là bao, cho nên cô miễn hết cho Diệp Tư luôn.

Nhưng Diệp Tư và Tống Thư Hàng đều cảm thấy ngại, cho nên muốn nhân cơ hội tìm Dược Sư để học thêm cách kiếm tiền. Bây giờ hắn cũng có nhiều việc cần dùng tiền lắm.

...

Bắc Hà Tán Nhân nhảy xuống khỏi đỉnh Tử Cấm.

Tống Thư Hàng chuẩn bị nhảy xuống... Đúng lúc này, có một phong thư bay vèo tới, rơi xuống trên tay của hắn.

Hình như đây là thủ đoạn phi kiếm truyền thư thì pahỉ?

Nhưng Tống Thư Hàng chỉ thấy được thư thôi chứ không thấy kiếm đâu.

Diệp Tư nhanh chóng giám định phong thư này một phen, sau đó nói:

- Đây là một bức thư bình thường, không giấu cơ quan gì hết, cũng không có độc, có thể yên tâm mà mở ra.

Tống Thư Hàng gật đầu rồi mở thư ra.

Bên trong thư có kẹp... Một cây tăm.

Bên trên có vài chữ to.

"Đêm trăng tròn, đỉnh Tử Cấm! Nhất kiếm bắc lai, Thiên Ngoại Phi Ma!"

Chỗ kí tên là một hình vẽ con chuột bằng chibi.

Tống Thư Hàng:...

Đây là chiến thư ư?

Nhìn thấy hình vẽ con chuột chibi này, hắn lập tức nhớ tới con tà ma chuột đã kéo hắn vào không gian lôi đài trong trận chiến với tà ma Cửu U và Nho gia.

Hình như con tà ma chuột đó là thuộc hạ của Bạch tiền bối two, lần trước nó cũng là muốn lấy Long Ma dược tề từ chỗ hắn, tính ra thì không thể xem là kẻ thù.

Nhưng... Tống Thư Hàng cảm giác con tà ma chuột này rất phiền. Nó có kiểu tư duy logic rất dở hơi, Tống Thư Hàng không rành đối phó với kiểu như nó.

Vậy nên xé quách lá thư khiêu chiến này cho rồi.

Tống Thư Hàng bình tĩnh xé nát bức thư này, coi như mình không nhìn thấy.

Ngay khi Tống Thư Hàng xé thư khiêu chiến thì một giọng nói hổn hển vang lên từ cách đó chừng 200m.

- Chết tiệt, Tống Thư Hàng ngươi bị đần à? Tại sao lại xé thư khiêu chiến của ta chứ!

Tiếp theo, con tà ma chuột Hamster kia nhảy ra.

Nó vẫn hệt như cũ, áo trắng tung bay, không nhiễm một hạt bụi nào.

Cái con này, thân là tà ma mà dám hiện thân trước mặt bao nhiêu người như thế ư?

Nó không sợ mình hét lên một tiếng là các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 sẽ nhào lên tiêu diệt nó à?

Tà ma chuột Hamster nhảy vài cái đã đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng. Nó vẫy tay một cái, thanh kiếm tăm xỉa răng trong bức thư của Tống Thư Hàng đã bay về tay của nó, sau đó nó cầm lấy kiếm cắm vào trong vỏ.

- Tại sao lại xé thư khiêu chiến của ta hả?

Tà ma chuột Hamster trừng mắt hỏi.

Tống Thư Hàng nói thẳng:

- Bởi vì ta cự tuyệt khiêu chiến của ngươi chứ sao.

- Tại sao ngươi có thể làm như thế chứ, ta ngàn dặm xa xôi tới đây khiêu chiến ngươi, sao ngươi có thể cự tuyệt ta!

Tà ma chuột Hamster tức điên:

- Gần đây ta vất vả sửa chữa Thiên Ngoại Phi Ma của mình, đã nắm chắc trăm phần trăm có thể xử đẹp phù bảo phòng ngự của ngươi rồi. Lần quyết đấu này ta nhất định có thể đánh cho người quỳ xuống xin tha, ngươi không thể cự tuyệt khiêu chiến của ta được!

Cho nên mới nói, nếu đã biết rõ kết quả sẽ bị ngươi đánh bò ra xin tha thì tại sao ta phải đồng ý lời khiêu chiến của ngươi chứ!

- Vẫn là câu nói cũ, ta cự tuyệt lời khiêu chiến của ngươi!

Tống Thư Hàng cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.