Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 909: Thư Hàng, Tối Mơ Đẹp x 3!



Bạch tiền bối trả mười miếng Đạo Kiếp Hắc Kim biến dị cho Tống Thư Hàng, cũng dặn Tống Thư Hàng không được để chung mười miếng đó một chỗ, phải tách ra cất giữ.

Bạch Tôn Giả hỏi:

- Thư Hàng, chừng nào thì ngươi khai giảng thế?

Tống Thư Hàng đáp:

- Khu đại học Giang Nam khai giảng vào ngày 6. Nhưng ngày khai giảng đầu tiên cũng chỉ là đến báo danh thôi. Sau khi gặp mặt thì lại giải tán. Ngày 7,8 là cuối tuần nên được nghỉ, ngày 9 mới chính thức khai giảng.

Bạch Tôn Giả nói:

- Vậy có nghĩa mấy ngày nay ngươi đều rảnh đúng không? Thế sáng mai chúng ta hẹn vài ngươi đi thám hiểm di tích của trường sinh giả đi. Lệ Chi Tiên Tử đã chủ động báo danh. Bắc Hà Tán Nhân cũng muốn đi một chuyến. Hắn mới vừa tấn chức chân quân lục phẩm, muốn đi nghe trường sinh giả giảng giải trường sinh đạo.

Tống Thư Hàng cũng muốn đến di tích trường sinh giả một chuyến từ lâu rồi. Hắn cần nhìn mặt trực tiếp vị Trình Lâm Tiên Tử kia một chút, xem đối phương rốt cuộc có bộ dạng thế nào. Sau đó mới xác định quan hệ giữa Diệp Tư và trường sinh giả.

Tống Thư Hàng gật đầu nói:

- Được, ngày mai chúng ta lập tức xuất phát.

- Ừ, vậy ta báo cho Bắc Hà Tán Nhân, bảo hắn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi qua đêm của chúng ta.

Bạch Tôn Giả xoa cằm, đột nhiên nói đầy thâm ý:

- Mơ đẹp nhé, Thư Hàng.

- Cảm ơn.

Tống Thư Hàng còn chưa nghe ra ẩn ý trong lời nói của Bạch Tôn Giả.

Sau khi đến nơi Bắc Hà Tán Nhân sắp xếp cho các đạo hữu, phòng Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả gần sát nhau. Khi Bạch Tôn Giả vào cửa thì đột nhiên nói:

- Đúng rồi, suýt thì quên, tặng cho ngươi một món quà này.

Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại:

- Tặng ta á?

Tại sao tự nhiên Bạch tiền bối lại muốn tặng lễ vật cho mình nhỉ?

Bạch Tôn Giả kéo tay áo lên, lộ ra một chiếc vòng tay tinh xảo trên cổ tay, sau đó tháo nó ra đưa cho Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng ngu ngơ nhận lấy vòng tay rồi đeo vào. Lúc đeo lên, Tống Thư Hàng đột nhiên giật mình:

- Trang bị không gian ư?

Bạch Tôn Giả giải thích:

- Ừ, pháp khí càn khôn Châu Trung Nhật Nguyệt. Không gian trong đó cỡ chừng một trăm mét khối. Món pháp khí này là phần thưởng cho hành trình Thiên Giới Dao Trì của ngươi. Vừa hay có thể tách mười miếng Đạo Kiếp Hắc Kim biến dị kia ra cất vào trong túi thu nhỏ một tấc và Châu Trung Nhật Nguyệt.

Vì luyện chế món pháp khí không gian này mà Bạch Tôn Giả tốn tận mấy ngày. Mấy hôm trước Bạch Tôn Giả mở lò luyện bảo chính là vì luyện pháp khí này đây.

Tài liệu chủ yếu là mảnh vỡ không gian Kim Liên lấy được từ Bạch Vân Thư Viện của Nho gia.

Tống Thư Hàng tò mò:

- Ơ? Thưởng cho chuyến Thiên Giới Dao Trì, không phải trừ nợ sao?

Bạch Tôn Giả nói:

- Thư Hàng ngươi thật không có tề bào hài hước gì cả. Mượn tiền là mượn tiền, thưởng là thưởng, đây là hai chuyện khác nhau mà.

Tống Thư Hàng: “…”

Chẳng lẽ hắn thật sự thiếu tế bào hài hước ư? Không chỉ Bạch Tôn Giả nói thế, mà Bạch tiền bối Two ở thế giới Cửu U cũng nói hắn như thế.

- Vậy đi, hẹn gặp lại. Mau đi ngủ rồi mơ đẹp đi.

Bạch Tôn Giả nói xong thì phất tay, đẩy cửa đi vào.

Lúc đẩy cửa, Bạch Tôn Giả đột nhiên thất thần một chốc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất thú vị, khóe miệng Bạch Tôn Giả cong lên, lộ ra một nụ cười mê người.

Bạch Tôn Giả cứ mỉm cười như thế, cơ thể đột nhiên khẽ nghiêng, ngã nhào xuống đất.

Tống Thư Hàng đứng cạnh trợn mắt nhìn. Tèo rồi, là ngã lún đất!

Tuyệt kĩ độc môn của Bạch Tôn Giả, vốn đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện nên Tống Thư Hàng suýt thì quên mất. Không ngờ lại xuất hiện vào lúc này.

Tống Thư Hàng dùng tốc độ cực hạn của mình, muốn giơ tay đỡ Bạch Tôn Giả. Nhưng tốc độ ngã của Bạch Tôn Giả còn nhanh hơn tốc độ đỡ của Tống Thư Hàng nên hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn Bạch Tôn Giả lướt qua tay mình….

Chết rồi!

Chỗ nghĩ mà Bắc Hà Tán Nhân chuẩn bị sắp tèo rồi! Không chỉ có thế, tất cả đạo hữu trong “Nhóm Cửu Châu số 1” nghỉ ngơi ở đây đêm nay cũng tèo luôn!

Mà người ở ngay trung tâm vụ ngã lún đất như Tống Thư Hàng lại càng thảm hơn!

Đang lúc Tống Thư Hàng thấy tuyệt vọng, bên hông Bạch tiền bối bỗng có một loạt nhánh cây nhanh chóng vươn ra chống trên mặt đất.

Là nhánh cây của liễu thụ yêu Khinh Vũ, cô đã phóng nhánh cây ra vào thời khắc mấu chốt nhất, đỡ được cơ thể đang ngã xuống của Bạch Tôn Giả.

Bạch Tôn Giả được một đám nhánh cây chống đỡ, tạo thành một góc 45 độ với mặt đất.

Tống Thư Hàng thót tim, mồ hôi lạnh tuôn ướt người.

May mà có liễu thu yêu Khinh Vũ, nếu không tất cả tiền bối trong “Nhóm Cửu Châu số 1” ở đây hôm nay đều toi mất.

Sau một lúc lâu, Bạch Tôn Giả rốt cục cũng khôi phục lại, bèn hỏi ngay:

- Ơ? Sao thế này?

Nhưng mới hỏi xong, Bạch Tôn Giả lập tức hiểu được vấn đề:

- À, ta lại ngã trong lúc thất thần à?

Tống Thư Hàng lau mồ hôi lạnh trên thái dương rồi nói:

- Đúng vậy, Bạch tiền bối. Tiền bối đi đường nhớ chú ý an toàn nhé.

Bạch Tôn Giả cười ha ha rồi nói:

- Yên tâm đi, cho dù có thất thần thì ta cũng rất an toàn.

Tống Thư Hàng: “…”

Ta nói chú ý an toàn là chỉ an toàn sinh mệnh cho những người qua đường vô tội như bọn ta ấy!

- Được rồi, ta hiểu mà. Ta sẽ cẩn thận một chút!

Bạch Tôn Giả nghiêm túc trả lời.

Những lời này cứ như kiểu thuận miệng nói ra vậy.

Bạch Tôn Giả đứng dậy, liễu thụ yêu Khinh Vũ lập tức cẩn thận thu nhánh cây của mình về. Sau đó Bạch Tôn Giả phất tay với Tống Thư Hàng rồi nói:

- Hẹn gặp lại, ngủ ngon nhé.

Tống Thư Hàng đáp:

- Ngủ ngon.

Bạch Tôn Giả lại bổ sung:

- Mơ đẹp nhé!

Tống Thư Hàng gật đầu.

…………………………….

Một đêm này, Tống Thư Hàng nằm ở trên giường trằn trọc không thể ngủ. Hôm nay hắn vốn rất mỏi mệt nhưng lại không ngủ được.

Tống Thư Hàng lẩm bẩm:

- Ta cứ cảm giác như có chuyện gì ấy.

Thanh âm Diệp Tư truyền tới:

- Đừng sợ, có ta canh cho ngươi. Cho dù xảy ra chuyện gì ta cũng có thể đánh thức ngươi dậy ngay lập tức.

Tống Thư Hàng gật đầu.

Cũng không biết có phải do lời an ủi của Diệp Tư có hiệu quả hay không, mà Tống Thư Hàng cũng nhanh chóng thiếp đi.

Đợi Tống Thư Hàng ngủ say, Diệp Tư chui ra khỏi người hắn, ngồi bên cạnh một lúc. Sau đó cô mở túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng, lấy một đống sách ra.

Có lịch sử, có khoa học kỹ thuật, có tự nhiên, có khảo cổ, có toán học, có thơ từ… Nói chung là loại nào cũng có.

Những sách này là chiến lợi phẩm của cô và Đông Phương Lục Tiên Tử khi đi dạo phố, tạm thời đều gửi ở trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng.

Thừa dịp Tống Thư Hàng ngủ say, Diệp Tư làm một phép thuật, trong đôi mắt cô bắn ra hai đạo kim quang sáng ngời, chiếu rọi trên bộ sách.

Sau đó, Diệp Tư sung sướng xem trọn quyển sách dày cộp. Pháp thuật ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt này do chính Diệp Tư sáng tạo. Trước kia, lúc ở Bích Thủy Các cô vẫn hay chui trong chăn đọc sách như thế.

Xem một lúc, đột nhiên Diệp Tư cũng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới. Vì thế, Diệp Tư tay cầm sách, nằm bên cạnh Tống Thư Hàng ngủ mất.



Tống Thư Hàng nằm mơ.

Không biết có phải do Bạch Tôn Giả chúc hắn mơ đẹp ba lần hay không mà Tống Thư Hàng mơ thấy khủng cảnh rất xinh đẹp.

Đầu tiên là mặt biển rộng vô biên vô tận, sau đó Tống Thư Hàng dẫm trên Lưu Tinh Kiếm, ngự kiếm phi hành.

Đúng là ngày nghĩ gì, đêm mơ đó mà.

Lúc sáng, Tống Thư Hàng còn thầm mong mình mau lên tới cảnh giới tiên thiên tứ phẩm để có thể ngự kiếm phi hành. Tuy Tống Thư Hàng hẳn là phải ngự đao phi hành, thậm chí có thể sẽ tu luyện Đà Đao Thuật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ảo tưởng cảnh mình ngự kiếm phi hành.

Bản thân mình khi ngự kiếm phi hành ngầu quá đi.

Ngự kiếm trên không, cưỡi gió vượt sóng trên mặt biển. Khi thì xông thẳng mây xanh, lúc lại lượn xuống mặt biển, đạp phi kiếm như đang lướt ván trượt. Có khi phi hành tầng thấp, nhảy vào trong sóng biển.

Tống Thư Hàng phát ra tiếng cười vui vẻ:

- Ha ha ha… Cưỡi kiếm nhấp rượu hóng gió thu… Nửa câu sau là gì nhỉ?

Thôi kệ đi. Dù sao cảm giác ngự kiếm phi hành này sướng quá. Mộng đẹp như thế khiến hắn thật sự không muốn tỉnh lại chút nào.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao khi mình ngự kiếm phi hành, kiếm mình đạp lại là Lưu Tinh Kiếm nhỉ? Đây là phi kiếm bản mệnh của Bạch Tôn Giả mà.

A, đúng rồi... Đây là mơ mà. Mọi chuyện trong này đều hợp lý cả thôi.

Cứ như vậy, Tống Thư Hàng đạp Lưu Tinh Kiếm, bay rồi lại bay, sướng khỏi nói luôn.

Lưu Tinh Kiếm bay theo ý niệm của Tống Thư Hàng, muốn bay đi đâu lập tức bay đến đó, muốn cao muốn thấp kiểu gì cũng được.

Cuối cùng, Tống Thư Hàng ngự kiếm bay đến một hòn đảo nhỏ xinh đẹp trên không.

Đó là một hòn đảo còn đẹp hơn cả thế ngoại đào nguyên. Chung quanh đảo được sương mù bao phủ. Tống Thư Hàng thầm tò mò nên lập tức ngự kiếm đáp xuống.

Sau khi đáp xuống đảo nhỏ, Tống Thư Hàng phát hiện nơi này có chủ. Trên đảo có rất nhiều đình đài lầu các với phong cách cổ xưa, cũng có rất nhiều kiến trúc hiện đại.

Sau khi dừng lại thì Lưu Tinh Kiếm lập tức vèo một phát giắt lên lưng của Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi:

- Xin chào, có ai không?

Ngay lúc Tống Thư Hàng vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một trận khói nhẹ. Sau đó thân hình Linh Điệp Tôn Giả lập tức xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng.

Linh Điệp Tôn Giả cười nói:

- Xin chào Thư Hàng tiểu hữu.

Tống Thư Hàng đáp:

- Xin chào Linh Điệp tiền bối. Đây là Linh Điệp đảo của ngài ư?

Linh Điệp Tôn Giả lắc đầu nói:

- Nơi nào là một đảo núi lửa, không phải đảo Linh Điệp của lão phu. Thư Hàng tiểu hữu, mời đi bên này.

Vì thế, Tống Thư Hàng đần mặt đi theo Linh Điệp Tôn Giả. Không biết tôn giả muốn đưa hắn đi đâu nữa? Định đi gặp Vũ Nhu Tử ư?

Lại nói, gần đây Vũ Nhu Tử đang chuẩn bị độ kiếp, cũng không biết bây giờ cô ấy đã độ kiếp thành công hay chưa.

Cứ đi như vậy, bất chợt cơ thể Tống Thư Hàng bỗng nhẹ bẫng, toàn thân đều bị sương mù bao phủ. Sau đó, Tống Thư Hàng cảm giác mình đang bay lên như cưỡi mây đạp gió vậy.

Cũng không biết bay bao lâu, khi Tống Thư Hàng thấy sương mù trước mặt tan mất thì hắn đã xuất hiện trong một phòng thay đồ.

Thân hình Linh Điệp Tôn Giả biến mất. Xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng chính là một người quen khác, đại đạo diễn Jacob.

Tống Thư Hàng chào:

- A? Xin chào ngài Jacob.

Jacob khẽ gật đầu, sau đó vỗ tay một cái. Vài nhân viên trang điểm lập tức chạy tới, Tống Thư Hàng thoáng thấy trong tay họ cầm theo rất nhiều quần áo nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.